• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta cười cho có là chính, cũng không còn bộ dạng niềm nở khi nãy.

Giang Lâm nhìn qua cũng hiểu người phục vụ này đang ghét bỏ họ, nhưng anh cũng không để tâm.

“Tôi muốn mua hai bộ đồ cho em gái.”

Nói xong Giang Lâm đưa Giang Nguyệt vào trong, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Giang Nguyệt được vào cửa hàng đắt đỏ như vậy, đây chính là quần áo cho giới thượng lưu, cái gì cũng thật đẹp.

Hiểu Hoa là cô nhân viên phục vụ nhìn hai người kia cứ thế đi vào, trong lòng cảm giác chán ghét vô cùng, hai người kia nhìn qua cũng thấy không thể mua được gì, còn làm bộ, mất thời gian của mình.

Nhưng suy cho cùng cô ta chỉ là phục vụ, cũng không thể nói gì, đành phải theo sau Giang Lâm.

Giang Nguyệt đi qua đi lại thì thấy một váy đen khá thời thượng, bên trên váy còn có pha lê rất đẹp, Giang Nguyệt cảm thấy vô cùng thích nó.

“Phiền cô lấy váy này cho em gái tôi thử.”

Giang Lâm thấy Giang Nguyệt thích thì lập tức nói với Hiểu Hoa.

Cô ta nhìn thoáng qua chiếc váy kia, sau đó nhìn Giang Lâm khinh khỉnh nói.

“Vị khách này, đó là thiết kế mới nhất, giá rất đắt đỏ, các vị có chắc là đủ khả năng mua?”

Giang Lâm nghe vậy thì trong lòng nổi giận, cũng chỉ là một phục vụ mà tự cho mình là gì rồi?

Tuy là phục vụ cho cửa hàng đồ hiệu thì chẳng lẽ có quyền khinh khi khách hàng?

“Tôi có thể, phiền cô cứ lấy đi.”

Giang Lâm lạnh lùng nói.

Hiểu Hoa giật mình, lại thấy bộ dáng Giang Lâm điềm tĩnh thì trong lòng có chút hoang mang, có khi nào người đàn ông này có tiền thật?

Đang lúc Hiểu Hoa lo lắng bản thân đắc tội với anh, thì bên ngoài truyền tới một giọn nói.

“Đây không phải hộ lý Giang sao?”

Giang Lâm nghe giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại nhìn, đó là một gã đàn ông trung niên thành đạt, đi theo ông ta là một cô gái trẻ hai mươi tuổi.

Người này Giang Lâm biết, đây chính là bác sĩ chủ sự khác ở bệnh viện Giả Anh Kiệt, cũng là chồng của y tá trưởng Tần Hoa, thì ra không về nhà mà đem tiểu tam đi dạo phố.

Giả Anh Kiệt tự cho mình đã là bác sĩ chủ sự, luôn cặp kè cùng người đẹp khác nhau, ông ta ở bệnh viện chuyên ức hiếp Giang Lâm.

Bởi vì ông ta luôn muốn ngoại tình cùng Hứa Vân, nhưng luôn thất bại, nên sinh ghen ghét Giang Lâm, một kẻ vô tích sự có thể ở bên Hứa Vân.

Ông ta đi đến gần, thấy Giang Lâm đi cùng một cô gái xinh đẹp thanh thuần, trong lòng càng không thoải mái, một kẻ ăn bám lại có gái theo sao?

HIểu Hoa thấy Giả Anh Kiệt thì tươi cười đến đón, dù sao ông ta cũng là khách quen ở đây, thường xuyên đưa nhiều cô gái trẻ tới đây.

“Bác sĩ Giả, ngài đến rồi.”

Hiểu Hoa nhìn Giả Anh Kiệt lại mở cờ trong lòng.

“Thì ra ngài quen vị khách này.”

Ánh mắt miệt thị của Giả Anh Kiệt nhìn qua Giang Lâm nói.

“Quen biết chứ, chính là một nam hộ lý ở bệnh viện, phục vụ người bệnh vệ sinh mà thôi.”

“Thì ra là vậy.”

Hiểu Hoa mới biết, thiếu chút nữa bản thân tự mình dọa mình, còn tưởng rằng là nhà giàu ẩn thân, chỉ là một nam hộ lý mà thôi, một kẻ như thế thì đáng thương thật.

Biết Giang Lâm chỉ là một nam hộ lý, Hiểu Hoa lập tức làm lơ Giang Lâm, dù sao cô ta cho rằng anh cũng không mua nổi quần áo ở đây.

Cho nên đối với Giả Anh Kiệt lại càng tươi cười rạng rỡ.

“Bác sĩ Giả, lần này ngài muốn mua gì?”

Giả Anh Kiệt trực tiếp bỏ qua Giang Lâm, cười với cô gái trẻ bên cạnh.

“Manh Manh à, em xem thích cái gì?”

Cô gái trẻ gọi Manh Manh kia chỉ vào bộ quần áo mà Giang Nguyệt đang thích.

“Em muốn cái kia.”

“Được, được, được, lấy tới thử đi nào.”

Giả Anh Kiệt nói với Hiểu Hoa.

“Để tôi lấy cho ngài, cô rất có mắt thẩm mỹ, đây chính là bộ đắt đỏ nhất tiệm chúng tôi, có rất nhiều người thích bộ váy này.”

Hiểu Hoa nói xong liền đem bộ váy kia lại.

Giả Anh Kiệt tươi cười nhìn Manh Manh, các cô gái trẻ thật dễ lừa, tùy tiện mua vài bộ quần áo đắt một chút, vậy có thể cùng lăn lộn trên giường, lần này cô gái này cũng không thể chạy thoát.

Nhưng khi Giả Anh Kiệt thấy được giá trên bộ váy kia, là ba trăn chín mươi chín triệu.

Ngay lập tức Giả Anh Kiệt cười gượng, cái quái gì thế này, đây là cướp à?

Một bộ váy bình thường mà tới gần bốn trăm triệu?

Giả Anh Kiệt hiện tại đồng ý mua rồi, giờ đổi ý thì sợ con bé này bỏ chạy mất.

Khi Giả Anh Kiệt đang khó xử, Giang Lâm lại trực tiếp nói.

“Chờ một chút, kiện váy này là tôi chọn trước.”

Hiểu Hoa nghe vậy thì trong lòng có chút khó chịu, chỉ là một nam hộ sĩ, còn muốn gì chứ?

Giả Anh Kiệt thấy Giang Lâm tranh kiện váy với mình thì cười nhạo.

“Giang Lâm, đừng làm bộ ở đây, ai không biết cậu chỉ là con rể Hứa gia, loại ăn bám như cậu còn có tiền để tiêu hoang sao?”

Tuy rằng Giả Anh Kiệt rất tiếc tiền, nhưng ông ta cũng không muốn có kẻ làm bộ trước mặt mình.

Hiểu Hoa nghe xong, cũng biết Giang Lâm chính là kẻ ở rể, ăn bám phụ nữ, còn không biết xấu hổ sao?

Ngay lập tức, Hiểu Hoa càng xem thường Giang Lâm, rõ ràng giả bộ có tiền lại là loại não tàn đáng ghê tởm.

“Vị này, đừng nói là đồ trong tiệm này, mà đồ trên người tôi chưa chắc anh mua được, nên đừng làm phiền tôi làm việc.”

Hiểu Hoa nhìn Giang Lâm bằng ánh mắt miệt thị.

Giang Lâm biết, cô phục vụ này đây là khinh bỉ mình muốn đuổi mình đi.

Anh chỉ cười lạnh rồi nói.

“Năm trăm triệu, tôi muốn mua bộ váy này cùng đồ trên người cô, sao nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK