• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giang Lâm à, đừng nghĩ cha không biết gì, căn bản cả hai đứa không cùng giường, mẹ của các con dọn dẹp phòng thấy rõ mền gối dưới đất, chỉ là… không muốn con mất mặt.”

Hứa Bắc Điền nói.

Giang Lâm hiểu ra, thì ra cha vợ biết chuyện này.

Hứa Bắc Điền ngay từ đầu cũng biết chuyện này, chỉ là cũng mặc kệ người trẻ, ai ngờ cứ kéo dài như vậy, Giang Lâm sẽ có ngày chán ngán, lúc đó mình có thể nói gì chứ?

Ông thở dài một chút, rồi nhìn Giang Lâm mà nói.

“Giang Lâm à, cha nói con nghe, đối xử với phụ nữ nên như đối xử với cát.”

Giang Lâm suy nghĩ một chút.

“Cha à, ý cha là phụ nữ giống cát, nắm chặt thì trôi, buông lỏng thì giữ?”

Hứa Bắc Điền lắc đầu, nói lời thâm sâu.

“Ý cha là, phụ nữ như cát, làm ướt cát thì nắm chặt được rồi.”

“Ặc!”

Giang Lâm còn đang chuẩn bị uống nước, nghe lời kia không nhịn nổi mà phun luôn, anh còn tưởng Hứa Bắc Điền có triết lý sâu sắc gì đó, không ngờ ông nói lời như vậy.

Nhưng mà nghĩ lại, cha vợ dạy cũng có lý, nghĩ cách đem cát làm ướt, vậy thì nắm giữ dễ rồi, chỉ là nếu làm vậy có xem là cha vợ quá ác với con gái ruột không?

“Cha à, sao lại nói lời đó chứ!”

Giọng nói Hứa Vân vang tới.

Giang Lâm ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Vân đang quấn khăn tắm, đầu tóc ướt đẫm, ánh mắt Hứa Vân là vẻ tức giận.

Hứa Bắc Điền không ngờ đang nói chuyện lại bị Hứa Vân nghe thấy, ông còn đang muốn Giang Lâm cứ thế mà xông tới với con gái, không thể để con gái muốn gì muốn, nhất thời chưa tìm được hình tượng so sánh, đành lấy hình tượng dễ hiểu một chút.

“À… à không có gì…”

Hứa Bắc Điền ậm ừ uống nước.

“Vân nhi, cũng có chuyện muốn nói với con, ngồi đi con gái.”

‘Con không muốn nghe!”

Hứa Vân nhanh chóng đi vào phòng.

Nhìn thấy con gái đi vào, ông cũng bất đắt dĩ.

“Vân nhi, con về sau nên gần gũi Giang Lâm hơn, hôm qua Chu Hòa gọi tới, nghe nói Giang Lâm trị hết bệnh tim bẩm sinh của Triệu thiếu, thằng bé nỗ lực vậy còn không phải vì con? Đừng có như trước nữa, chuyện cũ kia… cũng qua lâu rồi.”

Hứa Vân đóng chặt cửa phòng, cả người dựa vào cửa, cô trong lòng vô cùng khó xử, lúc trước chuyện kia đã làm cô ám ảnh tâm lý, vô cùng mẫu thuẫn với chuyện tiếp xúc gần nam giới.

Sở dĩ chọn Giang Lâm kết hôn trá hình cũng vì không muốn cha mẹ lo lắng, nhưng ám ảnh tâm lý kia của cô cũng không có cách nào tốt hơn.

Có lẽ bản thân nên tiếp xúc với nam giới nhiều chút, mới có thể tốt hơn sao?

Tuy nghĩ như vậy, nhưng nghĩ tới chuyện ngủ cùng nam giới một giường thì Hứa Vân có chút không thoải mái.

Cho nên Hứa Vân cùng Giang Lâm kết hôn lâu nay, anh vẫn ngủ trên mặt đất, hiện tại cô cũng dọn chỗ ngủ trên đất cho Giang Lâm, còn mình thì lên thay váy ngủ nằm trên giường.

Sáng sớm hôm sau, khi mọi người còn đang ăn sáng, Hứa Vân chủ động nói với Giang Lâm.

“Hôm nay tôi muốn tới công ty của cha mẹ chút, anh đi cùng đi.”

“Vậy bệnh viện thì sao?”

“Tôi giúp anh xin phép.”

Hứa Vân nói.

Giang Lâm cũng gật đầu theo, dù sao bản thân là bác sĩ chủ sự nhưng chưa có chứng nhận gì, hiện tại tới cũng không làm gì được, cho nên đến bệnh viện cũng chưa có gì làm.

Kỳ thật Hứa Vân cũng suy nghĩ nhiều, cảm thấy có thể cha mình nói đúng, nên tiếp xúc với Giang Lâm nhiều chút.

Tập đoàn Vĩnh Thụy của cha mẹ Hứa Vân có nghiên cứu phát triển dược phẩm, vừa hay Hứa Vân học y, cho nên tập đoàn Vĩnh Thụy lấy danh nghĩa cô là tư vấn hỗ trợ thành phần.

Hôm nay tới ngày ra mắt sản phẩm nghiên cứu, Hứa Vân muốn tới trung tâm nghiên cứu, đưa Giang Lâm cùng đi xem như cùng nhau tiếp xúc thân hơn.

Hứa Vân lái xe cùng Giang Lâm tới trung tâm nghiên cứu của tập đoàn Vĩnh Thụy, đây là nơi độc lập, tầng hai chính là phòng nghiên cứu.

“Chủ nhiệm Hứa, chào cô!

Vừa xuống xe, một người đàn ông trẻ tuổi đeo mắt kính, mặc áo blouse trắng tươi cười đứng đón.

Người này chính là Chu Tâm, phó chủ nhiệm của Trung tâm nghiên cứu tập đoàn Vĩnh Thụy, thật ra hắn ta cũng là người luôn để ý tới Hứa Vân.

Dù sao Hứa Vân gia thế quá tốt, dáng người có dáng người, học thức có học thức, không chê đâu được.

Chu Tâm nhìn Hứa Vân lại phát hiện theo sau còn có một người đàn ông ngồi bên cạnh xuống xe, hắn ta lập tức cứng đờ.

“Chủ nhiệm Hứa, đây là…”

Chu Tâm hỏi.

“Đó là chồng tôi, Giang Lâm.”

Hứa Vân nói.

Sắc mặt Chu tâm lạnh đi vài phần, trong mắt còn có chút địch ý với Giang Lâm.

Đương nhiên Chu Tâm cũng biết Hứa Vân đã kết hôn, chỉ là tâm tà của hắn có sẵn, cũng biết chồng Hứa Vân chỉ là một nam hộ lý tầm thường, đi ở rể, chỉ là kẻ vô dụng.

Cho nên hắn ta cảm thấy Giang Lâm không hề xứng với Hứa Vân.

Mà hắn tự cho bản thân ưu tú, là một sinh viên xuất sắc của khoa y học, chẳng lẽ còn không so được với nam hộ lý?

“Thì ra là chồng của chủ nhiệm Hứa, tôi là Chu Tâm, rất vui biết anh.”

Chu Tâm cười đưa tay với Giang Lâm

“Giang Lâm.”

Giang Lâm cũng cảm giác được địch ý trong mắt Chu Tâm, nên chỉ đơn giản nói một câu.

Chu Tâm cũng cảm nhận Giang Lâm có thái độ coi thường mình, trong lòng bực bội, một kẻ ở rể ăn bám, còn đắc ý cái quái gì?

Chỉ là Chu Tâm biết, hiện tại không thể nói gì, đành cười trừ đưa mọi người vào trung tâm nghiên cứu.

“Chào chủ nhiệm Hứa!”

“Chào chủ nhiệm Hứa!”

Nhân viên trung tâm nghiên cứu vội chào hỏi với Hứa Vân.

bọn họ cũng thấy Giang Lâm đi cạnh Hứa Vân, nhiều người tỏ ra khinh bỉ ra mặt, bởi vì họ cũng nghe lời đồn về Giang Lâm.

Chỉ là một nam hộ lý nhu nhược, ở rể, ăn bám, vô dụng, vậy bọn họ cần gì coi trọng.

Mà cả đám đàn ông cứ thế tiếc hận, phụ nữ như Hứa Vân lại có chồng như thế.

Hứa Vân gật đầu.

“Sản phẩm mới lần này thế nào rồi?”

Chu Tâm lập tức lấy tới một bình nhỏ, bên trong có một chất nhũ.

‘Chủ nhiệm Hứa, đây là tôi tự nghiên cứu phát mình ra, hoàn toàn là thành phần trung dược, làm trắng da, hồng da, mờ sẹo.”

Khi Chu Tâm nói xong, nhân viên khác tỏ vẻ bất mãn, rõ ràng là cả đội nghiên cứu, như thế nào thành mình hắn ta chứ.

“Hoàn toàn trung dược?”

Hứa Vân hơi kinh ngạc.

“Chỉ một lọ nhỏ như vậy, thì giá thế nào?”

“Bốn mươi triệu.”

Chu Tâm nói.

Hứa Vân cùng hiểu được, trung dược mà làm đồ dưỡng da thì sao có thể rẻ.

Lấy bình nhỏ trên tay Chu Tâm, Hứa Vân đưa Giang Lâm.

“Anh thấy thế nào?”

Giang Lâm lấy lọ nhỏ kia, ngửi qua một chút,

Chu Tâm thấy vậy thì nói ngay.

“Ngài Giang đây là chồng của chủ nhiệm Hứa chắc cũng là người có chuyên môn, anh nói một chút ý kiến.”

Chu Tâm biết Giang Lâm chỉ là một nam họ lý, làm quái gì có kiến thức chứ, hắn ta hỏi vậy là muốn Giang Lâm mất mặt mà thôi.

Giang Lâm lắc đầu nói: “Một lọ không khác gì rác rưởi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK