• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người xếp hàng ở sau biết rõ cô gái này là Thất tỷ, bạn trai là chủ nơi này, cho nên không thể chọc vào được, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tất cả đều im lặng.

“Chào cô, phiền cô ra sao xếp hàng đi.”

Hứa Vân tuy có nghe lời của mọi người lúc này, nhưng cô mặc kệ.

Thất tỷ nghe Hứa Vân nói thì chầm chậm nhìn qua, chiếc cầm nhọn hoắt thiếu tự nhiên, ngực to mất cân đối.

Cô ta đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ mới có được dáng vẻ như giờ, nhìn Hứa Vân đẹp tự nhiên như vậy lại càng sinh lòng ghen ghét bất mãn.

“Cô nói gì cơ?”

“Mời cô ra sau xếp hàng theo thứ tự.”

Hứa Vân lạnh giọng, trước giờ cô không thích bị xen ngang như vậy.

Thất tỷ nghe vậy thì bật cười như nghe được chuyện cười, trực tiếp đẩy Hứa Vân rồi mắng.

“Cô không có mắt à, biết tôi là ai không hả? Còn muốn tôi xếp hàng? Ngu ngốc.”

Hứa Vân bị đẩy không đứng vững, may có Giang Lâm đỡ phía sau, anh quan tâm hỏi.

“Em không sao chứ?”

“Không sao.”

Cô lắc đầu.

Giang Lâm trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, anh vốn nghĩ cô ta bị nói xen hàng sẽ xấu hổ mà xếp hàng, ai ngờ lại còn động tay chân.

“Xin lỗi vợ tôi ngay!”

Giang Lâm lạnh lùng nhìn cô ả kia.

“Vợ?”

Thất tỷ nhìn Giang Lâm cười nhạo.

“Nhìn cũng ra gì đấy, được anh ta bao nuôi sao?”

“Cô còn dám nói một câu không hay, có tin tôi xé nát miệng cô?”

Giang Lâm phẫn nộ nhìn Thất tỷ, từ khi trọng sinh lại anh đã lập lời thề, hứa bảo vệ Hứa Vân, cho nên anh sẽ không cho phép bất kỳ ai thương tổn cô, dù là dùng lời nói cũng không được.

“Tôi nói cô ta là điếm…”

Thất tỷ còn nói chưa xong, thì đã thấy ánh mắt đáng sợ của Giang Lâm, cho nên cũng không nói nữa.

Hứa Vân thấy vậy cũng không nghĩ sẽ lớn chuyện, lôi kéo Giang Lâm.

“Thôi bỏ đi, tôi cũng không sao.”

Thất tỷ vốn là sợ hãi, lại thấy Hứa Vân không bắt bẻ, cô ta lập tức tức giận gào lên.

“Tôi nói cô ta là điếm. Nhìn như vậy cho xem? Còn không phải đề người ta…”

Chát!

Không chờ Thất tỷ nói xong, Giang Lâm đã vả cho cô ta một phát vào mặt, trên mặt cô ta ửng đỏ.

Một dấu tay đỏ in hẳn lên mặt Thất tỷ, cô ả bụm mặt, cảm thấy vô cùng đau rát, tức giận nhìn về phía Giang Lâm.

“Không biết nói tiếng người thì để tôi dạy.”

Giang Lâm lạnh giọng, kéo cổ áo Thất tỷ lên, vả liên tiếp vào mặt cô ta vài cái.

Cô ả đau đớn kêu lên, nhưng Giang Lâm không hề có ý định dừng tay, đánh mỗi cái càng mạnh hơn, mặt cô ta sưng vù không khác gì đầu heo.

Người xung quanh thấy vậy thì vô cùng trầm trồ không thôi, bọn họ cũng chịu đựng cô ả lâu nay, nhưng không ai dám làm gì, nay nhìn cảnh này vô cùng thoải mái.

“Xin lỗi.”

Giang Lâm dừng lại, giọng ra lệnh.

“A… Thật sự xin lỗi.”

Thất tỷ bị đánh đến sợ hãi, vẻ mặt uất ức nói.

Giang Lâm buông lỏng tay, lạnh giọng quát.

“Cút!”

Thất tỷ lập tức té nhào, vội chạy đi, ả ta còn quay đầu lại nhìn Giang Lâm.

“Hai ly trà sữa đậu đỏ.”

Giang Lâm nói với phục vụ tiệm trà sữa.

Phục vụ cầm hai ly đậu đỏ đưa cho Giang Lâm rồi nói.

“Ngài mau đi đi.”

“Tại sao?”

Giang Lâm cười hỏi.

“Bạn trai của Thất tỷ là người có thế lực, bạn gái hắn bị đánh, hắn sẽ trả thù anh đấy.”

Người phục vụ quan tâm nói.

“Không sao, đừng lo lắng.”

Giang Lâm không mặn không nhạt nói, sau đó chọn vị trí gần cửa sổ ngồi cùng Hứa Vân.

Cô nhận ly trà sữa từ tay Giang Lâm.

“Thật ra anh không cần làm vậy, tôi cũng không sao.”

Giang Lâm cười rồi nói.

“Không được! Em là vợ cả anh, dù là ai cũng không được ức hiếp.”

Hứa Vân nghe Giang Lâm nói vậy thì trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, cảm giác lâu nay chưa từng có.

Tuy rằng cô biết mình cùng Giang Lâm kết hôn, qua nhiều năm cũng chưa từng tiếp xúc thân mật, nhiều lắm là ôm cánh tay mà thôi.

Nói vậy, nhưng cô với Giang Lâm cũng chưa xem là vợ chồng thật sự, có thể nói cả hai chỉ xem như bạn bè mà thôi.

“Uống thật ngon.”

Hứa Vân cắm ống hút, uống một ngụm, nhìn Giang Lâm rồi nói.

“Anh nói rồi, tiệm trà sữa này rất ngon.”

Giang Lâm cũng cười rồi uống trà sữa.

Vốn dĩ Giang Lâm đưa Hứa Vân đến đây là vì lúc trước từng nghĩ nếu có bạn gái sẽ dẫn cô ấy tới đây, hiện tại tốt rồi, có cả vợ rồi.

Hứa Vân cảm nhận vị ngọt của trà sữa, nhìn người đi tới lui ngoài cửa, cô cảm nhận được một cảm giác vô cùng khác lạ, có lẽ xem như mình với Giang Lâm là cưới trước yêu sau đi.

Trước kia Giang Lâm như đầu gỗ, cũng chưa từng nói lời gì đó làm người ta dễ chịu.

Hiện tại lại vì cô mà làm nhiều chuyện, lòng Hứa Vân có một sự ấm áp khó tả.

Đang lúc cô cùng Giang Lâm uống trà sữa thì bên ngoài lại có âm thanh ầm ĩ.

“M* nó, đứa nào dám đánh bạn gái tao, muốn chết rồi phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK