• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Lâm vội vàng tiến đến tiến an ủi.

“Cô đừng khóc, như vậy sẽ không tốt cho vết thương, tôi chỉ phẫu thuật theo trách nhiệm, cũng không để ý nhiều cái khác.”

“Hừ, lừa gạt.”

Phương Tình Tình khóc lóc.

Giang Lâm nghĩ nghĩ một lát cảm thấy cũng có lý, dù sao ngực cô ta bị anh cắm kim chi chít, sao bảo không thấy gì được chứ.

Mà Phương Tình Tình cứ thế khóc lóc, Giang Lâm cũng lo sợ vết thương của cô ta chuyển xấu, vội nói.

“Vây đi, chỉ cần không phải là bạn trai của cô, chuyện khác có thể chấp nhận.”

Nghe vaayj Phương Tình Tình lập tức không khóc nữa, nhìn Giang Lâm nói.

“Thật sao?”

“Thật!”

“Vậy được rồi, tôi muốn anh làm vệ sĩ cho tôi, vệ sĩ của tôi bị đuổi rồi.”

“Vệ sĩ?”

Giang Lâm hơi nhíu mày, thật ra anh còn việc ở bệnh viện, sao có thời gian làm vệ sĩ cho người khác.

“Không được, tôi còn việc ở bệnh viện.”

Giang Lâm từ chối.

“Thôi mà, bệnh viện có gì tốt, anh yên tâm, anh xem làm bảo vệ cho tôi tiền lương sẽ rất cao.”

Phương Tình Tình lập tức nói.

“Không được, tôi không thể bỏ việc ở bệnh viện.”

Giang Lâm từ chối.

Quả thực Giang Lâm hiện tại không thiếu tiền, anh chỉ muốn ở lại bệnh viện để có thể ở cạnh Hứa Vân, muốn chăm sóc quan tâm tới Hứa Vân nhiều hơn.

Dù sao Hứa Vân còn ở bệnh viện, anh cũng sẽ ở đây.

Phương Tình Tình lại thấy Giang Lâm từ chối thì nghĩ ngợi một chút.

“Được rồi, vậy thì anh cứ làm ở bệnh viện, chỉ là cũng xem như kiêm luôn vị trí vệ sĩ đi.”

Thấy Giang Lâm định nói gì đó, Phương Tình Tình nhanh chóng lên tiếng trước.

“Yên tâm đi, tôi sẽ để cho cha tôi đảm bảo, dù anh không ở bệnh viện thường xuyên nhưng chắc chắn không ai nói ra vào dù chỉ một câu.”

Giang Lâm bị Phương Tình Tình ép tới mức này cũng không còn cách nào từ chối, đành chấp nhận.

“Được rồi, tôi đồng ý.”

“Vậy ngoắc tay!”

Phương Tình vui vẻ giơ ngón út với Giang Lâm, nhìn dáng vẻ như một đứa bé, Giang Lâm cũng hết cách vươn tay ngoắc tay.

“Vậy xong rồi, tôi tuyên bố hiện tại anh chính là vệ sĩ của tôi, lát nữa ra ngoài đi chơi với tôi.”

Phương Tình Tình vui vẻ nói.

“Đi chơi?”

Giang Lâm kinh ngạc.

“Không thể, cơ thể cô chưa khôi phục hoàn toàn.”

Phương Tình Tình liếc nhìn Giang Lâm.

“Gì cơ chứ, có anh, một bác sĩ lợi hại như vậy, lo gì chứ. Trước cứ để tôi thay đồ rồi ra ngoài chơi.”

Giang Lâm còn muốn nói tiếp thì Phương Tình Tình đã đẩy Giang Lâm đi ra khỏi phòng để thay đồ, anh chỉ đành bất đắc dĩ đứng đó chờ.

Cửa phòng đóng lại, Phương Lan Lan lập tức lấy di động, gọi cho cha mình.

“Con gái ngoan, chuyện thế nào rồi? Giang thần ý đồng ý làm vệ sĩ cho con sao?”

Trong văn phòng, Phương Huy Hoàng hỏi, có vẻ hơi bồn chồn.

“Tất nhiên rồi, cha cũng nói chỉ cần có anh ấy làm vệ sĩ thì con được thoải mái đi chơi.”

Phương Tình Tình nói.

Nghe vậy trên Phương Huy Hoàng lập tức kinh ngạc.

“Thật? Tình Tình, con làm sao mà được?”

“Cha đừng quan tâm sao làm được, mà nên quan tâm chuyện không được đổi ý!”

Phương Tình Tình đắc ý nói.

Khó trách Phương Huy Hoàng kinh ngạc được, vì ông luôn cho rằng Giang Lâm so với đại y sư Thiết Hòa chỉ có hơn không kém, người như vậy sao có thể làm vệ sĩ của con gái ông.

Mà Phương Tình Tình tỉnh lại, Phương Huy Hoàng mắng cô ta một trận, còn nói về sau không cho ra ngoài.

Nhưng Phương Tình Tình không chịu, cho nên Phương Huy Hoàng mới nói chỉ cần người cứu cô ta chịu làm vệ sĩ cho cô ta thì mới cho Phương Tình Tình ra ngoài chơi.

Phương Huy Hoàng cho rằng Phương Tình Tình sẽ van cầu Giang Lâm làm vệ sĩ và bị từ chối, vậy thì càng có cớ nhốt con bé ở nhà.

Nếu Giang Lâm làm vệ sĩ cho cô thì xem như cũng yên tâm, con gái cũng sẽ không bị nguy hiểm.

Hơn nữa, chuyện con gái có thể cùng Giang Lâm tiếp xúc nhiều chút, cũng xem như chuyện tốt, dù gì cũng có lợi không hại.

Chỉ là Phương Huy Hoàng không ngờ tới, Giang Lâm vậy mà đồng ý làm vệ sĩ cho Phương Tình Tình.

“Được rồi, dù sao Giang Lâm cũng là thần y ở cạnh con, cha của con xem như có thể yên tâm.”

Phương Huy Hoàng cười nói.

“Được rồi, vậy cha nói với viện trưởng, Giang Lâm đi cùng con nhé.”

Nói xong Phương Tình Tình cúp máy.

Nghĩ một chút Phương Huy Hoàng gọi cho Viện trưởng bệnh viện đệ nhất của thành phố Hoa Dương là Thẩm Ngân.

Trong lòng Phương Tình Tình vui vẻ, chỉ là còn chưa khỏi hẳn nên ngực có hơi đau.

Phương Tình Tình hơi đau ngực, nhưng nghĩ có thể đi ra ngoài chơi thì vui vẻ trở lại.

Thật ra lúc nãy nói với Giang Lâm chuyện nhìn thấy cơ thể này nọ, ép Giang Lâm làm bạn trại chỉ là giả.

Cô biết Giang Lâm đã kết hôn cho nên đưa yêu cầu này, Giang Lâm sẽ không chịu, mà làm cho anh sinh áy náy.

Lúc này Phương Tình Tình chỉ cần đưa ra yêu cầu thì Giang Lâm sẽ đồng ý, cứ như vậy Giang Lâm thành vệ sĩ của cô.

Sự thật là Phương Tình Tình tính toán không sai, Giang Lâm thực sự đồng ý làm vệ sĩ, cô cũng không cần Giang Lâm bảo vệ cô, bằng vào gia thế Phương gia sau lưng cô cũng không có ai làm gì được cô cả.

Trong mắt Phương Tình Tình, vệ sĩ suy cho cùng chỉ là bảo mẫu mà thôi.

‘Được rồi, chúng ta đi.”

Cửa phòng bệnh mở ra, Phương Tình Tình mặt đồ thể thao bó sát đi ra.

Hiện tại, Phương Tình Tình cột tóc đuôi ngựa dài, mặc bộ đồ trắng bó sát, áo sơ mi khoác ngoài.

Ngực căng tròn hiện ra đầy đủ, vô cùng hấp dẫn, quần ôm bó sát làm mông nhô ra, lồi lõm gì đó đều có.

Eo còn có áo khoác nhỏ cột qua, nhìn vô cùng năng động.

“Giờ thì sao?” Giang Lâm hỏi.

“Đưa anh đi chơi, cứ đi theo tôi thôi.”

Phương Tình Tình nhìn Giang Lâm rồi đi.

Anh cũng không biết làm sao, đành đi theo Phương Tình Tình, hai người tới bãi đỗ xe, Giang Lâm thấy được chiếc xe thể thao màu vàng.

Nhà có tiền có khác, một chiếc xe này nhiều người cả đời còn không mua nổi lốp xe.

Phương Tình Tình thấy ánh mắt Giang Lâm thì đắc ý ngồi lên xe.

“Chưa từng thấy?”

Giang Lâm không trả lời mà hỏi lại.

“Cô đi đua xe?”

Phương Tình Tình nghe Giang Lâm nói thì trong lòng có chút chột dạ.

“Sao anh biết?”

Nhìn cô gái trẻ mặc một bộ đồ thể thao, còn đi xe thể thao kia, không đua xe thì đi đâu?

Giang Lâm bất đắc dĩ nhìn Phương Tình Tình.

“Cô vừa bị tai nạn xe đó, cô quên? Còn thiếu chút mất mạng, giờ còn muốn đua?”

Đương nhiên Phương Tình Tình cũng biết, cha cô không cho cô đua xe, chỉ là cô cố chấp, bĩu môi nói.

“Đó là xui thôi, đỏ quên đi. Hiện tại tôi muốn thắng lại lần trước, thua như vậy thật không cam tâm.”

“Không được.”

Giang Lâm nói.

“Nếu đi đua xe thì tôi nói với gia đình cô.”

“Anh dám?”

Phương Tình Tình trừng mắt.

“Anh dám nói thì tôi sẽ nói với mọi người anh sàm sỡ khi làm phẫu thuật cho tôi. Nói rõ với vợ anh như vậy.”

“Cô…”

Giang Lâm bất đắc dĩ, nhìn cô gái trẻ cố ý gây chuyện.

Nhưng Phương Tình Tình cũng không dám chọc giận anh thật, cũng xuống nước cười nói.

“Yên tâm đi mà, chắc chắn không có việc gì, có anh bên cạnh tôi mà.”

Nó xong cô khởi động xe, động cơ nổ mạnh xe phi như bay ra ngoài.

Phương Tình Tình cùng Giang Lâm hoàn toàn không chú ya, ở bãi đỗ xe còn có một con mắt chăm chú nhìn họ rời đi.

– ———————–

Cảm ơn mọi người thông cảm.

Giữa năm rồi nên có vài giấy tờ linh tinh sếp dí quá.

Mấy nay toàn làm khuya nên ra chương không đều được.

Hết tuần này là xong rồi sẽ ra đều và nhiều hơn nha.

Mọi người đừng bỏ tác nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK