“Cậu La, tôi thật sự không tìm được người. Cậu nhìn vết sẹo vẫn chưa lành trên mặt tôi đi. Tôi nói với người khác rằng là bị phụ nữ cào, nhưng thực chất là bị đánh. Không phải tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi lực bất tòng tâm.”
Trác Chí Cương nói xong thì chỉ vào vết sẹo trên mặt mình giải thích một phen.
La Vĩnh Ba nhìn vết sẹo vẫn chưa lành trên mặt Trác Chí Cương, hơn nữa trên má và cổ đều có hết, trong lòng cũng tin tưởng hơn.
“Được, để tôi tự xử lí.”
Dứt lời, La Vĩnh Ba đã móc điện thoại ra gọi cho người thân: “Chú ơi, cháu bị người ta đánh.”
La Vĩnh Ba vừa nghe thấy đối phương bắt máy thì nói bằng giọng điệu ấm ức. Quả thật anh ta đã bị đánh, còn bị Lâm Phi Vũ lừa mất hai triệu.
Tất nhiên trong suy nghĩ của La Vĩnh Ba, đó là số tiền mà Lâm Phi Vũ đã lừa anh ta, còn Đỗ Mỹ Thanh là đồng phạm.
Anh ta vốn không định gọi cuộc gọi này. Đây là một người bạn của mẹ anh ta, là kiểu chơi thân từ bé đến lớn.
Vì cha của anh ta nên La Vĩnh Ba hơi bài xích người chú này.
“Vĩnh Ba, sao cháu lại bị đánh? Cháu nói cho chú biết đi.” Trần Kính – Phó thường vụ thành phố Liễu Thành ân cần hỏi han.
“Chú Trần, bây giờ cháu đang ở Liễu Thành. Lúc nãy cháu đã bị một người đàn ông đánh, còn bị lừa mất hai triệu nữa.” La Vĩnh Ba thêm mắm dặm muối kể lại quá trình mình đã bị đánh và bị lừa gạt như thế nào.
Qua lời kể của anh ta, Lâm Phi Vũ và đồng bọn Đỗ Mỹ Thanh đã lừa tiền anh ta, hơn nữa xong việc còn đánh người.
Đây là chuyện rất nghiêm trọng, đồng thời đã vi phạm pháp luật.
Trần Kính là một trong những người phụ trách ở Liễu Thành. Trước tiên không nói đến mối quan hệ giữa ông ta và La Vĩnh Ba, nếu gặp phải chuyện này, chắc chắn ông ta sẽ không nhân nhượng, mà phải trừng phạt nghiêm khắc.
“Vĩnh Ba, cháu đang ở đâu? Chú sẽ cử người đến đó bắt kẻ tình nghi ngay.” Về cơ bản cụm từ kẻ tình nghi của Trần Kính đã xác định chuyện này là Lâm Phi Vũ có lỗi rồi.
“Cháu đang ở cửa chung cư Nguyện Cảnh, người đó đang sống trong tòa chung cư này.” La Vĩnh Ba nghe vậy thì vội vã báo cáo vị trí của mình.
“Được, cháu hãy ở đó đợi một lát, có chuyện gì thì chúng ta liên lạc qua điện thoại.” Dứt lời, Trần Kính cúp máy.
La Vĩnh Ba hài lòng cúp máy. Anh ta vốn định chơi đùa với Đỗ Mỹ Thanh một phen, nhưng lại xảy ra chuyện thế này, anh ta cảm thấy mình cần phải giở chút thủ đoạn.
Đến lúc đó Đỗ Mỹ Thanh và Lâm Phi Vũ đều bị bắt lại, mà lịch sử chuyển khoản của mình vẫn còn đó, cộng thêm lúc anh đánh anh ta, chắc chắn camera an ninh ở xung quanh cũng đã quay lại.
Đây đã là sự thật 100%, Lâm Phi Vũ có muốn ngụy biện cũng không thể làm được.
Một nhân viên văn phòng mà thôi, những chứng cứ này đủ để phán anh tội chết. Vả lại Lâm Phi Vũ cũng chẳng có chứng cứ chứng minh anh ta tự nguyện chuyển tiền cho anh, đến lúc đó anh ta chỉ cần nói mình bị lừa gạt là được.
Về phần Đỗ Mỹ Thanh là bạn gái Lâm Phi Vũ, còn là đồng bọn, nên nhân chứng này không được thành lập.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của La Vĩnh Ba đã tốt hơn rất nhiều. Đến lúc đó, mình ra mặt cứu vớt Đỗ Mỹ Thanh đang tuyệt vọng, đồng thời nộp đơn tha thứ cho cô ấy.
Qua màn kịch này, Đỗ Mỹ Thanh còn không thoải mái để mình chơi ư?
Dù sao thì mình cũng cứu vớt cô ấy từ nỗi tuyệt vọng bàng hoàng mà, bất kỳ cô gái nào cũng không thể từ chối mẫu đàn ông như vậy.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, bản thân La Vĩnh Ba cũng tình nguyện làm như vậy.
Trần Kính gọi điện thoại cho cục trưởng Phùng ở Cục thành phố, để nghiêm khắc phê bình một phen, rồi giao chuyện này cho ông ta xử lí.
Cục trưởng Phùng đâu dám có ý kiến gì, vội vã mắng tan tác sở trưởng khu trực thuộc, bảo ông ta gấp rút đi đến chung cư Nguyện Cảnh để bắt kẻ tình nghi về quy án.
Có mệnh lệnh của Trần Kính nên nhân viên xử lý vụ án đến rất nhanh. Tầm mười phút đã có hai chiếc xe chạy đến cửa chung cư.
La Vĩnh Ba còn cố ý xuống xe, chào hỏi với người đến xử lý vụ án, sau đó đi tới phòng giám sát chung cư để trích xuất camera an ninh, tiện thể hỏi ban quản lý Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh đang ở căn hộ nào.
Sau khi Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh quay về nhà thì không hề hay biết La Vĩnh Ba đã ngấm ngầm nghĩ cách nhắm vào mình.