• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Bách Hào nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Vương Đại Đức, ông ta chỉ vào Vương Đại Đức và nói tiếp: “Được, đế cho mày kiêu ngạo một lúc trước.”
Đây là địa bàn của Vương Đại Đức, Chu Bách Hào rất khồn ngoan, ông ta không nói mấy lời cay nghiệt đế tránh cho lúc sau lại bị ăn đánh.
Vương Đại Đức thấy Chu Bách Hào không dám tiến tới, anh ta mỉa mai nói: “Thế mà ông cũng làm ông chủ được, trông cái dáng vẻ hèn nhát này của ông khiến tôi thật sự không hiểu ông kiếm được tiền bằng cách nào đây.”
Vương Đại Đức nói xong thì lắc đầu và đi về phía tầng ba của KTV.
Thực sự không thể nghĩ ra được, dù sao trên thế giới này có quá nhiều người, loại người nào cũng có.
Đến phòng riêng trên tầng ba, Vương Đại Đức thay đổi sắc mặt, anh ta nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
“Đại sư.” Vương Đại Đức đi đến bên cạnh Lâm Phi Vũ, nhỏ giọng chào hỏi.
Đồ Mỹ Thanh nghi ngờ liếc nhìn Lâm Phi Vũ fôi lại nhìn Vương Đại Đức, một câu đại sư này khiến cô ấy có chút mõng lung.
Lâm Phi Vũ nhìn vẻ mặt ngờ vực của Đổ Mỹ Thanh, anh ghé vào tai cô ấy và nói: “Tôi biết xem bói, tôi đã từng giúp anh ta tính một quẻ, sau đó anh
ta vô cùng kính trọng tôi.”
Đôi mắt đẹp của Đồ Mỹ Thanh sáng lên, cô ấy cũng ghé vào bên tai Lâm Phi Vũ và hỏi: “Vậy đại sư, anh có thế tính giúp cho tôi một quẻ khồng?”
“Khi nào về sẽ tính giúp cồ.” Lâm Phi Vũ cho Đồ Mỹ Thanh một ánh mắt đáng tin cậy.
ĐỖ Mỹ Thanh khẽ gật đầu, Vương Đại Đức đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì lập tức lấy từ trong lồng ngực ra một tấm thẻ vàng và cung kính đưa cho Đồ Mỹ Thanh, anh ta nói:
“Phu nhân đại sư, đây là thẻ vàng kim cương của Âu Hoàng, chi phí mua hàng tại tất cả các địa điếm ở Âu Hoàng đều miễn phí.”
Một câu phu nhân đại sư khiến Đổ Mỹ Thanh đỏ bừng mặt, dù sao hôm nay mọi người đều hiểu lầm nên cô ấy cũng không buồn giải thích, chỉ là cô ấy cũng sẽ không nhận tấm thẻ vàng kim cương này.
Suy cho cùng, cô ấy và Lâm Phi Vũ thật sự không có quan hệ gì, cho nên cô ấy sẽ không làm cái loại chuyện nhận ân huệ của người ta như này.
“Cảm ơn, tôi không cần, tôi hiếm khi đến những nơi như thế này.” Đỗ Mỹ Thanh lắc đầu từ chối.
Vương Đại Đức nhìn vậy thì trong lòng có chút hối hận, đây gọi là muốn vỗ mông ngựa nhưng lại vỗ trúng đùi ngựa rồi.
Phu nhân đại sư khồng thích nơi này ủa anh ta, thế này lại có chút cảm giác giả vờ lấy lòng.
“Nhận đi, dù cô không đến nhưng cũng là tấm lòng của người ta. Nếu ngày nào đó cô muốn ra ngoài chơi, ít nhất ở đây có thể đảm bảo an toàn.”
Lâm Phi Vũ chủ động tiếp nhận thẻ vàng từ trong tay Vương Đại Đức và đưa cho Đồ Mỹ Thanh.
Mặc dù không đến đây chơi thường xuyên nhưng quán bar Âu Hoàng và KTV đã được tích hợp, không biết chừng một ngày nào đó Đồ Mỹ Thanh muốn tụ tập thì đến đây ít nhất có thế đảm bảo an toàn.
“Như vậy có vẻ không tốt lắm.” Đỗ Mỹ Thanh do dự khi nhìn thấy Lâm Phi Vũ đưa tấm thẻ vàng kim cương cho cồ ây.
“Cầm lấy đi, cô không tới cũng không ảnh hưởng gì.” Lâm Phi Vũ nói rồi nhét thẳng vào tay Đỗ Mỹ Thanh.
“Được fôi.” Đồ Mỹ Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lòng Vương Đại Đức không khỏi cảm thây nhẹ nhõm khi thấy cuối cùng Đồ Mỹ Thanh cũng chịu nhận thẻ.
Các dồng nghiệp của Đỗ Mỹ Thanh nhìn chiếc thẻ vàng trên tay cô ấy với vẻ hâm mộ, bọn họ cũng vui mừng thay cho Đồ Mỹ Thanh.
Đối với biểu hiện ngày hôm nay, Lâm Phi Vũ vẫn cực kỳ thích hợp làm bạn trai của Đỗ Mỹ Thanh, anh gặp biến không sợ hãi, còn che chở cho Đỗ Mỹ Thanh trong suốt quá trình.
Người bạn trai như vậy thì không thể bắt bẻ
được gì, người ta đều nói nên tìm một người bạn trai giàu có, nhưng ít nhất cũng phải bảo vệ được mình chứ, phải không?
Nếu ngay cả người phụ nữ của mình cũng không che chở được thì có nhiều tiền đế làm gì, còn không phải chỉ là đồ chơi của họ, chơi chán rồi thì lại tìm người khác à.
Lúc này, cửa phòng riêng bị người bên ngoài đẩy ra, A Lượng cẩn thận đi vào, vẻ mặt hoảng sợ nói với Vương Đại Đức: “Sếp Vương, bên ngoài có một đám người xồng đến.”
“Là người mà Chu Bách Hào gọi tới sao?” Vương Đại Đức hỏi.
“Vâng, những người đến lần này khá đặc biệt, có cục trưởng Phùng của cục thành phố cũng nằm trong số đó, ông ta đi cùng họ.” A Lượng nhỏ giọng nói.
Vương Đại Đức nghe vậy thì trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ nhưng đã nhanh chóng che đậy, nếu đã chọn đứng về phía Lâm Phi Vũ thì anh ta sẽ đứng đến cùng.
Đứng núi này trồng núi nọ không phải cách làm người của anh ta.
“Đại sư, tôi đi ra ngoài gặp bọn họ.” Vương Đại Đức đứng dậy nói.
“Không cần, bảo bọn họ vào đây.” Lâm Phi Vũ ngồi yên tĩnh trên ghế sofa, anh nhìn Vương Đại Đức rồi phân phó.
Vương Đại Đức nghe vậy gật đầu, anh ta nói với
A Lượng: “Cậu ra ngoài gọi bọn họ vào.”
A Lượng nghe lời chạy ra ngoài, một lúc sau Chu Bách Hào dần một nhóm người đi vào trong phòng riêng.
Người dẫn đầu mang theo vẻ mặt cứng cỏi, khắp người toát ra khí tức lạnh lẽo và nghiêm nghị, khiến những người đứng xung quanh ông ta cảm thấy có chút ớn lạnh.
Còn cục trưởng cục thành phố d”ang đi theo phía sau ông ta, lần này Chu Bách Hào rất tự tin rằng hôm nay sẽ làm mất hết mặt mũi của mọi người.
Không ai dám động vào con trai ông ta, người đàn ông mặt lạnh trước mặt chính là em họ Chu Bỉnh của ông ta, người của bộ phận đặc biệt ở Trung Quốc.
Sau khi Chu Bỉnh ra khỏi nhà Lý Đạo Minh, ông ta có hẹn đi uống rượu với cục trưởng Phùng thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Chu Bách Hào nên hai người trực tiếp chạy tới đây.
Đánh Chu Vĩ thành ra như vậy ở nơi công cộng thực sự là coi trời bằng vung, mặc dù Chu Bỉnh không nói gì nhưng trong lòng lại bùng lên lửa giận ngút trời.
Dù đã xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, đánh người là không đúng.
Chu Bỉnh còn chưa mở miệng nói chuyện thì Chu Bách Hào đã lên tiếng trước, ông ta lớn tiếng quát: “Hôm nay tất cả những người ở đây đừng ai mong sẽ được sống yên ổn, toàn bộ nhân viên hãng hàng không bị sa thải, niêm phong quán bar, những kẻ nào
đánh người thì chuẩn bị vào tù đi.”
Các dồng nghiệp của Đỗ Mỹ Thanh nghe xong thì cảm thấy có chút đau lòng, công việc tốt như vậy đã không còn nữa.
Nhưng sự việc đã xảy ra, không ai trách Đồ Mỹ Thanh và Lâm Phi Vũ, dù sao bọn họ cũng không làm gì sai cả.
Khồng có cách nào khác, trước mặt các nhân vật lớn này thì bọn họ chỉ là những con người nhỏ bé, chỉ một lời nói của họ cũng có thể khiến bọn họ mất chén cơm.
Chu Bỉnh vừa bước vào thì chợt cảm thấy người đàn ông ngồi trong phòng nhìn trông có chút quen mắt, sau khi nhìn kỹ hơn, trong lòng Chu Bỉnh dâng lên một cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi.
Đây không phải là sư công của ông ta sao?
Lúc này Chu Bỉnh cực kỳ sợ hãi, xúc phạm Lâm Phi Vũ chẳng khác nào khi sư diệt tổ, không cần Lâm Phi Vũ tự tay xử lý, chỉ cần mồi Lý Đạo Minh thôi là có thể dể dàng xử gọn ông ta.
Tất cả những gì ông ta có đều là do sư phụ của Lý Đạo Minh ban cho, nếu Lý Đạo Minh muốn lấy lại thì cũng chỉ mất vài phút.
Đừng đánh giá thấp năng lực của võ giả Hóa Kình, Chu Bỉnh là người của một bộ phận đặc biệt nên biết rất rõ võ giả Hóa Kình mạnh đến mức nào.
Huống chi, vị sư công trước mặt này da đạt tới trình độ sâu không thể lường, đừng nói là đối đầu với
Lâm Phi Vũ, cho dù đứng bên cạnh Lâm Phi Vũ thôi cũng khiến hai chân Chu Bỉnh không khỏi run lấy bẩy.
Chu Bỉnh nghe thấy Chu Bách Hào nói năng ngạo mạn thì vội đẩy ông ta ra, Chu Bách Hào bị đấy đến mức loạng choạng, suýt chút nữa ngã dúi mặt xuống đất.
Khi Chu Bách Hào đang hết sức buồn bực, ông ta đã nhìn thấy một chuyện mà cả đời ông ta sẽ không bao giờ quên.
Chỉ thấy Chu Bỉnh vội vã đi tới trước mặt Lâm Phi Vũ, sau đó ông ta nặng nề quỳ xuống, khi hai chân chạm đất có thế nghe thấy một tiếng “bụp” rất lớn.
Đây là quỳ xuống mà không hề suy nghĩ gì cả, hoàn toàn không quan tâm liệu có làm đau đầu gối hay không.
“Sư công, đồ tôn không biết ngài ở đây, xin sư cồng trừng phạt.”
Chu Bỉnh nói xong thì đập mạnh đầu xuống đất, cái trán áp sát mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Mọi người đều ngấn tò te, đặc biệt là Chu Bách Hào và cục trưởng Phùng, những người khác không biết rõ thân phận của Chu Bỉnh nhưng hai người bọn họ biết.
Đây là một người có địa vị rất lớn, cục trưởng Phùng nhìn thấy Chu Bỉnh như vậy thì trong lòng phát hoảng, lúc này ông ta lại đang khúm núm quỳ trước mặt một thanh niên, hơn nữa trong giọng nói còn lộ
ra sự run rây.
Mặc dù Chu Bỉnh là người của một bộ phận đặc biệt nhưng nguyên tắc tôn sư trọng đạo yêu cầu ông ta phải làm điều này.
Trong mắt những người này địa vị của sư phụ khá cao, quỳ lạy thuộc loại lễ nghi bình thường, đối với Chu Bỉnh mà nói thì đây là hành vi bình thường, thế nhưng nó lại trở thành một chuyện cực kỳ khủng bố trong mắt người khác.
Cả phòng không ai dám nói chuyện, đến cả thở cũng không dám thở gấp, đặc biệt là dồng nghiệp của ĐỒ Mỹ Thanh, bọn họ nhìn người mà ông chủ dẫn tới nghênh ngang bước vào, không ngờ lại quỳ rạp xuống trước mặt bạn trai của Đồ Mỹ Thanh.
Cả đời bọn họ cũng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, nhìn Lâm Phi Vũ lúc này, bọn họ đã không thể dùng ánh mắt ngang hàng đế nhìn anh nữa mà mang theo sự sùng bái và kính trọng sâu sắc.
Bản thân Đồ Mỹ Thanh cũng đang bị vây trong trạng thái mồng lung, đây thực sự là nhân viên bảo vệ sao?
Ngay từ đầu khi A Lượng bước vào, Lâm Phi Vũ đã nói rằng trước đây anh đánh anh ta nên anh ta mới sợ anh và Đổ Mỹ Thanh đã tin anh.
Tiếp theo đó là Vương Đại Đức đuổi Chu Bách Hào ra khỏi phòng riêng, thân là ông chủ của quán bar Âu Hoàng, Vương Đại Đức cũng là một người tàn
nhẫn, nhưng đối với Lâm Phi Vũ lại cực kỳ tôn trọng, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Lâm Phi Vũ nói với cô ấy rằng anh biết bói toán và Vương Đại Đức tôn trọng anh vì anh đã giúp anh ta bói một quẻ, Đỗ Mỹ Thanh lại tin anh.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bộ não nhỏ bé của Đỗ Mỹ Thanh đã không còn đủ nữa, cho dù hiện tại có người đánh chết cô ấy thì cồ ấy cũng sẽ không tin rằng Lâm Phi Vũ chỉ là một nhân viên bảo vệ bình thường.
Vương Đại Đức nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, anh ta cũng vui mừng vì sự kiên định của mình, dù sao đại sư cũng vẩn là đại sư, tất cả mọi người ở trước mặt anh đều giống như một con kiến.
Không biết vì sao trong lòng Vương Đại Đức lại bắt đầu nảy sinh một chút sùng bái mù quáng.
Lâm Phi Vũ nhìn Chu Bỉnh đang quỳ gối trước mặt mình, anh biết người này, ông ta vừa mới đi ra khỏi nhà Lý Đạo Minh, là đồ đệ của Lý Đạo Minh.
“Đứng dậy đi.” Lâm Phi Vũ bình thản nói.
Chu Bỉnh không dám làm trái lời Lâm Phi Vũ, ông ta cung kính đứng lên, vần một mực cúi đầu không dám lên tiếng.
Lâm Phi Vũ liếc nhìn bốn phía, giọng điệu ôn hòa nói: “Mọi người đi ra ngoài đi, tồi nói mấy câu với ông ta.”
“Được.” Vương Đại Đức đứng lên, anh ta vội vàng tiếp đón mọi người đi ra ngoài, hai chân Chu Bách Hào như bị đổ đầy xi măng, không nhúc nhích được tý nào, cuối cùng vẫn là được cục trưởng Phùng và Vương Đại Đức dìu ra khỏi phòng.
“Chờ tôi ở ngoài.” Lâm Phi Vũ vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Đổ Mỹ Thanh và nói.
Đồ Mỹ Thanh ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Sau khi mọi người đi ra ngoài, Lâm Phi Vũ nhìn Chu Bỉnh hỏi: “Mục đích học võ là gì?”
“Thưa sư công, bảo vệ quốc gia, vì dân trừ hại.” Chu Bỉnh lớn tiếng nói.
“Tôi thấy ông rất chính trực, tôi cũng sẽ không so đo với ông về việc hôm nay, sau này ông cần chú ý nhiều hơn đến hành vi cử chỉ của mình.” Lâm Phi Vũ nhìn Chu Bỉnh và nhắc nhở.
“Xin nghe sư công dạy dồ, dồ tôn tuân mệnh.” Chu Bỉnh đứng thẳng người, giống như đang tiếp nhận dạy dỗ.
“Tháo ngọc bội trên cổ của ông ra và đưa nó cho tồi.” Lâm Phi Vũ chỉ vào ngọc bội trên cổ Chu Bỉnh và nói.
Chu Bỉnh không hề nghi ngờ anh, ông ta vội vàng tháo ngọc bội ra và cung kính đưa cho Lâm Phi Vũ.
Sau khi Lâm Phi Vũ nhận lấy, ngón tay ngưng tụ rồi chạm vào mặt trên ngọc bội, sau đó anh đưa cho Chu Bỉnh và nói: “Sắp tới ông sẽ gặp phải tai họa đổ
máu, ngọc bội này đã được bày bố có thế phòng thủ, nó có thể cứu mạng ông vào thời điểm quan trọng.”
Lâm Phi Vũ làm xong tất cả những điều này, anh đưa ngọc bội cho Chu Bỉnh, Chu Bỉnh nghi hoặc nhận lấy ngọc bội và nói cảm tạ: “Cảm tạ sư công.”
“Người đi ra ngoài cuối cùng là bạn của tôi, Đồ Mỹ Thanh, ông xem xét một chút, tôi không muốn thấy người nào tiếp tục quấy rối cô ấy.” Lâm Phi Vũ nhìn về phía Chu Bỉnh và căn dặn.
“Vâng, sư công.” Chu Bỉnh nhanh chóng đáp lại.
Lối đi bên ngoài chật kín người, mọi người đều đang đợi Lâm Phi Vũ ở bên ngoài.
Không ai lên tiếng, ánh mắt đều dán chặt vào cửa phòng, khi nhìn thấy cửa phòng mở ra từ bên trong, mọi người đều chấn động.
Chu Bỉnh mở cửa phòng, ông ta cung kính chờ Lâm Phi Vũ đi ra ngoài, sau đó mới đi theo phía sau Lâm Phi Vũ ra ngoài.
Lâm Phi Vũ nhìn xung quanh, anh nhìn về phía ĐỖ Mỹ Thanh và nói: “Chúng ta trở về thôi.”
Đồ Mỹ Thanh gật đầu và (Ti theo Lâm Phi Vũ vào thang máy, mọi người cũng đi theo.
“Đại sư, để tồi lái xe đưa anh đi.” Vương Đại Đức chạy chậm đuổi theo anh.
“Không cần, chúng tôi đi bộ.” Lâm Phi Vũ xua tay từ chối, anh nhìn vào ánh mắt tràn ngập nghi ngờ của Đỗ Mỹ Thanh, anh tính đi dạo cùng cô ấy đế tâm sự
về bản thân.
“Được.” Vương Đại Đức liên tục gật đầu và nhìn Lâm Phi Vũ rời đi cùng Đỗ Mỹ Thanh.
“Sếp Vương, hồm nay tôi đã mang đến rắc rối cho anh rồi.” Chu Bỉnh nhìn Vương Đại Đức nói.
“Không sao, không sao đâu.” Vương Đại Đức xua tay.
Chu Bỉnh nghe xong gật đầu rồi rời đi cùng Chu Bách Hào. ở trên xe, Chu Bỉnh nhìn Chu Bách Hào và nói:
“Một cồ gái tên Đỗ Mỹ Thanh làm việc cho hãng hàng không của anh, từ nay trở đi, cô ấy là bà cô của anh, dù cô ấy muốn anh làm gì, anh cũng chỉ có thể tuân theo vô điều kiện. Nếu lại có người quấy rối cô ấy thì đừng trách tôi không nói tình cảm.”
Chu Bách Hào bị dọa đến giờ vần còn chưa hoàn hồn, miệng lưỡi ông ta lạnh ngắt hỏi: “Cậu… cậu ta là ai?”
“Hừ… Đây là việc anh nên hỏi sao? Anh nên cảm tạ bản thân không thật sự gây ra tốn hại gì, cũng cảm ơn ngài ấy không để anh vào mắt, nếu không hiện tại anh đã chết tám trăm lần rồi.”
Chu Bỉnh hừ lạnh một tiếng, ông ta cảnh cáo Chu Bách Hào.
Lâm Phi Vũ thực sự không đặt Chu Bách Hào vào trong mắt, con trai ông ta đã bị trừng phạt và bị đánh đập đến mức trông không giống hình người, bản thân còn chưa nói hai câu đã bị Vương Đại Đức ném
ra ngoài.
Vì vậy Lâm Phi Vũ không truy cứu trách nhiệm, hơn nữa sau sự việc này Đồ Mỹ Thanh có thể yên tâm làm việc tại hãng hàng không của ông ta, điều này sẽ có lợi cho Đồ Mỹ Thanh, sau này cả cái hãng hàng không đấy sẽ không có ai quấy rối cô ấy nữa.
Chu Bách Hào nghe xong mà thật lâu không nói nên lời, ông ta cảm giác như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt.
Ông ta có thể không tin những gì người khác nói, nhưng ông ta tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của Chu Bỉnh.
Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh đang sánh vai đi trên đường, Lâm Phi Vũ chủ động nói: “Cô không có gì muốn hỏi à?”
“Quên đi, nếu cần thì anh sẽ nói, những chuyện khồng nên nói thì hỏi cũng vồ dụng, tòi chỉ coi anh như một vệ sĩ nhỏ, như vậy tôi mới không có áp lực tâm lý.”
Đỗ Mỹ Thanh lắc đầu, ban đầu quả thật cồ ấy có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nhưng đi được một lúc thì cô ấy không muốn hỏi nữa.
Tại sao phải đập vỡ cái nồi để truy hỏi đến cùng chứ?
Cô ấy cảm thấy hiện tại mình ở chung với Lâm Phi Vũ rất vui vẻ, sau khi biết một số thứ thì lại càng không thể ở chung được.
“Vậy thì cảm ơn cô Đồ đã thông cảm. Tôi sợ cô
Đồ sẽ đòi tiền thuê nhà, tôi còn nợ cô mấy ngàn tệ lận.” Lâm Phi Vũ cong miệng cười, anh trêu ghẹo nói.
“Trả tiền đây.” Đồ Mỹ Thanh thuận thế hô lên.
“Không có, tiền lương chưa được phát.” Lâm Phi
Vũ dang tay ra.
“Đánh chết anh.”
Cả hai vừa đuổi vừa đánh chạy về phía nhà mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK