Phương Tình Tình cảm thấy bản thân đã quá tốt với Ngô Hào, cũng không nói ra chuyện do ông ta mà mình bị tai nạn, vậy mà ông ta còn muốn làm bậy, lần này không thể tha thứ.
Cho nên cô trực tiếp gọi cha mình, kể rõ mọi chuyện rồi cúp máy,
“Sao anh lại thả ông ta chứ?”
Phương Tình Tình cúp máy trừng mắt nhìn Giang Lâm hỏi.
“Không sao cả, tôi chỉ phụ trách an toàn của cô, chuyện khác tôi không quan tâm.”
Nói xong Giang Lâm xoay người đi, vốn dĩ bắt người hay gì đó cũng không phải việc của anh, mà anh cũng tin rằng với thực lực của Phương gia thì chuyện tính sổ với Ngô Hào quá dễ dàng.
Phương Tình Tình thấy Giang Lâm cứ thế đi thì lại nổi giận, cô ta được người người xưng tụng đại tiểu thư, trước giờ nói gì ai cùng nghe, mà chỉ có Giang Lâm này lại không nghe cô.
Nếu không phải còn muốn theo Giang Lâm học đua xe, cho nên cũng không trực tiếp nổi giận.
Phương Tình Tình mắng thầm vài câu, sau đó đuổi theo.
“Được, do anh để ông ta chạy, dù sao ông ta cũng uy hiếp tới tôi, chuyện này tôi không bắt anh chịu trách nhiệm, nhưng anh phải dạy tôi lái xe.”
“Lại dùng chiêu này, cô cảm thấy sẽ hiệu quả nữa sao?”
Giang Lâm nhìn Phương Tình Tình nói,
Cô ta nghe vậy thì hơi xấu hổ, thì ra Giang Lâm nhìn rõ trò xiếc của cô ta.
Lúc trước Phương Tình Tình đòi anh làm bạn trai cô ta, rõ ràng là muốn bản thân nhận làm vệ sĩ cho cô ta, chuyện này anh cũng vừa nhận ra thôi.
Lần này cùng một chiêu này, làm như không bắt anh chịu trách nhiệm lại ép anh dạy cô đua xe, Giang Lâm có ngốc mới trúng kế.
Đây là một tiểu thư tinh quái, không để ý sẽ bị trúng kế ngay.
Giang Lâm tới bên xe Phương Tình Tình nói.
“Trễ rồi, chúng ta về.”
Phương Tình Tình thấy không còn cách nào, cô nghĩ đi nghĩ lại đối với giang Lâm dùng trí mới thắng được, không thể quá cứng.
Cô đem chìa khóa xe ném cho Giang Lâm.
“Xe này cho anh.”
“Cho tôi?”
Giang Lâm nhận được chìa khóa Phương Tình Tình ném lại, có chút kinh ngạc.
“Này quá đắt đỏ.”
Đây rõ ràng là siêu xe, không phải xe bình thường, cô gái này cứ nói tặng là tặng không suy nghĩ gì sao?
“Cũng không có gì, anh giúp tôi thắng lại chiếc xe, cứu tôi một mạng, đây xem như là ít rồi.”
Vẻ mặt Phương Tình Tình vô cùng tự tin.
Giang Lâm còn chưa kịp nói gì, Phương Tình Tình đã nói trước.
“Nếu anh thấy ái ngại, thì đồng ý với tôi một chuyện.”
“Dạy cô đua xe?”
“Chuyện này chắc chắn anh không chịu rồi.”
Phương Tình Tình liếc nhìn Giang Lâm.
“Cùng ăn với tôi là được, cơm bệnh viện tôi ớn lắm rồi.”
Giang Lâm gật đầu đồng ý, cứ như vậy Giang Lâm mở cửa xe Maybach, Phương Tình Tình mở cửa xe Ferrari, hai chiếc siêu xe cứ thế phóng đi.”
Bệnh viện thành phố Hoa Dương.
“Vị này, cánh tay này của ông chúng tôi không có cách trị.”
Một bác sĩ trung y mang kính, mặc áo blouse trắng khó xử nói với Ngô Hào.
“Không có cách trị?”
Ngộ Hào tức giận.
“Sao lại thế? Bệnh viện trung y của các ông tốt nhất ở đây mà, sao lại không có cách chứ?”
Hai tay ông ta rũ xuống, vô cùng đau đớn, Ngô Hào chịu đựng đau đớn mà chạy về đây muốn chữa trị.
Tuy ông ta cũng muốn chạy trốn, nhưng tay như thế này trốn thế nào chứ, đành chữa trị trước.
Ban đầu Ngô Hào cho rằng tay mình chỉ là bị trật khớp, tới bệnh viện trung y thì ổn rồi, ai ngờ ở đây lại không có cách chữa trị.
Bác sĩ trung ý nghe Ngô Hào tức giận vậy thì hơi lo sợ.
“Ông à, đây không phải trật khớp bình thường, đây là thủ pháp đặc biệt, trừ khi người làm ông trật khớp có thể tới bẻ lại, nếu không cũng không có cách nào.”
Đây là một vị bác sĩ trung y hơn mười năm trong nghề, trị liệu vô số bệnh nhân, nhưng đây lần đầu vị bác sĩ này gặp chuyện này.
Ngô Hòa lúc này mới hiểu ra chuyện này vô cùng nghiêm trọng, ông ta chỉ cho rằng Giang Lâm là bác sĩ bình thường, không ngờ lại lợi hại vậy, thủ pháp vô cùng xuất sắc.
“Xong rồi, toang rồi.”
Cả người Ngô Hào mềm nhũn, ngồi trên mặt đất, đắc tội Phương gia, cánh tay không thể hồi phục, sao mà bỏ trốn chứ.
Lúc này ông ta mới hiểu, thì ra Giang Lâm thả ông đi, không phải vì tha cho ông, mà anh biết mọi thứ, người này vô cùng đáng sợ.
Đang lúc Ngô Hào suy nghĩ thì cửa phòng khám mở ra, nhiều người đàn ông mặc đồ đen đi đến.
“Ngô Hào, ông chủ tìm ông.”
Phương Tình Tình lần này chịu ức hiếp như vậy, chắc chắn gọi cho người nhà, mà Phương Huy Hoàng tức giận không thôi, đã dùng nguồn lực lục soát tìm Ngô Hào, dám có gan ức hiếp con gái ông, vậy cũng biết cái giá không đơn giản.
“Hiểu… hiểu lầm…”
Ngô Hào lắp bắp.
Mà những người này cũng không nghe lời ông ta, trực tiếp lôi ông ta đi, Ngô Hào hiểu rõ, chờ đợi ông ta là sự trả thù vô cùng đáng sợ, đáy lòng ông ta cảm thấy vô cùng hối hận.