• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên xăm trổ cả người cảm thấy Giang Nguyệt sau lưng Giang Lâm có thể xem là ngây thơ thuần khiết, loại này lăn lộn phải gọi là phong vị khá tốt.

Hắn cảm giác cả người nóng ran, không muốn chờ thêm nữa, hai tay ra hiệu cho đàn em tiến lên.

Tên xăm trổ cùng đám đàn em sau lưng hắn nhào lên như muốn bóp chết Giang Lâm.

Nhưng bọn chúng còn chưa kịp động vào người anh, bằng một cách vi diệu nào đó, tên xăm trổ đã thét lên một tiếng đau đớn.

“A…”

Tay của hắn một bên xụi lơ, cứ như không còn sức lực nào vậy, hắn còn tưởng bản thân bị trúng gió.

“Hừ, sao lại thế này.”

Tuy cánh tay trái xụi lơ không sức lực, nhưng cơn đau vẫn truyền tới, cảm giác như cả cánh tay bị gãy vậy.

“Tôi đã cho các người một cơ hội. Là các người từ chối!”

Nói xong Giang Lâm nhanh chóng bằng tốc độ khó thấy, bẻ gãy các khớp tay chân của tên xăm trổ, đồng thời đạp tên này lăn một vòng.

May mà có đám đàn em đứng phía sau đỡ được, nếu không e là phải tiếp đất đau đớn hơn rồi.

“Tên khốn…”

Hắn gào lên đau đớn, cảm giác đau đớn muốn làm hắn ngất đi.

Các khớp trên cơ thể đều bị lệch hẳn, đau không gì tả nổi.

“Mày…”

Cả nói chuyện hắn cũng không nói lưu loát, máu điên của hắn xông thẳng lên đầu, nhưng cả người hiện tại chẳng khác gì cái sọ dừa, không tay không chân, đau đớn cùng cực.

Đám đàn em thấy vậy thì dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Giang Lâm.

Đây là người sao?

Người có thể làm được vậy sao?

“Sao? Muốn giống như hắn ta?”

Ánh mắt Giang Lâm lạnh lùng nhìn đám đàn em kia, ý tứ cảnh cáo rất rõ, chỉ cần bất kỳ ai dám tiến lên, e rằng kết cục không khác gì tên xăm trổ.

“Còn đứng đó làm gì? Giết nó, bẻ gãy chân tay nó cho tao, bọn mày còn sợ gì?”

Tên xăm trổ giận quá hóa điên, kêu gào đàn em tiến lên đánh Giang Lâm hả dạ, nhưng rõ ràng đàn em của hắn đang vô cùng lo sợ.

“Chúng mày chết hết rồi à!”

Dù hắn đau đớn nhưng vẫn quát tháo đàn em, mấy tên đàn em tuy ngày thường sợ hãi hắn, nhưng nhìn một màn kia, ai mà không ớn lạnh chứ.

Có một hai tên đàn em tâm đắc của hắn cảm giác cần làm gì đó, cho nên lấy hết can đảm hét lên.

“Anh em, nhào lên đi! Chúng ta nhiều người vậy, tên này không đánh chết hết được, sợ gì.”

“Đúng! Chúng mày lên đi, nếu không Hắc Lang cũng không tha cho ai.”

Nghe được hai chữ Hắc Lang, mấy tên đàn em càng thêm can đảm, một mực nhào lên cùng nhau.

Tuy nhiên, khi bọn họ còn đang lấy lại được chút can đảm, thì Giang Lâm vận cổ tay, động tác nhanh như chớp, một cước, một đá, mấy tên đàn em hung hăng nhào lên đầu tiên bị văng cùng một điểm với tên xăm trổ.

Răng rụng, tay trật khớp, chân quỵ, ánh mắt bọn họ sợ hãi nhìn Giang Lâm.

“Tôi đã nói…”

“Đại ca… em sai rồi… em sai rồi. Xin anh tha cho em…”

Bọn đàn em kia lui lại cúi người mà nói.

“Bọn mày điên rồi, xông lên, sao lại sợ nó.”

Tên xăm trổ tuy đau đớn nhưng vẫn hung hăng, cứ như không thấy Giang Lâm chết hắn không cam tâm.

Nhưng không kẻ nào dám đứng lên.

“Đi thôi.”

Giang Lâm cũng không tính dây dưa, dù sao anh cũng không phải là kẻ đánh chết không tha.

Cơ bản chỉ là đám người này muốn đoạt huyền sâm mà thôi, mà cái này anh dự định cho Hứa Vân.

Anh cứ như vậy kéo tay Giang Nguyệt đi hiên ngang, tên xăm trổ tức giận không nói nên lời.

‘Chúng mày là lũ vô dụng.”

Như chợt nhớ gì đó, hắn vội nói.

“Gọi cho anh đầu trọc, nhanh!”

Mấy tên đàn em thấy Giang Lâm đi như được thoát khỏi ôn thần, thở phào một hơi, giờ lại bị tên xăm trổ quát, cả người tỉnh lại.

“Vâng… vâng…”

Điện thoại đổ chuông, đầu dây bên kia là giọng nói đau đớn của tên đầu trọc.

“Lão trọc, anh đang ở đâu, em bị một tên đánh thê thảm. Anh đến giúp em trả thù.”

Hàng Ba vô cùng tức giận, kèm đau đớn nói với Lão trọc.

“Chú cũng bị đánh?”

Lão trọc đang nằm viện điều trị, vừa đau đớn vừa khó chịu, nhưng vẫn không quên nghiến răng.

“Anh cũng ở trong bệnh viện, cũng bị một tên đánh lệch khớp. Chờ anh xuất viện, anh sẽ cho nó chết một cách thảm nhất.”. Kiếm Hiệp Hay

Vừa nói lão trọc muốn đập tay xuống giường nhưng cơn đau truyền đến làm hắn rít lên.

“Lão trọc anh cũng bị đánh? Em cũng bị một tên bẻ lệch khớp, sợ là gãy xương…”

Chợt lúc này tức giận nguôi một chút, cơn đau ập đến làm hắn hít hà.

“Chú nên đi bệnh viện trước, anh nghi là chúng ta bị cùng một người đánh. Mà anh còn nghi có người nhằm vào Hắc Lang của chúng ta.”

Lão trọc tỉnh táo một chút, lại cảm thấy chuyện này không thể trùng hợp thế được.

“Cùng một người?”

Tên xăm trổ Hàng Ba lúc này ngạc nhiên.

“Đúng! Hắn ra tay thế nào với chú?”

Lão trọc nhíu mày hỏi.

“Rất nhanh, tới mức không tin được, em cùng bọn đàn em bị bẻ lệch khớp, đau đớn…”

Nhắc tới hắn lại thấy đau tới mức hít hà.

“Thủ pháp rất giống… Có lẽ là hắn. Chú nên điều trị trước, chúng ta ra viện sẽ lên kế hoạch xử lý hắn. Tên này chắc chắn không thể sống!”

Lão Trọc lúc này tỉnh táo hơn, dù sao hắn cũng biết Giang Lâm rất lợi hại, cho nên cần phải có chuẩn bị.

“Được!” Hàng Ba lúc này đau không chịu nổi, để đàn em chở mình tới viện gần nhất.

Hắn thề không những giết Giang Lâm, còn sẽ chơi chết người phụ nữ của anh trước mặt anh.

Mà lúc này người đang bị bọn người Hắc Lang nhắm đến là Giang Lâm chỉ hắc xì một cái rồi lên xe đưa Giang Nguyệt về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK