• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các người thả tôi ra, nếu không tôi báo cảnh sát đó.”

Giang Nguyệt sợ hãi vừa lui ra sau vừa nói.

“Cảnh sát?”

Liễu Kiệt cười lạnh rồi nói.

“Cô cảm thấy cô có thể báo cảnh sát?”

Liễu Kiệt đưa ánh mắt ra hiệu với Giám đốc Nghệ, hắn ta ngầm hiểu liền nhìn Giang Nguyệt.

“Liễu thiếu nói không sai, nếu cô không làm thì cứ cởi ra trần truồng vậy ra ngoài đi.”

Giang Nguyệt nắm chặt cổ áo.

“Tôi về phòng thay đồ rồi trả ông.”

“Mặc kệ, hiện tại không làm thì cởi ngay tại chỗ, ai cho cô tới phòng thay đồ chứ.”

Giám đốc Nghê cười lạnh rồi nói.

Hắn ta biết Liễu Kiệt có quan hệ với ông chủ cho nên chỉ có thể lấy lòng, với hy vọng Liễu thiếu có thể nói vào vài câu cho hắn lên lương.

Cho nên Giang Nguyệt đành phải hy sinh một chút, bản thân gia đình thấp kém, cho nên bị người chà đạp cũng không có gì là sai.

Giang Nguyệt bây giờ mới hiểu, bọn người này là muốn cô lột đồ ra, vậy thì tự bản thân nhục nhã rồi.

Cô lùi về sau đầy sợ hãi, mà lúc này giám đốc Nghê ra hiệu cho hai tên bảo vệ bên cạnh, bọn họ đi lên kéo tay Giang Nguyệt.

“Các người muốn làm gì? Buông tôi ra…. buông ra…”

Giang Nguyệt liều mạng giãy giụa.

Nhưng dù sao cô chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể chống lại hai gã bảo vệ cao to kia, giám đốc Nghê nhìn thấy vậy thì cười khinh bỉ.

“Cô gái à, chính cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, trách ai được chứ.”

Giám đốc Nghê nói xong thì hướng về phía Liễu Kiệt.

“Liễu Thiếu à, mời cậu qua đây xem một chút.”

Liều Kiệt nghe vậy thì đứng lên, đi đến trước Giang Nguyệt, hắn ta vỗ vỗ mặt cô.

“Đồ đàn bà ngu ngốc, còn dám đánh anh đây, xem xem hôm nay anh đây làm sao tra tấn cô.”

Nói xong thì Liễu Kiệt vuốt từ mặt Giang Nguyệt xuống cổ và xuống phía dưới.

Bây giờ, Giang Nguyệt vô cùng hối hận, bản thân không nên đến đây làm, cô không ngờ ở đây phức tạp hơn cô tưởng.

Khi Giang Nguyệt sợ hãi không dám mở mắt, bỗng nhiên cô nghe được một âm thanh lạnh băng vang lên.

“Anh không muốn tay của mình còn nguyên đúng không?”

Thì ra hắn đang muốn kéo áo của Giang Nguyệt ra, khi cảm thấy được sự mềm mại thì bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói lạnh đến thấu xương.

Liễu Kiệt sợ tới mức run lên, quay đầu nhìn cửa phòng VIP, chỉ thấy Giang Lâm đứng đó ánh mắt lạnh băng nhìn mình.

“Mày là ai? Đây là phòng VIP, sao mày có thể vào?”

Giám đốc Nghê lập tức tiến lên, quát Giang Lâm.

Mà Giang Lâm lại không để ý tới giám đốc Nghê, trực tiếp hướng về phía Liễu Kiệt đi tới.

Giang Lâm lúc trước luôn yêu thương em gái, nhìn thấy em gái ngây thơ đang mặc bộ đồng phục thiếu vải, lại còn bị bọn họ ức hiếp, trong lòng anh vô cùng tức giận.

“Này tên kia, mày nghe không hiểu tiếng người à…”

Giám đốc Nghê nhìn thấy Giang Lâm, định tiến lên ngăn cản, nhưng còn chưa nói xong đã không thấy Giang Lâm đâu.

Sau đó, hắn lại thấy Giang Lâm đang đứng gần Liễu Kiệt, bắt lấy cánh tay của Liễu Kiệt.

Quá nhanh!

Liễu Kiệt cũng không kịp phản ứng.

Giống như Giang Lâm có phép màu vậy, xuất hiện trước mặt hắn quá nhanh làm cho hắn không làm gì được, mà lực của Giang Lâm khá lớn.

Liễu Kiệt cảm giác như mình bị kìm sắt kẹp lại, vô cùng đau đớn.

“A…. Khốn kiếp, mày mau buông tao ra…”

Liễu Kiệt hết sức giãy giụa, nhưng không chút tác dụng, hắn quay sang bảo vệ quát lớn.

“Còn đứng đó làm cái gì? Chết hết rồi à? Mau đánh chết nó cho tao!”

Bảo vệ bị quát thì mới kịp phản ứng, lập tức lấy ra gậy chích điện hướng về phía Giang Lâm.

Giang Lâm cứ vậy nâng chân, một cước đã làm cho hai gã bảo vệ bị đá bay lên tường, hai tên bảo vệ lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Tay nào của mày động vào em gái tao?”

Giang Lâm lạnh giọng hỏi.

“Tên khốn kia, mày biết tao là ai không hả?”

Liễu Kiệt cảm giác được xương tay của mình đang bị bóp nát, hắn quát to.

“Không trả lời? Tao xem như hai tay mày đều chạm vào em gái tao.”

Dứt lời, Giang Lâm lập tức nắm chặt hai tay Liễu Kiệt.

Răng rắc!

Tiếng vang tuy nhỏ, nhưng điều này khẳng định tay Liễu Kiệt xem như bị phế.

Liễu Kiệt cảm nhận được đau đớn kịch liệt, khớp xương như bị lệch đi, hắn kêu thê thảm rồi loạng choạng ngồi bệt xuống ghế sô pha.

Giang Nguyệt nhìn thấy Giang Lâm, lập tức cảm nhận được cọng cỏ cứu mạng, nhanh chóng ôm lấy tay Giang Lâm.

Giang Lâm cười nhìn Giang Nguyệt, nắm lấy tay Giang Nguyệt.

“Đừng sợ, có anh trai ở đây!”

Cô thấy được sự tự tin trong mắt Giang Lâm, nháy mắt Giang Nguyệt cảm giác được sự an toàn mà lâu nay cô đã mất.

“Có chuyện gì thế này?”

Giọng nói vừa vang lên, là một thanh niên trẻ tuổi, theo sau là một đội bảo vệ, từ bên ngoài đi vào.

Liễu Kiệt thấy người thanh niên này thì vẻ mặt vô cùng vui mừng, bởi vì kia không ai khác chính là ông chủ câu lạc bộ này, chỉ cần có anh ta ở đây thì hắn nghĩ Giang Lâm chết chắc.

Hắn ta nhịn đau đứng lên nói.

“Anh Triệu à, bệnh anh mới khỏi, tôi chỉ là muốn cùng anh vui một chút để mừng bệnh tình anh chữa khỏi, vậy mà tên này cùng đứa con gái ngu ngốc kia lại tới tìm chuyện.”

Giám đốc Nghê thấy được ông chủ của mình tới, lập tức thấp người đến gần.

“Triệu tổng, anh yên tâm, chỉ là một kẻ không ra sao, không gây ra chuyện gì được, tôi lập tức giải quyết họ ngay.”

“Anh à, làm sao bây giờ?”

Giang Nguyệt thấy có nhiều người thì vô cùng lo lắng.

Vẻ mặt Giang Lâm vẫn bình tĩnh, nhìn người mà hai kẻ kia đang gọi là Triệu tổng.

Nghe được lời nói của giám đốc Nghê, ông chủ trong miệng bọn họ lặp tức thay đổi sắc mặt, thực sự là vẻ mặt vô cùng xấu, đây là vô cùng tức giận.

Liễu Kiệt thấy vậy thì cũng đắc ý không ít, tuy rằng ông chủ Triệu này trẻ tuổi nhưng nhà lại vô cùng quyền thế, anh ta ghét nhất ai làm loạn ở chỗ này.

Toàn bộ câu lạc bộ đêm ở Hoa Dương đều một tay anh ta nắm giữ, lần này hai kẻ kia chết chắc.

Liều Kiệt còn đang tưởng tượng cảnh hai kẻ kia cầu xin tha thứ, hắn còn nghĩ sẽ hành hạ Giang Nguyệt trước mặt Giang Lâm để đè ép kiêu ngạo của anh.

“Người đâu, phế hai kẻ kia đi.”

Ông chủ Triệu giọng nói lạnh nhạt.

Nghe thấy lời này, Liễu Kiệt cùng giám đốc Nghê càng thêm đắc ý nhìn nhau, nhưng bỗng nhiên bọn họ lại phát hiện có gì đó sai sai.

Bởi vì người mà ông chủ đưa đến không hướng về phía Giang Nguyệt cùng Giang Lâm, mà hướng về chính bọn họ.

Mười mấy bảo vệ đè ép giám đốc Nghê cùng Liễu Kiệt trên mặt đất đánh tới tấp.

“Anh Triệu à, đánh sai người rồi… là tên kia.”

– ————–

Xin lỗi cả nhà, mấy hôm nay bị sếp dí báo cáo quá.

Mai lại ra chương bình thường nhé…

Cả nhà đừng bỏ tác nha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK