• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau âm thanh đó là một kẻ trên đầu quấn vải, cánh tay bó bột, mang theo mười mấy người vào tiệm trà sữa.

Hứa Vân thấy vậy thì vô cùng căng thẳng, trong lòng không yên, cô đoán là cô gái kia dẫn người đến trả thù.

Lúc Hứa Vân nhìn Giang Lâm, lại thấy ánh mắt tự tin của anh, cô trở nên bình tĩnh hơn.

“Đại ca à, hôm nay ngài tới có chuyện gì vậy ạ?”

Trưởng cửa hàng tiệm trà sữa lập tức tiến lên hỏi han.

Tên đàn ông quấn băng trên đầu cầm một cây gậy đập mạnh, làm bay tung tóe đồ vật của tiệm.

“Mày là đứa ngu ngốc, vô dụng! Bạn gái tao ở chỗ màu bị đánh, tao không tới đây thì đi đâu?”

Lúc này Thất tỷ cùng đi đến khóc lóc.

“Anh yêu à, anh xem đi, người ta đánh em tới mức lệch mũi, lệch cằm, huhu…”

Trưởng cửa hàng khó xử nhìn về phía Giang Lâm, trong lòng hơi oán trách, đã bảo đi rồi hiện tại có muốn chạy cũng không kịp, tuổi trẻ toàn thích thể hiện.

Thất tỷ nhìn theo ánh mắ của trưởng cửa hàng, liên nhìn ra ra được hai người Giang Lâm cùng Hứa Vân.

“Anh yêu à, kia là tên đàn ông ch* má, cùng con đàn bà ti tiện, ngồi kia kìa.”

Thất tỷ tức giận chỉ vào Giang Lâm kêu to.

Giang Lâm cũng nghe được tiếng Thất tỷ, lặp tức lạnh lùng nói.

“Tôi đã nói với cô, nếu nói lời bẩn thỉu đó, sẽ xé rách miệng cô rồi mà.”

Thất tỷ hay ta ôm ngực đắc ý.

“Thật không? Chết tới nơi còn muốn mạnh miệng, tôi muốn xem anh làm sao xé miệng tôi.”

Bạn trai Thất tỷ vốn là ông chủ của tầng này trong khu trung tâm thương mại, hơn nữa lúc tới còn mang theo mấy tên côn đồ, lát nữa phải đánh ngã Giang Lâm còn bắt anh liếm gót giày cô ả mới hả giận.

“Anh yêu, chính nó đánh em gần chết.”

Thất tỷ nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Lâm mà nói.

Tất cả mọi người thấy tình hình vậy thì chắc chắn Giang Lâm xong đời rồi. Tên đàn ông quấn băng trên đầu nói giận đùng đùng nhìn qua, thấy Giang Lâm thì chợt ngớ người.

Thất tỷ phát hiện bạn trai đang hùng hổ lại im lặng không làm gì, cô quay đầu nhìn bạn trai, thì thấy hắn ta đã cung kính khom người.

“Giang đại ca, không biết anh tới đây, xin lỗi làm phiền anh, xin lỗi.”

Ánh mắt Giang Lâm lạnh lùng nhìn tên đàn ông kia.

“Liễu thiếu, lần trước tôi còn chưa cho anh bài học gì sâu sắc phải không?”

Đúng vậy!

Bạn trai của Thất tỷ chính là Liễu thiếu lần trước đùa giỡn Giang Nguyệt, bị Giang Lâm cho một bài học nhớ đời.

Sau lần đó, Liễu thiếu bị người Triệu Chí Thần đánh một trận, đến mức gãy tay, hiện tại còn chưa lành đây này.

Vốn dĩ trong lòng Liễu thiếu tức giận khi nghe nói có người đánh bạn gái mình, vừa muốn tới xả giận, lại không ngờ người kia chính là người mà Triệu Chí Thần tôn sùng, là Giang Lâm.

Liễu thiếu sợ tới mức chân mềm nhũn, người mà Triệu Chí Thần coi trọng, sao hắn có thể đắc tội chứ.

“Giang đại ca, thực sự xin lỗi, tôi sai rồi….”

Liễu thiếu sợ Giang Lâm tức giận, nhanh chóng nhận lỗi cùng Giang Lâm.

Thất tỷ thấy bạn trai của mình lại cung kính với Giang Lâm thì tức giận lôi kéo Liễu thiếu.

“Tên họ Liễu kia, anh có ý gì? Là nó đánh em đây, sao phải khách khí chứ?”

Liễu thiếu nghe giọng điệu của Thất tỷ như vậy thì càng thêm giận, người phụ nữ ngu xuẩn này quậy gì chứ?

Mù sao?

Không thấy hắn còn phải lấy lòng người ta?

Chát!

Liễu thiếu tức giận tác một cái vào mặt Thất tỷ, tức giận quát lớn.

“Cô nhanh câm miệng cho tôi, lát về tôi dạy dỗ cô sau. Giờ xin lỗi Giang đại ca cùng chị Giang nhanh lên.”

Thất tỷ ngây ngẩn, chuyện gì thế này?

Cô ả là muốn bạn trai dạy dỗ tên kia, sao giờ mình bị đánh còn phải xin lỗi chứ?”

Thất tỷ uất ức rơm rớm nước mắt, cô ả bây giờ mới hiểu người kia là người bản thân không đụng vào được.

“Thật sự xin lỗi!”

Thất tỷ nhỏ giọng nói.

“Nói to lên.”

Liễu thiếu sợ Giang Lâm không vui vội quát.

“Thực sự xin lỗi, Giang địa ca, tôi biết sai rồi, sau không dám nữa.”

Thất tỷ lớn tiếng hơn.

Liễu thiếu lập tức nịnh Giang Lâm rồi nói.

“Giang đại ca, anh xem như vậy ổn chưa ạ?”

“Không phải xin lỗi tôi, mà là xin lỗi vợ tôi kìa.”

Giang Lâm lạnh nhạt nói.

Liễu thiếu lập tức đá Thất tỷ, muốn cô ả xin lỗi Hứa Vân, mà nhìn thấy vậy Hứa Vân cũng không muốn tính toán gì, lạnh nhạt nói.

“Không sao.”

Nghe Hứa Vân nói vậy, Liễu thiếu thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Giang đại ca, nếu không có gì tôi xin phép đi trước.”

Liếu thiếu vừa đi hai bước, Giang Lâm đã gọi lại.

‘Đứng lại!”

Giọng nói Giang Lâm làm Liễu thiếu sợ thiếu chút nữa run lên, vội xoay người hỏi.

“Giang đại ca có gì muốn tôi làm ạ?”

“Cậu làm hỏng đồ người ta.”

Giang Lâm nhàn nhạt nói.

Liễu thiếu nhìn qua lúc trước hắn tới đã đạp nát đồ, lập tức cảm thấy quá mức mệt mỏi, chỉ là tiện tay thôi mà.

“Giang địa ca, anh yên tâm, tôi đám bảo bồi thường lại… gấp mười lần.”

Liễu thiếu vội nói.

Giang Lâm gật đầu, Liễu thiếu lúc này mới vội mang người đi khỏi.

“Sao hắn ta sợ anh như vậy?”

Hứa Vân nhìn Giang Lâm hỏi.

“Có lẽ do trên người anh có khí chất bá vương làm hắn sợ.”

Giang Lâm cười nhẹ rồi nói.

Hứa Vân nhìn Giang Lâm trợn mắt nói dối, không hề biết ngại là gì.

“Cám ơn hai vị đã giúp tôi. Thế này đi, sau này các vị tới tiệm chúng tôi thì đều hoàn toàn miễn phí.”

Trưởng cửa hàng đi đến cạnh Giang Lâm, cảm kích nói.

Thật ra trưởng cửa hàng trước đó cho rằng Giang Lâm trẻ trâu muốn thể hiện, liên lụy họ, nhưng không ngờ anh lại là người giúp họ không bị tổn thất gì. cho nên anh ta cảm kích Giang Lâm.

“Không cần đâu, vốn dĩ cũng do chúng tôi mà cửa hàng mới bị đập phá.”

Giang Lâm nói.

Nhưng dù Giang Lâm nói gì, cửa hàng trưởng vẫn ép buộc anh phải đồng ý, không còn cách nào, Giang Lâm đành đồng ý trước, cũng chuẩn bị đi về.

Thật ra tiền không bao nhiêu, chỉ là tấm lòng của cửa hàng trưởng mà thôi.

“Tiếp đến chúng ta đi đâu?”

Hứa Vân khoác tay Giang Lâm hỏi.

“Chuyện này… trước kia chưa yêu đương nên không rõ nữa…”

Giang Lâm hơi khó xử.

Anh không có kinh nghiệm yêu đương, cho nên không biết làm gì. Mà lúc Giang lâm đi học chỉ chú tâm học, không có thời gian để yêu đương gì đó.

“Không đúng! Tôi nhớ rõ anh từng nói trước kia ở cô nhi viện có thích một cô gái.”

Hứa Vân nói với Giang Lâm.

“Có sao?”

Giang Lâm hơi hoảng, anh làm sao nhớ ra chuyện ở cô nhi viện chứ, dù sao đây không phải thân thể của anh mà.

“Lúc đó có gì gọi là yêu chứ?”

Giang Lâm ổn định tâm trạng rồi nói.

“Còn em? Từng yêu đương sao?”

Nghe Giang Lâm nói vậy, Hứa Vân hơi có chút cứng ngắt lắc đầu.

“Không có.”

Tất nhiên Hứa Vân không muốn tiếp tục bàn về chuyện này, Giang Lâm cũng hiểu, lập tức nói.

“Thế này đi, ở cách đây không xa có một nhà mà mới mới, thử tới đó xem.”

Giang Lâm tuy không hiểu yêu đương nhưng không có nghĩa là không biết gì. Đứa người ta đi nhà ma, người ta sợ vậy là có cơ hội hơn rồi.

‘Được.”

Hứa Vân đồng ý, hai người hướng đi ra ngoài cùng đi.

Lúc Giang Lâm cùng Hứa Vân ra khỏi khu này, thấy một sân khấu phía trước vô cùng long trọng, bên trên còn có ảnh chụp, là hình ảnh Hứa Vân, còn có dàn nhạc hòa tấu, hoa hồng kín sân khấu.

Hứa Vân sững người, Giang Lâm cũng cau mày, xem ra lại lòi thêm một người theo đuổi cô, chẳng qua là thân phận có vẻ khá lớn.

Cô cau mày nhìn mọi thứ, sau đó một đàn ông mặc tây trang đắt đỏ, mang đồng hồ hiệu, tóc vuốt keo kỹ càng, ôm hoa từ sân khấu đi tới, hướng về hướng Giang Lầm cùng Hứa Vân, phong thái vô cùng đỉnh đạc.

Gã đàn ông tuấn tú đó đến trước mặt Hứa Vân, vươn bó hoa hồng ra.

“Vân Vân, quay về bên anh đi, anh về tìm em đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK