• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chợ đêm Xương Ký là nơi náo nhiệt nhất ở thành phố Hoa Dương, hiện tại vô cùng nhộn nhịp, nhiều âm thanh rao lớn mời gọi, mùi đồ ăn vặt hòa vào không khí.

Mọi người ở đây còn đang ăn uống tận hưởng thì bỗng nhiên hai chiếc siêu xe chạy tới, ngừng bệnh cạnh chỗ để xe chợ đêm.

Chợ đêm là gì chứ? Nơi bình dân nhất, sao có thể thấy qua loại siêu xe kia, vì vậy ai cũng sôi nổi hóng hớt.

Cửa xe mở ra, Giang Lâm cùng Phương Tình Tình đều đồng thời xuống xe.

“Gì vậy? Tới đây làm gì?”

Phương Tình Tình nhìn xung quanh, đều là quán ăn vặt, ánh mắt có chút chán ghét.

Dù sao Phương Tình Tình là người ở giai cấp thượng lưu, làm gì tới mấy chỗ như thế này, đây chỉ là nơi cho người dân bình thường, mà cô từ nhỏ đã được dạy ở đây vô cùng dơ bẩn, cho nên trong tiềm thức đã không thích nơi này.

“Đồ ăn vặt ở đây rất ngon.”

Giang Lâm khóa xe cười nói với Phương Tình Tình.

“Đi thôi!”

Cô cau mày một chút rồi lắc đầu.

“Tôi không đi, anh tự đi đi, tôi có đói chết cũng không ăn ở đây.”

Giang Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, rồi đi tới chợ đêm, Phương Tình Tình dựa vào xe.

Vỗn cô muốn Giang lâm đi ăn cơm ở nhà hàng tây, nhưng ai ngờ Giang Lâm lại nói biết chỗ ăn ngon, thế rồi lại dẫn cô tới đây.

“Mình có đầu óc ngu ngục mới theo anh ta tới đây.”

Phương Tình Tình đói bụng oán trách.

Chỉ một lát sau, Giang Lâm mang theo hai phần trứng gà nướng và vài cái bánh đem tới.

Anh cắn một miếng to, ăn ngon lành, cái còn lại đưa tới trước mặt Phương Tình Tình.

“Ăn không?”

Phương Tình Tình nhìn tay Giang Lâm dính dầu mỡ, vẻ mặt ghét bỏ.

“Không ăn!”

“Cô ăn thử đi, không chết được, tôi là bác sĩ, cô còn chết được sao? Ăn đi.”

Giang Lâm đem một phần trứng cùng bánh để trong tay Phương Tình Tình.

Phương Tình Tình nhìn đồ ăn trong tay rồi hỏi.

“Cái này ăn sao chứ?”

“Dùng miệng với răng mà nhai, sau đó nuốt.”

Giang Lâm nói xong lại ăn miếng to, có vẻ rất ngon.

Phương Tình Tình thấy Giang Lâm ăn như vậy thì cảm thấy có chút đói, cô cũng nuốt nước miếng, đành ăn thử.

Cô đưa trứng lên ngửi ngửi, hương thơm xông vào mũi, kích thích sự thèm ăn, cô cắn một miếng nhỏ.

Vị trứng tan ngon ngon bùi bùi, kèm với bánh giòn, ăn vô cùng ngon, ánh mắt cô mở to.

Cảm giác như đây là món ăn ngon nhất cô từng ăn.

“Thật thơm.”

Phương Tình Tình lại ăn thêm mấy miếng, không quan tâm hình tượng, dù sao ăn uống cô cũng rất giữ hình tượng, hiện tại cô đang đói, không rảnh lo nhiều vậy.

“Sao nào? Ngon chứ gì?”

Giang Lâm nhìn Phương Tình Tình rồi nói.

Trong miệng cô đều là đồ ăn, cũng không thể nói chỉ có thể gật đầu biểu thị rất ngon.

Dù sao thì cũng không ai thấy cô ở đây, Phương Tình Tình cứ thế ăn sạch, còn mút ngón tay, nhìn Giang Lâm rồi vui vẻ hỏi.

“Ở đây còn gì ngon nữa.”

Giang Lâm không ngờ cô ăn nhanh vậy, mà nghĩ tới thành công làm một cô tiểu thư thích đồ ăn bình dân, trong lòng có chút thỏa mãn.

“Đi theo tôi!”

Giang Lâm dẫn Phương Tình Tình đi vào chợ đêm, lúc cô làm gì nghĩ tới cái chuyện ở đây có vệ sinh hay không nữa, ngửi mùi đồ ăn liền muốn ăn ngay.

Chỉ trong chốc lát, Phương Tình Tình đã ăn bao nhiêu thứ, trên tay còn cầm nhiều đồ ăn khác bỏ lên một bàn nhỏ.

“Cô chắc chắn ăn hết chứ?”

Giang Lâm nhìn đống đồ ăn hỏi.

“Đương nhiên, bụng bổn tiểu thư ăn tốt.”

Phương Tình Tình vừa ăn vừa nói.

“Lúc nãy cô nói có đói chết cũng không một chút đồ ăn nào ở đây mà.”

Giang Lâm cười nhìn cô.

Trên mặt Phương Tình Tình xấu hổ, cô cho rằng đồ ăn ở đây rất khó ăn, còn không vệ sinh, ai ngờ đồ ăn ở đây ngon như vậy chứ.

“Tất nhiên tôi không ăn một chút, tôi ăn hết.”

Cô cười hì hì rồi nói.

Sau khi cô ăn xong nhìn Giang Lâm.

“Anh đi mua thêm trứng nướng với bánh đi, tôi mang về nhà ăn.”

“Được, tôi đi mua.”

Giang Lâm đành phải đứng lên đi mua.

Phương Tình Tình đứng lên nhìn xem còn cái gì ngon, muốn ăn thêm một chút, nhưng đi được một chút cô lại hét lên.

“Anh làm gì vậy chứ?”

Cô tức giận nhìn tiên đàn ông đầu trọc, tên kia rõ ràng là uống say, tướng đi loạng choạng, cười đểu.

“Em gái xinh đẹp, người đẹp à, em nói gì thế? Tôi có làm gì đâu.”

“Hai tên này, ai vừa sờ tôi?”

Phương Tình Tình tức giận nhìn hai tên lưu manh trước mặt, cô vừa đi liền cảm nhận được ai đó sờ eo mình, quay đầu thì thấy tên đầu trọc cười xấu xa.

Trước giờ, Phương Tình Tình không tới chỗ này, chỗ này dạng người nào cũng có, cho nên mấy tên lưu mạnh thấy cô xinh xắn, không nhịn được mà sàm sỡ cô.

Tên đầu trọc không xem cô ra gì, nhìn Phương Tình Tình cũng chỉ là một cô gái mới lớn, đắc ý cười nói.

“Buổi tối ăn mặc thế kia, còn không phải để cho đàn ông bọn anh sờ một chút sao? Còn giả vờ cái quái gì.”

“Nói thêm câu nữa, tin anh đây lôi em đi lăn lộn không?”

Tên đứng bên cạnh đầu trọc cũng lên tiếng nói lời cợt nhã.

Hai tên này thường xuyên sàm sỡ phụ nữ ở chợ đêm, chỉ là bọn họ thân cô thế cô không dám làm gì.

Mà chuyện này cũng hấp dẫn chú ý của người xung quanh, nhiều người ngao ngán thở dài, bọn họ biết tên đầu trọc này, sau lưng hắn ta là thế lực hắc đạo, thường xuyên tới đây làm bậy, dù là ai cũng không dám đắc tội.

“Ai da, cô gái này mặc đồ như vậy tới đây, xem là thảm rồi.”

“Chỉ là sờ thôi, nếu đắc tội tên kia thì thảm hơn.”

Mội người xung quanh sôi nổi bàn luận.

Dứt lời, hai tên lưu manh chuẩn bị tời đi, chẳng qua họ xem thường Phương Tình Tình quá rồi.

Cô ta tức giận khi bản thân bị khinh thường, tức giận vô cùng, sẵn chai rượu trên bàn bên cạnh, cô vơ lấy đập thẳng lên đầu tên trọc.

Choảng!

– —————

Tác xong việc rồi, từ giờ ra đều mỗi ngày 3 chương nha ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK