• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Lâm nghe giọng nói quen thuộc nhìn lên thì lại thấy Phương Tình Tình, một thân đồ hiệu, dáng vẻ cao ngạo như muốn gây chuyện.

“Lại kiếm chuyện?”

Nhìn cô tới thì anh cũng biết không có gì hay, lần trước cũng khiến anh cảm thấy phiền.

Dù sao anh cần thời gian để tập trung một chút, không thể cứ dính líu vào mấy chuyện linh tinh thế này được.

“Không hề! Tôi thực sự đau chỗ này.”

Phương Tình Tình nhanh chóng ưỡn chỗ cần ưỡn ra, thật sự là muốn mời gọi Giang Lâm động chạm vào.

Nhưng anh rất nhanh đứng lên, dù sao bệnh nhân cũng hết, anh cũng muốn tan làm sớm một chút.

Anh còn nhớ có hẹn cùng Hứa Vân mua rượu cho cha vợ, cũng không muốn chậm trễ.

“Tôi cũng không quan tâm.”

Giang Lâm lạnh nhạt nói.

Trải qua nhiều chuyện, Giang Lâm cảm giác mọi thứ rắc rối cũng do mình không dứt khoát lắm thì phải.

Anh hơi thở dài!

Mà Phương Tình Tình tìm tới anh nếu không là muốn đi chơi cũng là muốn anh dạy lái xe.

Còn có gì khác sao?

“Này, anh là bác sĩ đó!”

Phương Tình Tình đuổi theo Giang Lâm tới bãi xe.

Còn chưa kịp nói tiếp, một tốp người đi xe buýt mini chở một đám xăm trổ tới vây quanh ở đây.

Giang Lâm hơi nhíu mày.

Phương Tình Tình còn nhanh hơn.

“Tôi có lẽ nên chờ anh ở kia.”

Nói xong cô chạy vào xe của mình.

Dù sao mục tiêu nhắm tới cũng là Giang Lâm chứ không phải cô.

“Anh cần tôi cứ nói, Phương gia cũng có thể giúp.”

Tuy miệng nói thế nhưng cô cũng nhanh chóng vào xe của mình. Mà điều kiện để có thể nhận giúp đỡ có lẽ là Giang Lâm phải dạy Phương Tình Tình lái xe.

Nhưng rất nhanh, đám người kia đã vây quanh Giang Lâm, mà nhìn qua cũng thấy rõ bọn họ là đang nhằm vào anh.

Tên cầm đầu là Cẩu Ca, cả người hắn cao to, gương mặt đầy sẹo, ánh mắt hung dữ.

Có thể thấy tên này đã lăn lộn trong giới này khá lâu, cũng xem như là có máu liều trong người, cho nên tất cả những vết tích đều hiện rõ.

“Mày là Giang Lâm?”

Tuy Cẩu Ca mở miệng hỏi nhưng giọng điệu là sự chắc chắn.

Giang Lâm im lặng, anh không trả lời cũng không phủ nhận.

“Mày định hôm nay phải chết!”

Nhưng Cẩu Ca nói xong thì một tên đàn em rón rén nói gì đó rất nhỏ.

“Hoặc ít nhất là tàn phế!”

Cẩu Ca trừng mắt nhìn tên đàn em, rồi lại nói thêm.

Ánh mắt như đã định hôm nay Giang Lâm sẽ không thể lành lặn đi về.

Mà Giang Lâm như nghe được chuyện hài hước, chỉ nhếch miệng cười, sau đó cũng không nói gì, vẫn ung dung xem bọn người này muốn làm gì.

“Bọn mày nhìn xem, nó sợ tới mức không nói câu nào được kìa.”

Cả đám nghe xong lời này thì ồ lên cười cợt.

“Vẫn là rắc rối tới cửa.”

Giang Lâm lắc lắc đầu.

Cảm giác có chút khó chịu, cũng cảm thấy có chút phiền.

Tại sao lúc anh bình thường thì bị chà đạp, lúc có chút gì đó lại bị người ta tới phiền nhỉ.

Yên ổn khó vậy sao?

Giang Lâm thở dài, cũng mặc kệ đám người kia.

“Này tên kia, lẩm bẩm gì đấy?”

Một tên đàn em nhận thầy Giang Lâm như lẩm bẩm, còn nghĩ rằng Giang Lâm chửi rủa thầm bọn họ.

“Đại ca, chúng ta cứ đập nó một trận cho sảng khoái đi.”

Một tên khác cười lấy lòng, tỏ vẻ vô cùng đắc ý.

Cẩu Ca lúc này đang hừng hựng nhiệt huyết, thật sự muốn lập công với Lão Quỷ.

Hắn từng nghe nói tên này rất khó chơi, là một người nhờ Lão Quỷ xử lý hộ, ai ngờ lại là một tên bác sĩ tay trói gà không chặt.

“Được rồi. Dù sao người ta cũng là bác sĩ, nhẹ tay một chút, lúc xuống tay dứt khoát đừng để người ta quá đau đớn.”

Cẩu Ca nói xong thì như nghĩ gì đó.

‘Mà thôi, để tao tự lên.”

Dứt lời, Cẩu Ca dùng toàn lực xông tới Giang Lâm, có thể thấy một quyền này nếu nện xuống người bình thường, e rằng không hãy tay cũng gãy chân, không phải gãy bình thường, mà là gãy vụn.

Nhưng quyền kia còn chưa đánh xuống Giang Lâm, thì Cẩu Ca đã bị hất văng ra xa, kèm theo tiếng gì đó như tiếng gãy vỡ.

“A…”

Cẩu Ca trợn mắt, không ngờ một tên bác sĩ lại có thực lực bậc này.

“Hừ, xem như mày có chút bản lĩnh. Lên!”

Cẩu Ca cũng không phải kẻ cố chấp, cho nên để cho đàn em cũng xông lên, mà hắn giờ phút này nhịn đau ở tay, cũng tiếp tục xông lên.

Xem như vừa rồi coi thường đối thủ.

Chỉ là…

Bịch.

Crắc.

Từng tiếng gãy vỡ, tiếng da thịt bị vứt xuống đất.

Va chạm này tạo ra tiếng động không nhỏ, nghe thôi cũng cảm nhận được đau đớn thế nào.

“Mày… mày…”

Cẩu Ca lúc này mới nhận ra Giang Lâm còn hơn cả mức Lão Quỷ nói.

“Ai đứng sau các người?”

Giang Lâm lạnh nhạt nhìn Cẩu Ca.

“Hừ. Dù tao không thắng mày thì Lão Quỷ cũng sẽ không tha cho mày. Mày hôm nay đụng vào tao, chắc chắn ngày mai Lão Quỷ sẽ cho mày thảm hơn.”

Cẩu Ca cứng rắn không hạ mình, hắn biết, nếu bản thân không hoàn thành việc, Lão Quỷ cũng sẽ không hắn sắc mặt tốt.

Phản bội Lão Quỷ cũng chỉ có kết quả không tốt.

Mà lúc này khi Cẩu Ca còn muốn dùng hết sức muốn lần nữa nhào vào Giàng Lâm, thì tên đầu trọc tiến tới.

“Cẩu Ca, đừng ngu ngốc!”

Tên trọc dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Cẩu Ca, cũng là đứng chắn trước Giang Lâm như muốn bảo vệ anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK