• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Đường Thy nghi ngờ nhìn Giang Lâm.

“Không dọn đi thì hắn đêm đêm tới làm phiền tôi, không ổn lắm.”

“Chưa kể đây là phòng trọ của hắn, tôi một thân một mình, ai biết có chuyện gì.”

Nói đến đây, Lâm Đường Thy bày ra một bộ dạng vô cùng ủy khuất, cứ như là ai đã làm gì cô ta rồi vậy.

“Cô không cần đi. Chỉ cần mua lại căn nhà này là được rồi.”

Giang Lâm nhướng mày nhìn tên Mạc Duy kia.

“Hừ tên nhãi nhép, mày nghĩ mày là ai? Chỉ là kẻ nhu nhược, lại dám lên tiếng chuyện của ông đây. Khôn hồn thì biến đi.”

Nói xong Mạc Duy càng không khách khí, đứng thẳng lên như muốn động tay động chân.

“Tôi không đi thì sao chứ? Anh làm gì?”

Giang Lâm lạnh lùng đáp.

“Hừ, được lắm. Hôm nay có người đẹp ở đây, gan mày cũng to hơn rồi nhỉ.”

Mạc Duy nói xong vung một đấm tới người Giang Lâm, nhưng nắm đấm còn chưa chạm được vào người anh thì Mạc Duy đã bị Giang Lâm đẩy ngã nhào ở cửa.

“Mày…”

Mạc Duy bất ngờ nhìn Giang Lâm.

Quả thật hắn ta quen biết Giả Anh Kiệt, vì vậy mới cho Lâm Đường Thy ở đây vì Giả Anh Kiệt giới thiệu.

Cũng vì Lâm Đường Thy xinh đẹp cho nên mới lấy giá hữu nghị, hắn ta cũng biết là sẽ có lúc gạ gẫm cô em xinh tươi, cho nên mới tối tối tìm cớ mở phòng.

Ai ngờ hôm nay uống vào chút men, lại muốn nhìn dáng người nuột nà kia, người đẹp cự tuyệt còn bị tên hộ lý vô dụng đẩy ngã.

Quả thật không nên uống rượu mà…

“Được lắm.”

Nói xong, Mạc Duy lấy lại tinh thần, nhào lên muốn thể hiện một chút cho Lâm Đường Thy thấy ai mới là người mạnh mẽ.

Bốp!

Giang Lâm tiện tay vả vào mặt hắn một cái giòn tan, tuy chỉ một cái vả nhưng khiến một bên mặt của Mạc Duy muốn lệch đi.

“Sao? Thích ăn vả?”

Nhìn Mạc Duy chới với, Giang Lâm cười lạnh hỏi.

Nhưng hắn ta dường như không cam tâm, dùng hết sức mình nhào lên.

Ánh mắt càng hung tợn như muốn ăn thua đủ, dù sao bị một kẻ mình coi thường đánh gục cũng không dễ chịu gì.

Chỉ là…

Hắn cũng chỉ là khởi lên suy nghĩ trong tiềm thức mà thôi, tay chân lại không nhanh như suy nghĩ của hắn.

Bị Giang Lâm tóm gọn đẩy mạnh một phát xuống nền nhà.

“Tỉnh một chút… Bán hay không? Không bán? Tôi đánh cho tới khi anh bán mới thôi.”

Giang Lâm còn định bước lên hạ thủ, lúc này Mạc Duy đau tới mức tỉnh cả rượu.

‘Đừng… Đừng… Bán thì bán.”

Tuy hơi miễn cưỡng nhưng cũng xem là chống chế tình huống trước mắt.

“Bao nhiêu?”

Giang Lâm vẫn lạnh nhạt nhìn hắn ta.

Mạc Duy suy nghĩ một hồi, dù sao đây là nhà hai mặt đường, gần bệnh viện, gần trung tâm, sao có thể bán rẻ được.

Mà hắn cũng không tin Giang Lâm có đủ tiền để mua.

“Hai mươi lăm tỷ…”

Mạc Duy hô lên con số hắn suy nghĩ.

“Gì chứ? Cướp sao?”

Lâm Đường Thy hơi hốt hoảng.

Cả đời cô tìm ra một tỷ chưa chắc là có, cả căn nhà vài chục tỷ cô càng không dám mơ.

“Cô em à, em làm sao biết được nhà phố có giá trị liên thành chứ. Huống hồ đây là nhà trọ, sinh ra lời đấy.”

Tuy đau đớn vì bị vả miệng, bầm dập người nhưng Mạc Duy nhìn dáng vẻ của Lâm Đường Thy thì hắn vẫn tỏ ra chút đắc ý.

“Hai tỷ hai. Chốt!”

Giang Lâm bá đạo nói.

“Gì chứ? Nhà chỉ ở cũng hơn mười tỷ, chưa tính đây là khu trọ, sao lại có chuyện hai tỷ hai.”

Mạc Duy lúc này quên cả đau đớn đứng phắt lên.

“Anh không bán?”

Giang Lâm lạnh lùng nhìn Mạc Duy.

“Không….”

Hắn ta nhìn ánh mắt của Giang Lâm thì hơi run run, lo sợ bản thân sẽ bị Giang Lâm làm gì.

“Nhưng giá đó không được.”

Mạc Duy lúc này hạ giọng.

“Không được? Cũng phải được!”

Giang Lâm nhấn mạnh.

Thật ra anh cũng biết giá trị căn nhà này không thể dưới mười tỷ được, nhưng anh ghét nhất những kẻ lợi dụng phụ nữ thân cô thế cô mà ra tay.

Chưa kể Lâm Đường Thy còn bị bắt nạt như thế, anh cũng không đành lòng, ở trọ cũng sẽ khó khăn, mà còn ở đây thì sẽ bị ức hiếp.

Chuyển đi thì chưa chắc đã tìm được nơi tốt, chưa kể, tên cặn bã này chắc chắn làm việc này không phải lần đầu cũng không phải với mỗi Lâm Đường Thy.

Coi như cho hắn một bài học nhớ đời cũng được.

“Được… được…”

“Mạc Duy sợ hãi đành gật đầu.”

“Viết giấy sang nhượng đi.”

Giang Lâm vứt giấy bút ra, để Mạc Duy viết.

Hắn ta nhìn vậy thì tiêu sái viết cũng không suy nghĩ.

Vì tờ giấy này chẳng có giá trị gì cả, sáng mai hắn chỉ cần nói hắn không viết cũng không ai làm gì được.

Giấy tờ nhà đất chí ít cũng phải công chứng sang tên mới gọi là có giá trị pháp lý.

Hắn tự tin hơn, còn thầm nghĩ Giang Lâm quá ngu ngốc.

Nhưng hắn vừa viết xong Giang Lâm đã mỉm cười bí hiểm nhìn hắn.

“Viết xong rồi?”

Mạc Duy gật gật đầu.

“Tốt! Tờ giấy này tạm vậy thôi. Sáng mai anh đi công chứng sang tên, nếu không…”

Rắc!

Lại là tiếng quen thuộc vang lên, Giang Lâm lại bẻ lệch khớp cánh tay của tên Mạc Duy làm hắn đau đớn đến thét lên.

“A…”

“Lấy một cánh tay làm tin. Sáng mai nếu anh không hoàn thành thủ tục sang tên cho Lâm Đường Thy, thì tay anh qua mười ngày chỉ có thể cắt bỏ.”

“Đừng mơ tưởng đến bệnh viện chữa trị, ngoài tôi ra, không một ai có thể chữa khỏi cho anh đâu. Nhớ kỹ, giờ thì biến đi.”

Giang Lâm nói xong lời cảnh cáo thì đạp hắn ra khỏi cửa.

Mạc Duy đau đớn đành đi ra.

“Anh Giang à, cảm ơn anh nhiều… Nhưng mà hai tỷ rưỡi kia… tôi không có, không thể…”

Lâm Đường Thy cúi đầu ngại ngùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK