• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Lâm nhìn đồng hồ cũng đã trễ, đúng là dây dưa với đám người này thật tốn thời gian.

Đưa Giang Nguyệt đến nhà, anh nhìn qua căn nhà thân quen cảm giác vô cùng nhung nhớ.

“Em vào đi!”

“Anh về cẩn thận, lần sau nhớ dẫn chị dâu giới thiệu e, nhé.”

Giang Nguyệt tinh nghịch nháy mắt.

“Chị dâu? Sao em biết…”

Giang Lâm nhìn em gái tinh nghịch cảm thấy mềm mại hơn trong lòng, con bé vẫn ngây thơ đáng yêu như thế.

“Lúc này em nghe trong điện thoại giọng chị dâu… Hay anh ngại gì? Sợ chị hiểu lầm?”

Giọng nói của cô có chút tò mò, lại có chút ái ngại, dù cô coi Giang Lâm là anh trai nhưng mà với người khác thì cả hai vẫn là xa lạ.

Giang Nguyệt lo sợ bị hiểu nhầm.

“Không phải! Lần sau sẽ giới thiệu với em. Yên tâm.”

Giang Lâm đáp lời, vẻ mặt khẳng định.

“Hứa rồi nhé.”

“Em vào nhà đi.”

Nói xong Giang Lâm gật gật đầu, tỏ ý muốn cô yên tâm vào nhà.

Nhìn thấy Giang Nguyệt vào nhà, anh mới yên tâm rời đi.

Mà khi Giang Nguyệt vừa vào nhà đã thấy cha mẹ vẻ mặt nghiêm trọng ngồi chờ.

“Tiểu Nguyệt! Con có bạn trai? Lại là người có tiền?”

Từ Hạ cảm thấy con gái dạo này đã lớn rồi, nhưng nhìn chiếc xe sang kia bà vẫn lo lắng, sợ con gái bị người ta chơi qua đường.

“Con nói cha nghe, chuyện này là sao? Cha mẹ không cấm con có bạn trai, nhưng người có tiền sợ là…”

Giang Minh Viễn nhíu mày nhìn con gái.

Chuyện con gái lớn sẽ quen biết yêu đương là chuyện hiển nhiên, nhưng ông rõ nhất hoàn cảnh gia đình.

Con gái lớn thì tất nhiên sẽ như thế, chỉ là…

“Cha mẹ, không phải. Con làm gì có bạn trai.”

Giang Nguyệt hơi ngẩng người, vẫn không hiểu sao cha mẹ lại nói như vậy.

“Con đừng giấu chúng ta.”

Mẹ Giang Nguyệt lại tiếp tục nói, sợ con gái vì ngại mà giấu giếm.

“Chúng ta cũng thấy rõ rồi. Chiếc xe kia, quá mức sang trọng… Lại còn đưa con về tận nhà.”

“Có gì con cứ nói rõ…”

Cha mẹ Giang Nguyệt muốn thuyết phục con nói thật.

“Cha mẹ, hai người nhầm rồi. Kia là Giang Lâm, anh ấy xem con là em gái, cũng là bạn của anh trai mà.”

“Chính là người hôm trước giúp con đấy ạ.”

Lúc này Giang Nguyệt cũng có cơ hội giải thích, thì ra là hiểu nhầm mà thôi.

“Giang Lâm? Là cậu thanh niên đã cứu chúng ta lúc trước?”

Giang Minh Viễn hơi giãn chân mày rồi nói.

“Thì ra là cậu ta! Cậu ấy là người có tiền như vậy sao.”

Cả hai người già đều cảm thán.

“Nhưng người ta giàu có như vậy, thì…”

‘Chúng ta có gì để họ lợi dụng chứ?”

Từ Hạ nhanh chóng phản biết, cũng biết được suy nghĩ của chồng mình.

“Nhưng mà cũng nên…”

Ông lại tiếp tục muốn nói là nên giữ khoảng cách, chỉ là người ta tốt với mình, làm gì có lý do để giữ khoảng cách chứ.

Cái này cũng không đúng lắm.

“Vẫn là cứ xem sao…”

Ông thở dài.

Giang Nguyệt vui vẻ cầm thuốc Giang Lâm mua đặt lên bàn.

“Anh ấy cũng đã mua thuốc cho cha, anh ấy cũng làm trong ngành y cho nên biết nhiều về thuốc.”

Vừa nói cô vừa lấy thuốc cất đi, cẩn thận phân thuốc chuẩn bị nấu cho cha uống.

Cha mẹ Giang Nguyệt nhìn nhau, nghĩ tới con trai của mình cũng là bác sĩ, trong lòng có chút xót xa, lại có chút ấm áp.

Lúc này Giang Lâm đã về tới nhà, trong nhà Hứa Vân vừa ăn cơm xong, cha mẹ Hứa Vân nhìn con gái.

“Con gái à, con không thấy dạo này Giang Lâm về trễ hơn bình thường sao?”

“Chẳng phải hai đứa đi chơi sao? Sao bây giờ lại thành một mình con về, Giang Lâm thì chưa về nữa.”

Cha mẹ Hứa Vân lần lượt hỏi.

Diệp Hạ lúc này hơi nhíu mày, lúc trước bà quả thực coi thường Giang Lâm, nhưng sau chuyện anh chữa trị được cho Chu Hào cùng Phương tiểu thư, cho nên cũng dần có cái nhìn khác.

Chỉ là Hứa vân nhiều năm vẫn không có động tĩnh, giờ Giang Lâm nổi bật lại thường đi ra ngoài.

Người mẹ nào lại không lo chứ?

Cha Hứa Vân lại nhiệt tình hơn.

“Con xem đi! Cần bồi dưỡng thêm, có phải nên có chút… ừm hâm nóng gì đó.”

Ông hơi hơi nghĩ.

Hứa Vân nhìn cha mẹ mình, cứ như hận không đẩy cô lên giường với Giang Lâm.

“Con biết rồi. Con đi nghỉ ngơi một chút, mai phải đi làm sớm.”

Nói xong Hứa Vân nhanh chóng lên phòng đóng cửa, thật sự không muốn nghe cha mẹ tiếp tục nói nữa.

Giang Lâm lúc này cất xe rồi vào nhà đã thấy không còn ai, cha mẹ vợ đã lên phòng rồi.

Giang Lâm xuống bếp, xử lý sơ huyền sâm, sau đó dùng kỹ thuật thượng thừa của Y Thánh nấu ra một loại nước đen thơm thoang thoảng mùi thảo dược.

“Thật tốt!”

Giang Lâm cũng nhanh chóng lên phòng.

Nếu tên chủ tiệm thuốc kia biết Giang Lâm là trực tiếp nấu huyền sâm chứ không bán đi, có lẽ ông ta tức hộc máu mất.

Mà lúc này Hứa Vân vẫn đang trong phòng tắm, Giang Lâm cũng nhanh chóng thay đồ.

Dù sao lúc này nghe tiếng nước trong nhà tắm từng đợt, anh cứ cảm giác như có thể nhìn thấy được từng đường cong qua tấm kính mờ kia.

Nói gì thì nói anh cũng là đàn ông thực thụ, vợ đẹp thế kia nói không nghĩ gì không thể.

Chỉ là… anh tự bản thân kiềm chế suy nghĩ mà thôi.

Đang lúc Giang Lâm còn đang cố gắng trấn an bản thân, lúc này Hứa Vân đã bước ra khỏi nhà tắm.

Tóc ướt đang được cô dùng khăn lau, xõa một bên, từng giọt nước lăn lên làn da trắng ngần, khăn tắm vẫn quấn trên người.

Cái này… có thể nói là khiêu khích người nha.

“Anh về rồi.”

Hứa Vân thấy Giang Lâm cũng có chút bối rối.

Cô định tới tủ lấy quần áo thay đồ.

“Khoan đã!”

Giang Lâm đột ngột lên tiếng.

– —————

Tui quay lại rồi.

Thần Y Tái Sinh: 2 chương/ngày

Phong độ sau khi thoát kiếp Ở rể: 2 chương/tuần

Mong cả nhà thả tim + cmt chứ không tác khóc mất.

Cầu mọi người ủng hộ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK