“Đừng cho là tôi không biết lần trước đua xe cùng Tống Dương, tôi thấy hắn cùng ông nói chuyện với nhau. Ông có chắc tai nạn lần đó do ông không cẩn thận chạm vào cần gạt, nhưng… ông có chắc là ông bất cẩn hay vẫn là cố ý?”
Phương Tình Tình nhìn Ngô Hào lạnh lùng nói.
Ngô Hào nghe vậy thì có chút chột dạ, đúng ra hắn nhận lợi ích từ Tống Dương, cho nên mới làm chút chuyện không hay ho.
Chỉ cần Phương Tình Tình thua Tống Dương, thì ông ta có thể nhận vài chục triệu tiền trà nước của Tống Dương, mà ông ta không ngờ tới lại gây tai nạn.
Hơn nữa Ngô Hào lại không lo cho cô mà lại tự thân mình bảo vệ mình, nhảy khỏi xe đầu tiên, cho nên Phương Tình Tình mới bị thương như vậy.
Vì ông ta không đoán trước hậu quả nghiêm trọng như vậy cho nên mới vội đưa Phương Tình Tình tới bệnh viện, hy vọng có thể đền bù sai lầm, không bị đuổi việc.
Mà Ngô Hào không ngờ tới nhất, Phương Huy Hoàng vẫn sa thải ông ta, cơ bản ông ta thua bài bạc kha khá tiền, còn vay lãi, sau khi bị mất việc thì không còn tiền chi trả.
Vì vậy Ngô Hào nghĩ ngay tới việc bắt cóc Phương Tình Tình, uy hiếp Phương Huy Hoàng lấy ít tiền.
Ngô Hào biết ở bệnh viện thì Phương Huy Hoàng sẽ sắp xếp vệ sĩ bảo vệ Phương Tình Tình, cho nên vẫn chờ ở cửa bệnh viện.
Vừa lúc hôm nay thấy được Phương Tình Tình cùng Giang Lâm lái xe rời đi, ông ta cứ thế đi theo cho nên mới xuất hiện ở đây.
Ngô Hào còn cho rằng Phương Tình Tình không biết ông ta cô ý, không ngờ cô lại biết rõ như thế.
“Nhưng ông yên tâm, tôi cũng không hề nói chuyện đó cho nhà tôi, nếu tôi nói ông nghĩ ông còn có thể yên ổn đứng đây sao?”
Phương Tình Tình hạ giọng nói.
Thật ra Phương Tình Tình biết rõ Ngô Hào có mẹ bệnh nặng, cô cũng thấy đáng thương cho Ngô Hào, cho nên cô hy vọng nói ra điều này có thể làm Ngô Hào thu tay.
“Nếu đã vậy tôi càng không thể buông tha cô được.”
Ngô Hào trầm mặt, lạnh lùng nói.
“Phương tiểu thư, cô chịu khổ chút rồi.”
Phương Tình Tình cũng không ngờ Ngô Hào lại nói vậy, xem ra hôm nay ông ta không định buông tha mình rồi.
“Ông cho rằng tôi đến đây một mình sao? Ông xem sau lưng ông là ai?”
Phương Tình Tình đắc ý ôm tay trước ngực mà nói.
Ngô Hào cho rằng là Giang Lâm, vội quay đầu, mà sau lưng ông ta lại không một bóng người, lúc quay lại phát hiện Phương Tình Tình đã bỏ chạy.
“Hừ, đúng là đồ yêu tinh.”
Ngô Hào tức giận, chạy nhanh ra ngoài, dù sao ông cũng là quân nhân cho nên thân thủ rất tốt, một cô tiểu thư sống trong nhung lụa không thể nào so bằng.
Rất nhanh Ngô Hào đã đuổi kịp Phương Tình Tình, ông ta bắt được tay cô ta.
“Chết tiệt! Thả tôi ra!”
Phương Tình Tình giãy giụa, đá thẳng chân vào phần giữa của Ngô Hào.
Nhưng ông ta nhanh chóng chặn lại cú đá này.
“Tiểu thư à, cô coi thường tôi quá rồi, cô nói xem làm vệ sĩ cho cô cũng xem như tôi có năng lực, cô nghĩ cô thoát được sao?”
Phương Tình Tình căm tức nhìn Ngô Hào, cô bình thường đối tốt với ông ta, cũng biết ông ta thiếu tiền cho nên chuyện ông ta làm mình bị tai nạn cũng không thù hằn gì, vậy mà ông ta lại lấy oán báo ân.
Bỗng nhiên, ông ta bị Phương Tình Tình cắt một cái trên cổ tay.
“A~ ~”
Ngô Hào hét lên, Phương Tình Tình thoát khỏi tay Ngô Hào, nhanh chân chạy đi, rồi hét lên.
“Giang Lâm ơi, anh đâu rồi, lại đây nhanh lên!”
Ngô Hào thấy được trên tay là dấu răng của Phương Tình Tình, thậm chí là rớm máu.
Cơn giận nổi lên, ông ta nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ, đồ không biết điều, chờ đấy!”
Ngô Hào lại lần nữa đuổi theo Phương Tình Tình, lần này ông ta kéo mạnh Phương Tình Tình, tay còn lại bịt chặt miệng cô, kéo cô sát người mình.
“Mày chạy đi, tao xem nào.”
Ngô Hào ôm sát Phương Tình Tình, lại thấy sự mềm mại của phụ nữ, còn có mùi hương trên người cô.
Ông ta lại có chút rạo tực, nảy ra một suy nghĩ.
Vốn dĩ dáng người của Phương Tình Tình cũng xem như là một mỹ nhân hấp dẫn.
Ông ta cũng có số tuổi nhất định, lại chưa gần phụ nữ, làm vệ sĩ cho Phương Tình Tình bao lâu cũng nhìn qua dáng người kia, nhìn bao nhiêu bộ dáng của cô, sao lại không có tâm riêng chứ.
Chẳng qua trước kia Ngô Hào muốn làm vệ sĩ ở Phương gia là vì muốn kiếm cơm, hiện tại ông ta không cần quỵ lụy Phương gia nữa, làm ra chút chuyện kia… chắc là được.
Ánh mắt Ngô Hào nhìn xuống cổ Phương Tình Tình, nhìn về phía trước ngực căng to của cô, ông ta lại âm hiểm cười cười.
“Tiểu thư của tôi, cô cắn tôi một cái, vậy thì cô bồi thường tôi một chút… không sao.”
Nói xong Ngô Hào lại kéo Phương Tình Tình về WC nam, đây là nơi vô cùng phức tạp, thường xuyên có những lão đại cưỡng ép phụ nữ ở đây, cho nên ở đây dày vò Phương Tình Tình cũng chả sao.
Dù cô ta có kêu cứu cũng không sao cả!
Phương Tình Tình giãy giụa mạnh hơn, lúc trước chính cô ta nói không cần Giang Lâm, hiện tại thì tốt rồi, bị người ta uy hiếp.
Nếu lúc này để Giang Lâm cùng tới đây thì tốt rồi…
Nhưng mặc kệ Phương Tình Tình giãy giụa thế nào cũng vô ích, Phương Tình Tình vô cùng tuyệt vọng.
“Buông cô ấy ra!”
Giọng Giang Lâm truyền tới.
Ngô Hào bị giọng nói Giang Lâm làm cho hoảng sợ, ông ta vội nhìn qua, sau đó thấy được Giang Lâm đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.
“Chỉ mình cậu?”
Ngô Hào cảnh giác nhìn xung quanh.
Ông ta hiểu rõ, hiện tại ông đã ra tay với Phương Tình Tình thì chắc chắn không còn đường lui, nếu Phương Huy Hoàng biết thì mình chỉ như con kiến chờ bị đạp chết.
“Mình tôi thì sao?”
Giang Lâm vừa nói vừa đến gần Ngô Hào.
Thật ra Giang Lâm không định đi theo Phương Tình Tình, chỉ là anh muốn đi vệ sinh ai ngờ lại đụng chuyện.
Vừa vào đã nghe tiếng Phương Tình Tình kêu cứu, chạy lại thì thấy cô ta bị bắt cóc.
Giang Lâm nhìn kẻ kia quá quen mắt, có vẻ giống như vệ sĩ đưa Phương Tình Tình tới bệnh viện lúc trước.
“Ông cũng từng là vệ sĩ Phương Tình Tình, hẳn là hiểu rõ đắc tội Phương gia, hậu quả thế nào?”
Giang Lâm đứng gần Ngô Hào nói.
“Nói lời vô nghĩa, tôi nói cho cậu biết, đừng xen vào chuyện của tôi, nếu không người chết trước là cậu.”
Ngô Hạo lạnh lùng nói với Giang Lâm.
Dù sao ông ta cũng thấy Giang Lâm có một mình, chỉ là một bác sĩ mà thôi, làm gì được chứ.
Giang Lâm nhìn qua Phương Tình Tình đang dùng ánh mắt đẫm nước mắt cầu cứu, anh lại thở dài.
“Tôi cho ông một cơ hội, thả cô ấy ra nếu không hậu quả ông tự gánh lấy.”
Phương Tình Tình không ngờ Giang Lâm lại tới cứu mình, hiện tại cô lo lắng không thôi, bởi vì cô biết rõ Ngô Hào lợi hại thế nào, Giang Lâm suy cho cùng chỉ là bác sĩ, làm gì được ông ta chứ.
“Đúng là muốn chết!”
Ngô Hạo hét lên, trực tiếp cầm dao xông qua Giang Lâm, ông ta cũng nghĩ kỹ dù sao cũng đã đắc tội với Phương gia, thêm một mạng cũng không thành vấn đề.
Trong mắt Ngô Hào, người kia chỉ là bác sĩ, mà bản thân là quân nhân xuất ngũ, cho nên không thể làm gì.
“Đúng là muốn chết thật!”
Dao của Ngô Hạo hướng nhanh về phía bụng Giang Lâm, mà anh thì bất đắt dĩ lắc đầu, tay anh nhanh chóng giở chút thủ thuật trên tay Ngô Hào.
Tuy Giang Lâm không dùng lực, nhưng cánh tay kia của Ngô Hào lại như có cảm giác bất lực, buông lỏng dao
Ngô Hào sửng sốt, lập tức tỉnh táo, tay kia lại hướng về đầu Giang Lâm xông tới.
Anh nghiêng người né tránh, chộp lấy bả vai của Ngô Hào, động tác vô cùng nhẹ nhàng, chỉ nghe rắc một tiếng.
Ngô Hạo lại rũ tay xuống, dù Ngô Hào cố dụng lực thế nào thì cũng không thể làm gì được.
“Có… có chuyện gì… sao lại…”
Ngô Hào hoảng loạn nhìn Giang Lâm, ông ta nhìn ra anh chưa dùng toàn lực, một cảm giác sợ hãi xâm lấn ông.
“Tôi có thể tha cho ông, nhưng Phương gia tha cho ông hay không… tôi không chắc.”
Giang Lâm lạnh nhạt nói, đi ngang qua Ngô Hào, tiến về phía Phương Tình Tình.
Ngô Hào nhìn qua Phương Tình Tình, ánh mắt không cam lòng, nhưng hiện tại không còn cách nào đành nhanh chóng chạy đi, trong lòng thầm nhủ có khi có cơ hội thoát.
“Ai gọi anh tới chứ, tôi có thể xử lý được,”
Phương Tình Tình vẫn già miệng mà nói.
Mà anh cũng không để bụng chỉ cười nói.
“Thật sao?”
Phương Tình Tình chỉ hừ lạnh rồi lấy di động gọi cho Phương Huy Hoàng.
“Cha, có người ức hiếp con.”