• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở đây lại làm trò lớn như vậy, ai mà không chú ý chứ?

“Mọi người xem, kia có phải là Quý Hàn, thiếu gia của tập đoàn đứng thứ hai thành phố Hoa Dương? Đúng là soái ca.”

“Cô gái kia là người thế nào mà đến Quý thiếu cũng phải thổ lộ công khai thế kia.”

Những người ở đây đều biết Quý Hàn, bởi vì quy mô tập đoàn của Quý gia khá lớn, mà Quý gia còn có công ty đào tạo người mẫu, cho nên nhiều cô gái biết rõ Quý Hàn.

Hơn nữa, đàn ông như Quý Hàn, gia thế có gia thế, ngoại hình có ngoại hình, làm gì có ai chê được chứ?

“Giang Lâm, đi thôi!”

Hứa Vân khoác tay Giang Lâm, chuẩn bị vòng qua người Quý Hàn.

Lúc này Giang Lâm cũng hiểu được, biểu hiện kia chứng tỏ người này là bạn trai lúc trước đó của Hứa Vân.

Thật ra, thời đại học Quý Hàn từng cùng Hứa Vân có chút yêu đương qua lại, nhưng sau đó Hứa Vân chia tay, sau đó Quý Hàn đi về thủ đô, cũng không quay lại, bây giờ lại về đây.

“Hứa Vân, sao em lại cứ thế mà đi, dù gì trước kia chúng ta cũng từng một thời yêu thương.”

Quý Hàn ngăn cản Giang Lâm cùng Hứa Vân, biểu cảm khó chịu.

Hứa Vân lạnh lùng nhìn Quý Hàn.

“Quý Hàn, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, cũng không muốn thấy anh, tránh ra đi!”

Anh ta còn muốn nói gì đó thì Giang Lâm đã nhanh chóng tiến lên chắn ngang, tỏ vẻ che chở Hứa Vân sau lưng.

“Ngại quá, vợ tôi muốn anh tránh ra.”

Quý Hàn nhìn Giang Lâm rồi cười nhạo.

“Vợ cậu? Giang Lâm, tôi nói thẳng cậu đừng sợ xấu hổ, đồ rác rưởi như cậu mà xứng với Hứa Vân?”

Tử thủ đô về anh ta biết được hoàn cảnh Hứa Vân, căn bản cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức.

Tên chồng danh nghĩa của Hứa Vẫn chỉ là kể ở rể, lại còn là hộ lý bệnh viện, người như vậy có tư cách so sánh sao?

Anh ta đương nhiên biết rõ Giang Lâm kia chỉ là một người chồng hữu danh vô thực, vậy thì có nghĩa là lòng Hứa Vân có anh ta, cho nên anh ta tới đây chuẩn bị một màn này.

“Anh ấy là chồng tôi, không phải là anh muốn nói gì nói đâu.”

Hứa Vân bất mãn nhìn Quý Hàn.

“Còn nữa, anh cảm thấy anh gây ra chuyện như vậy tôi còn có thể ở cạnh anh?”

“Vân Vân, lúc đó anh sai rồi, nhưng anh cũng biết sai rồi. Còn em, kết hôn cho có như thế chứng tỏ anh vẫn còn gì đó trong em đúng không?”

Quý Hàn vẫn tự tin nói.

Phút chốc, Hứa Vân nhớ lại chuyện lúc ở đại học.

Khi đó Hứa Vân cùng Quý Hàn đều là thành viên hội học sinh, được mọi người đánh giá là trai tài gái sắc, Hứa Vân cũng thực sự muốn ở cạnh Quý Hàn.

Nhưng tại hôm tốt nghiệp, Hứa Vân bắt gặp Quý Hàn cùng một nữ sinh khác trong phòng học, còn là đang… diễn cảnh nóng, hai người không mặc gì, tạo ra âm thanh kiều mị ám muội kia.

“Vân Vân à, chỉ là hiểu lầm, nghe anh giải thích được không?”

Quý Hàn vội vàng nói với Hứa Vân.

Khi đó Hứa Vân đau đớn chạy khỏi phòng học, cô không tin được người đàn ông cô tin tưởng lại làm ra chuyện dơ bẩn như vậy.

Giây phút đó lòng Hứa Vân chỉ thấy ghê tởm, chưa bao giờ buồn nôn như vậy, ngày hôm sau cô biết người kia chính là cô gái ở thủ đô, mà Quý Hàn đi thủ đô cùng vì cô ta.

Từ đó, Hứa Vân không bao giờ tin tưởng đàn ông, thậm chí đến tưởng tượng cùng nhau gần gũi cũng thấy ghê tởm, cho nên đó là nguyên nhân Hứa Vân kết hôn hình thức, chỉ là muốn bịt miệng người đời

Nghĩ lại chuyện cũ, vẻ mặt Hứa Vân khó coi, cô thực sự không muốn nghĩ tới chuyện đó, nhưng cứ nhìn mặt tên đàn ông lại cô lại không khống chế được.

Hứa Vân hít một hơi, sau đó cảm thấy có chút thoải mái thì cười lạnh nhìn Quý Hàn.

“Quý Hàn à, anh cũng quá xem trọng bản thân rồi, tôi nghĩ anh trở về có lẽ là bị cô gái kia đá rồi, nếu không sao lại tìm tôi?”

Nghe Hứa Vân nói vậy Quý Hàn đột nhiên thay đổi sắc mặt, quả thực nhiều năm qua anh ta cùng cô gái kia ở cạnh nhau, còn nghĩ rằng sẽ lấy được tiểu thư giàu có gia thế khủng ở thủ đô, như vậy anh ta có thể một bước lên mây.

Lại không ngờ cô gái kia chỉ là chơi bời với anh ta, chán rồi lại đá vào xó.

Bị đá như vậy, Quý Hàn lại nghĩ tới Hứa Vân đơn thuần có vẻ tốt hơn, lúc này mới bày trò tỏ tình các kiểu.

Thấy vẻ mặt kia của Quý Hàn, Hứa Vân biết mình nói đúng, cười lạnh.

“So với chồng tôi, anh thua xa, làm gì bằng được.”

Nói xong Hứa Vân định đi, mà Quý Hàn nghe vậy thì tức nghẹn như có thứ gì đó chặn ngang, cho nên để vệ sĩ ngăn cản không cho Hứa Vân cùng Giang Lâm đi.

“Hứa Vân, đi cũng được, nhưng để anh đưa em đi, anh nhìn cũng thấy được cậu chắc là dắt em đi xe buýt chứ gì.”

Quý Hàn miệt thị nhìn Giang Lâm.

“Không phiền Quý thiếu lo lắng, tôi có xe.”

Giang Lâm lạnh nhạt nói.

“Xe? Xe cũ sao?”

Quý Hàn càng miệt thị hơn, chỉ vào chiếc xe sang ở xa.

“Hứa Vân muốn ngồi xe cũng nên là xe loại đó, tôi với cậu không giống, rác thì không dùng được, còn muốn vợ mình theo chịu khổ?”

“Đi xe Maybach, có lẽ giá… không nhỏ nha.”

“Soái ca hoàn hảo, có tiền, có xe, lại gặp cô gái kia não tàn, rùa vàng không ôm lại theo tên kia?”

Nữ giới vây quanh hâm mộ nhìn Maybach, các cô hận không thể thay thế Hứa Vân ngồi siêu xe, muốn trải nghiệm một chút.

Mà ánh mắt của họ nhìn Giang Lâm có vẻ thương hại, xem ra Giang Lâm chỉ là kẻ nghèo học làm người giàu, có lẽ bị phú nhị đại cướp đi vợ cũng nên, không hề có chút gì chống cự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK