• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Nhược Hy ngủ mơ mang đến tám giờ tối mới thức dậy.
Buổi trưa ăn cơm ở khách sạn hơi sớm, hiện giờ đã tám giờ tối rồi nên bụng hơi đói.
Vu Nhược Hy thoáng nhìn đồng hồ, trong lòng thầm oán giận: Thư ký đời sống gì chứ, ngay cả bữa tối cũng không biết gọi mình dậy ăn, ngày mai sẽ đuổi việc anh ta, hừ.
Vu Nhược Hy nhìn thấy điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, theo thứ tự gọi lại, hai số trước là chuyện ở công ty.
Số điện thoại cuối cùng là bạn tốt của cha của cô, Vu Nhược Hy hơi buồn bực, tại sao chú Phùng lại gọi điện thoại cho mình.
Vu Nhược Hy gọi lại cho người ta, sau khi kết nối bèn nói: “Chú Phùng, cháu mới ngủ dậy, không nghe thấy chuông điện thoại.”
“Không sao, Nhược Hy vẫn đang ở Hương Giang phải không?” Phùng Lãng Khôn hỏi.
‘Vâng, có chuyện gì vậy ạ?” Vu Nhược Hy trả lời và hỏi.
“Chú nghe cha cháu nói rằng cháu phát
triển công ty đến Hương Giang rồi, đúng lúc bên Hương Giang có dạ tiệc từ thiện, chú có thiệp mời, đưa cháu đi tham quan một chút, cháu vừa đến Hương Giang, làm quen với người ta sẽ có lợi cho cháu.”
Phùng Lãng Khôn giải thích ý của mình một lượt.
Vu Nhược Hy phát triển từ một công ty nhỏ đến một công ty lớn, không thể tách rời nguồn lực của cha cô.
Giống như loại dạ tiệc mà Phùng Lãng Khôn vừa nói, Vu Nhược Hy vừa đến, làm sao có thể nhận được thiệp mời được.
/zVâng, cảm ơn chú PhùngVu Nhược Hy cảm ơn.
“Còn khách sáo với chú làm gì chứ, cháu đến đây đi, chú đã ở đây fôỉ, đề chú gửi định vị cho cháu.” Phùng Lãng Khôn nói.
Vâng, lát nữa gặp.”
Hai người họ nói xong liền cúp điện thoại, sau đó Vu Nhược Hy nhận được tin nhắn Phùng Lãng Khôn gửi đến, ông ta gửi địa điểm dạ tiệc cho cô.
Lúc này Vu Nhược Hy mới đứng dậy đến nhà vệ sinh sửa soạn một lúc, trang điểm xinh
đẹp chuẩn bị ra ngoài.
Vu Nhược Hy đi đến trước cửa phòng của Lâm Phi Vũ, cô gõ cửa mấy cái thật mạnh, cứ như thể cánh cửa đó là Lâm Phi Vũ, không đánh mấy cái thì trong lòng không được thoải mái.
Lâm Phi Vũ mở cửa ra, nhìn thấy Vu Nhược Hy bèn nói: “Sếp Vu.”
“Đi ra ngoài với tôi một chuyến” Nói đoạn, Vu Nhược Hy lập tức ngoảnh mặt, xoay người giẫm lên giày cao gót về phía thang máy.
Lâm Phi Vũ lập tức đi theo.
Hai người họ vừa vào thang máy, Vu Nhược Hy khẽ khịt mũi, lẩm bẩm một mình: “Hầy… Có thư ký đời sống mà như không có, buổi tối cũng không có người gọi mình dậy ăn.”
Lâm Phi Vũ lúng túng sờ mũi, không định giải thích.
Đúng sáu giờ anh đến gõ cửa phòng của Vu Nhược Hy mà cô ngủ như heo chết vậy.
Tuy nhiên, Vu Nhược Hy là bà chủ, anh là nhân viên, để bà chủ sắp xếp một chút cũng không sao.
Thấy Lâm Phi Vũ không để ý đến mình, Vu Nhược Hy quay người nhìn quảng cáo trong thang máy, giả vờ như không có chuyện gì.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Vu Nhược Hy chặn một chiếc xe taxỉ đỉ thẳng đến dạ tiệc từ thiện.
Dạ tiệc từ thiện được tổ chức ở Thiển Thủy Loan, một câu lạc bộ tư nhân chuyên tổ chức dạ tiệc.
Người khởi xướng bữa tiệc này là Dương Lượng, mời nhiều doanh nhân và người nổi tiếng đến ủng hộ mình.
Sau khi Vu Nhược Hy đến nơi, cô gọi điện thoại cho Phùng Lãng Khôn.
“Chú Phùng, cháu đến rồi.” Vu Nhược Hy vừa cầm điện thoại vừa liếc nhìn xung quanh.
“Được, chú sẽ đi ra ngay.” Phùng Lãng Khôn nói.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên hơi mập đi từ trong câu lạc bộ ra.
“Chú Phùng.” Vu Nhược Hy bước tới gọi.
“Nhược Hy, nào, chú dẫn cháu vào trong.” Phùng Lãng Khôn vẫy tay với Vu Nhược Hy.
/zVâng” Vu Nhược Hy đáp một tiếng.
“Người này là…?” Nhìn thấy Lâm Phi Vũ đi theo sau Vu Nhược Hy, Phùng Lãng Khôn bèn hỏi.
“Anh ấy là bạn của cháu, không tiện sao ạ? Không tiện thì thôi vậy, vậy cháu cũng không vào nữa.”
Tuy Vu Nhược Hy cau có với Lâm Phi Vũ nhưng cũng chỉ là bực mình chút thôi, ở trường hợp quan trọng như vậy, cô vẫn rất bảo vệ Lâm Phi Vũ.
“Không có gì không tiện cả, cùng nhau vào đi.” Phùng Lãng Khôn lắc đầu, để ý đến Lâm Phi Vũ hơn.
Phùng Lãng Khôn là người có nhiều kinh nghiệm, ông ta nhận ra Vu Nhược Hy có phần bảo vệ Lâm Phỉ Vũ.
Hai người họ đi theo Phùng Lãng Khôn vào bên trong câu lạc bộ, dạ tiệc đã bắt đầu, mọi người đang tụm năm tụm ba ăn uống chơi đùa một cách vui vẻ.
“Nhược Hy, chú Phùng giới thiệu vài doanh nhân địa phương giàu có ở Hương Giang cho cháu.” Phùng Lãng Khôn dẫn Vu Nhược Hy đi về phía một nhóm người.
‘Vâng.” Vu Nhược Hy gật đầu, sau đó xoay người nhìn Lâm Phi Vũ và nóỉ: “Anh tự đỉ ăn chút gì đó trước đi, lát nữa tôi sẽ đến tìm anh.”
Lâm Phi Vũ gật đầu.
Sau khi hai người họ tách ra, Lâm Phi Vũ đi đến bên bàn bày thức ăn, lấy một bộ bát đũa, bắt đầu dùng bữa.
Cứ giống như một bữa tiệc buffet với đầy đủ các loại đồ ăn.
Hơn nữa đều là những món ăn cao cấp, trong đó có một số hải sản ngon nhất được vận chuyển bằng đường hàng không.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phi Vũ ăn uống phong phú như vậy.
Anh không khỏi ăn nhiều một chút, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác.
Dù sao thì món ăn dọn ra là để cho người khác ăn, Lâm Phi Vũ không cảm thấy có gì không đúng.
Có những người sĩ diện rất ít khi động vào những món ăn đó, dù sao cũng là xã hội thượng lưu mà, giống như ma chết đói thì còn ra thể thống gì.
“Hừ… Ma chết đói đến đây bằng cách nào vậy, khuôn mặt hơi lạ nhỉ.”
Lâm Phi Vũ đang ăn uống ngon lành, một nam một nữ đứng đằng sau chễ giễu móc mỉa.
“Anh Phạm, anh nhìn quần áo anh ta mặc đì, rõ ràng là hàng vỉa hè, chắc chắn anh ta trà
trộn vào đây để ăn chực uống chực đây”
Người phụ nữ đứng bên cạnh Phạm Lạc Thiên chỉ vào Lâm Phỉ Vũ và nói với giọng điệu ghét bỏ.
Nghe thấy người phụ nữ nói vậy, Phạm Lạc Thiên bắt đầu chú ý đến Lâm Phỉ Vũ, bộ quần áo này có lẽ có giá mấy chục tệ?
“Thiệp mời của anh đâu? Đưa đây cho tôi xem?” Phạm Lạc Thiên rảnh rỗi không có việc gì làm, bắt đầu làm khó Lâm Phi Vũ.
Loại người như anh ta là mắt cao hơn đầu điển hình, coi thường những người thấp kém hơn mình.
Hơn nữa anh ta còn thuộc loại người thích gây chuyện, tự nhận là đồ ngu bênh vực kẻ yếu.
“Cút.” Lâm Phi Vũ quay đầu lại quát một tiếng.
Hai tên hề cố tình gây chuyện với mình, ngay từ đầu Lâm Phi Vũ không muốn tính toán với hai người đó.
Hiện giờ thì hay rồi, càng nói càng quá đáng, còn muốn xem thiệp mời của anh.
Anh ta là cái thá gì chứ.
Phạm Lạc Thiên và người phụ nữ đó dều
ngẩn người, rõ ràng là không ngờ rằng Lâm Phi Vũ lại dám quát họ cút.
Thế này là quá đề cao bản thân phải không?
“Mày bảo ai cút đấy hả? Mày là cái thá gì?” Phạm Lạc Thiên quát lên, sau đó liền gọi nhân viên phục vụ cách đó không xa: “Anh đến đây một chút”
Nghe vậy, nhân viên phục vụ chạy bước nhỏ đến, cung kính nói: “Anh Phạm, có chuyện gì vậy?”
“Tôi nghỉ ngờ anh ta trà trộn vào đây ăn chực uống chực, anh bảo anh ta lấy thiệp mời ra xem thử đỉ” Phạm Lạc Thiên chỉ vào Lâm Phi Vũ và nói.
Nhân viên phục vụ thoáng nhìn Lâm Phi Vũ, rồi nói: “Thưa anh, vui lòng đưa thiệp mời của anh ra”
Nhân viên phục vụ ở đây đã gặp rất nhiều loại người, năng lực quan sát sắc mặt không hề tầm thường. Anh ta nhìn thấy Lâm Phi Vũ ăn mặc bình thường, cộng với khuôn mặt xa lạ, vì vậy bèn lựa chọn hỏi thiệp mời của Lâm Phì Vũ.
“Chết tiệt.” Vừa dứt lời, Lâm Phi Vũ cầm đĩa thức ăn rời đi, không thèm để ý đến mâỳ
người khốn nạn trước mặt.
Giọng nói của Lâm Phi Vũ không lớn lắm nhưng hai chữ “Chết tiệt” lại rất chói tai, Phạm Lạc Thiên nổi giận.
Hôm nay bị một tên hề chửi rủa, hơn nữa tên hề này còn trưng ra vẻ hơn người, điều này khiến anh ta vô cùng tức giận.
“Mẹ kiếp.” Phạm Lạc Thiên cao giọng chửi thề, trực tiếp đá về phía Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ cảm nhận được bàn chân đá sau lưng, thậm chí đầu cũng không quay lại, xoay chân đá vào bụng của Phạm Lạc Thiên.
Rầm…
Phạm Lạc Thiên bị Lâm Phi Vũ đá văng ra xa hai mét, ngã đổ bàn ăn, bát đũa rơi xuống đầy đất, gây ra động tĩnh rất lớn.
Cả người Phạm Lạc Thiên dính đầy dầu mỡ thức ăn, trên đầu còn có mấy chiếc lá màu xanh lá cây, vô cùng nhếch nhác.
“Bảo vệ, bảo vệ, có người gây chuyện.” Nhân viên phục vụ cao giọng hét lên, sau đó đi tới đỡ Phạm Lạc Thiên dậy, quan tâm hỏi: “Anh Phạm, anh không sao chú?”
Động tĩnh bên này thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, mọi người đêu đi về phía bên
này.
“Ranh con, hôm nay không đánh chết mày thì ông đây không mang họ Phạm nữa.” Phạm Lạc Thiên đỏ mắt vì tức giận, anh ta chưa bao giờ mất mặt như vậy.
“Cái miệng sạch sẽ một chút đi, mày còn nói thêm một câu, tao sẽ đấm nát miệng mày.” Lâm Phi Vũ hờ hững nhìn chằm chằm vào Phạm Lạc Thiên và cảnh cáo.
Lâm Phi Vũ không gây chuyện nên hoàn toàn không sợ gì hết.
Không phải loại người nào cũng có thể vênh váo trước mặt anh, anh là người tu luyện, có sự kiêu ngạo của mình.
Ngay từ đầu anh không muốn chấp nhặt với Phạm Lạc Thiên là vì anh cảm thấy không cần phải tính toán với một tên hề như anh ta.
Lâm Phi Vũ nhượng bộ nhưng lại khiến Phạm Lạc Thiên chế giễu và khiêu khích mình hơn.
“Mày thử động vào tao thử xem?” Phạm Lạc Thiên chỉ vào Lâm Phi Vũ, vô cùng hống hách nói.
Bốp…
này.
“Ranh con, hôm nay không đánh chết mày thì ông đây không mang họ Phạm nữa.” Phạm Lạc Thiên đỏ mắt vì tức giận, anh ta chưa bao giờ mất mặt như vậy.
“Cái miệng sạch sẽ một chút đi, mày còn nói thêm một câu, tao sẽ đấm nát miệng mày.” Lâm Phi Vũ hờ hững nhìn chằm chằm vào Phạm Lạc Thiên và cảnh cáo.
Lâm Phi Vũ không gây chuyện nên hoàn toàn không sợ gì hết.
Không phải loại người nào cũng có thể vênh váo trước mặt anh, anh là người tu luyện, có sự kiêu ngạo của mình.
Ngay từ đầu anh không muốn chấp nhặt với Phạm Lạc Thiên là vì anh cảm thấy không cần phải tính toán với một tên hề như anh ta.
Lâm Phi Vũ nhượng bộ nhưng lại khiến Phạm Lạc Thiên chế giễu và khiêu khích mình hơn.
“Mày thử động vào tao thử xem?” Phạm Lạc Thiên chỉ vào Lâm Phi Vũ, vô cùng hống hách nói.
Bốp…
Thiên một bạt tai, tiện thể đá cho anh ta một cú ngã lăn ra đất, một bàn chân giẫm lên mặt của anh ta, bình tĩnh nói: “Chỉ cần mày nói thêm một câu là tao sẽ giẫm mày một cái.”
Phạm Lạc Thiên bị Lâm Phỉ Vũ giầm dưới chân, chỉ có thể kêu ú ớ.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh sợ ngây người, người này to gan như vậy sao?
Hơn nữa còn đánh cả Phạm Lạc Thiên?
Một nhóm bảo vệ nhanh chóng chạy tới đây, vừa hay nhìn thấy Lâm Phỉ Vũ đang giẫm lên Phạm Lạc Thiên.
“Dừng tay, ai cho anh đánh người ở chỗ này hả? Bắt anh ta đi.” Bảo vệ chạy đến, lập tức sai người ra tay.
“Tôi khuyên các người tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng.” Lâm Phỉ Vũ nhìn những người đằng trước với ánh mắt sắc bén.
Mấy bảo vệ vốn định bước tới vô thức dừng bước, bọn họ sợ hãi trước ánh mắt sắc bén của Lâm Phi Vũ.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ra tay!” Đội trưởng đội bảo vệ quát to.
Có đội trưởng đội bảo vệ quát lên như vậy, mấy bảo vệ lần lượt lao về phía Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ đưa một chân ra, đá vào bảo vệ lao về phía mình, một chân đá tất cả ngã lăn ra đất.
Nhất thời bầu không khí trở nên yên tĩnh, đây là người luyện võ.
“Báo cảnh sát, nhanh chóng báo cảnh sát.” Lúc Lâm Phi Vũ đưa một chân ra, Phạm Lạc Thiên lập tức kêu lên.
Lâm Phi Vũ đá một cú vào miệng của anh ta, hàm răng bị rơi mất mấy chiếc, khiến miệng của Phạm Lạc Thiên đầy máu.
Lâm Phi Vũ hoàn toàn không để ý, đối phó với kẻ xấu cần phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn.
“Sao mày lại coi lời tao nói là gió thoảng qua tai vậy? Tao đã cảnh cáo mày rồi, chỉ cần mày nói thêm một câu là tao sẽ đánh mày một cái.”
Lâm Phi Vũ đứng bên cạnh Phạm Lạc Thiên, một chân giẫm lên khuôn mặt của anh ta, đá đến mức khiến anh ta choáng váng hoa mắt, có thể cảm nhận được môi của mình đã bị hở.
Loại người này thật sự là thiếu dạy dỗ, nếu Lâm Phi Vũ không nương tay thì anh ta đã bị giẫm chết rồi.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, lập
tức thông báo cho người tổ chức dạ tiệc lần này là Dương Lượng.
Có người đánh nhau trong bữa tiệc của ông ta, đúng là không nể mặt gì cả.
Lúc này Dương Lượng đang ở cùng với đại ca Lưu Đông Lâm trên tầng ba.
Lúc đầu Lưu Đông Lâm lăn lộn trong giới xã hội đen, Dương Lượng chính là một đàn em của ông ta, đại ca quay về chính đạo, đương nhiên các đàn em cũng về chính đạo.
Lưu Đông Lâm đầu tư cho Dương Lượng mở một công ty giải trí, bởi vì nhóm người Dương Lượng xuất thân từ xã hội đen, công ty giải trí phất lên như diều gặp gió, không aỉ dám đắc tội bọn họ.
Lúc này mới có công ty giải trí lớn mạnh như hiện giờ.
Dương Lượng không hề kiêu ngạo về việc mình có được ngày hôm nay, ông ta vẫn luôn là đàn em trước mặt Lưu Đòng Lâm.
Ông ta cũng nhận biết sâu sắc rằng đại ca của mình có năng lực như thế nào, đừng thấy ông ta có chút địa vị trong giới giải trí mà Tâm, Lưu Đông Lâm muốn giết chết ông ta chỉ là chuyện trong giây lát.
“A Lượng à, sau này Chí Cường đến đây chơi, cậu cần phải trông chừng một chút, đừng cứ chiều theo nó, để tránh chơi đùa xảy ra chuyện”
Lưu Đống Lâm nhìn đàn em đã đỉ theo mình mấy chục năm và dặn dò.
“Đại ca, Chí Cường vẫn còn trẻ, chơi đùa cũng là chuyện bình thường, đến khi chơi chán thì sẽ không có hứng thú nữa. Lúc đầu em cũng chơi bời như vậy mà, chỉ cần biết giữ chừng mực, mọi người lấy những thứ mình cần thì không sao cả, nhưng không được cưỡng ép.”
Dương Lượng giải thích với Lưu Đông Lâm.
Lưu Chí Cường thật sự rất thích chơi bời, nhưng chơi đùa cũng có chừng mực, không bao giờ ép người ta làm những chuyện mà họ không muốn.
Trong mắt Dương Lượng, phương diện này Lưu Chí Cường vẫn giải quyết khá tốt.
Cùng lắm là nói cuộc sống riêng tư hỗn loạn, không thể nói là phạm pháp.
Dù sao thì người như họ có địa vị và thân phận cao, tiểu minh tinh muốn đeo bám quá nhiều, thực sự rất khó từ chối.
“ừ, vì vậy anh muốn cậu trông chừng nó
nhiều hơn.” Lưu Đông Lâm gật đầu.
“Đại ca, em biết rồi.” Dương Lượng gật đầu.
“Hôm nay thằng nhóc đó không đến đây sao?” Lưu Đông Lâm hỏi.
“Đến rồi, đang chơi đùa với mấy em gái mới vào nghề ở trong phòng bao ở tầng hai với Đàm Lệ Duy.” Dương Lượng thành thật nói.
“Thằng nhóc này đúng là không thay đối được thói hư đó.” Lưu Đông Lâm mắng chửi một câu.
Dương Lượng mỉm cười, nói: “Đại ca, dều là chơi đùa bình thường, những người mới vào nghề thôi mà.”
“Thôi bỏ đì, không nhắc đến nó nữa.” Lưu Đông Lâm xua tay.
Hai người họ trò chuyện một lúc, tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên bên ngoài, Dương Lượng cau mày nói: ‘Vào đi.”
“Sếp Dương, không hay rồi, bên dưới có người đánh nhau, anh Phạm bị người ta đánh.”
Nghe vậy, Dương Lượng lập tức nổi trận lôi đình, ai dám đánh người ở địa bàn của ông ta?
Đúng là coi trời bằng vung.
Là ông ta già rồi, không cầm được dao nữa
hay là có chuyện gì?
“Tòi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi, tôi xuống ngay.” Dương Lượng lạnh lùng nói với nhân viên phục vụ.
‘Váng, sếp Dương” Nhân viên phục vụ lập tức chạy ra ngoài.
Sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài, Dương Lượng cung kính nói với Lưu Đông Lâm: “Đại ca, em xuống dưới giải quyết một lát, chút nữa sẽ lên nói chuyện với đại ca.”
Lưu Đônq Lâm xua tav nóỉ: “Đi đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK