• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Nhược Hy thấy Lưu Đông Lâm nóỉ vậy thậm chí trong giọng nói còn lộ vẻ khẩn cầu.
Cứ như thể nếu Vu Nhược Hy không đồng ý hôm nay Lưu Đông Lâm sẽ không bỏ qua.
Lưu Đông Lâm càng tỏ ra gấp gáp, Vu Nhược Hy lại càng tò mò với Lâm Phi Vũ hơn.
Đương nhiên, nếu có thể giải quyết vâh đê thì Vu Nhược Hy không có ý kiến gì.
“Sếp Lưu, vậy thì làm phiền ông rồi.” Vu Nhược Hy khách sáo nói.
“Không phiền, không phiền, không phiền chút nào hết, đó là do tôi không dạy dỗ tốt, tôi còn phải xin lỗi sếp Vu mà.”
Lưu Đông Lâm lập tức xin lỗi, cao nhân vần đang đứng ở bên cạnh, phải dỗ Vu Nhược Hy vui vẻ đã rồi tính sau.
Lưu Đông Lâm có thể trở thành một trong mười người giàu nhất Hương Giang, khả năng quan sát sắc mặt của mọi người đương nhiên là phỉ thường, vừa nhìn là biết mối quan hệ giữa Vu Nhược Hy và Lâm Phi Vũ không tầm thường.
“Sếp Lưu, khách sáo quá.” Vu Nhược Hy nghe thấy Lưu Đông Lâm nói vậy, cô lại cảm thấy hơi lúng túng.
Chức vị của Lưu Đông Lâm còn cao hơn cả cha của cồ, cô chỉ là một tiểu bối, đối mặt với Lưu Đông Lâm khách sáo như vậy, Vu Nhược Hy thật sự hơi thận trọng.
Ba người lại lần nữa trở lại thang máy, vào khoảnh khắc cánh cửa thang máy mở ra, Lưu Đông Lâm đặc biệt đưa tay chặn cửa thang máy.
Hành động như vậy có thể nhận ra Lưu Đông Lâm rất tôn kính Lâm Phi Vũ, điều này xuất phát từ tận đáy lòng, hoàn toàn không phải giả vờ.
Vu Nhược Hy nhìn thấy hết những chỉ tiết này, ghi vào quyển sổ nhỏ trong lòng.
Ba người họ lại đến phòng làm việc của Lưu Chí Cường, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười ha hả của Lưu Chí Cường.
Còn chúc mừng ở đây sao?
Lưu Đông Lâm sầm mặt đi vào, không nói câu nào hết.
Thú?”
Lưu Chí Cường nhìn thấy chú của mình sầm mặt đi vào, đằng sau có Vu Nhược Hy và chân chạy vặt của cô đi vào theo.
Lưu Chí Cường thầm nghĩ không ổn, hợp
đồng lần này vốn là do Lưu Chí Cường giấu chú của mình làm.
Lưu Đông Lâm không nói lời nào liền đi tới giáng cho Lưu Chí Cường một bạt tai.
Trước đây Lưu Đông Lâm xuất thân từ xã hội đen, lại là người giàu có ở Hương Giang, khí chất vốn rất mạnh mẽ, Lưu Chí Cường bị đánh nhưng không dám lên tiếng phản kháng.
Lưu Chí Cường cúi đầu, cũng không dám đưa tay lên che mặt.
“Mày là cái thá gì mà cũng dám lừa sếp Vu Hả?” Nói xong, Lưu Đông Lâm lại đá Lưu Chí Cường một cú.
Cú đá này thật sự rất mạnh, Lưu Chí Cường bị đá lùi ra sau mấy bước, ngã trên bàn làm việc.
Lưu Đông Lâm làm vậy vì hai mục đích:
Thứ nhất: Để Vu Nhược Hy bớt giận, tiện thể khiến bản thân cũng nguôi giận, đè nén sự sợ hãi trong lòng.
Thứ hai: Trá hình cứu Lưu Chí Cường một mạng, nếu khiến cao nhân đó tức giận, khiến anh tay thì thật sự ngay cả chết cũng không biết mình chết thế nào.
Lời này không ngoa chút nào, bởi vì tối qua
ông ta đã tận mắt nhìn thây.
Cho dù hiện giờ Lưu Đông Lâm có bối cảnh mạnh mẽ nhưng thần ở trước mặt, ông ta chỉ là người phàm.
“Chú ơi, cháu sai rồi.” Dù sao thì Lưu Chí Cường cũng là người thông minh, anh ta có thể tiếp nhận công việc kinh doanh của tập đoàn Quảng Phú, năng lực của anh ta đương nhiên phỉ thường, không phải hạng tầm thường.
Từ nhỏ đến lớn, Lưu Đông Lâm chưa từng nặng lời với anh ta câu nào, đâu đối xử với anh ta như ngày hôm nay chứ.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bản thân anh ta đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, đắc tội cả người mà ngay cả Lưu Đông Lâm cũng sợ hãi.
Có điều anh ta hiểu rõ bối cảnh của Vu Nhược Hy, tại sao chú của anh ta lại tức giận đến vậy?
Điều này mới là nguyên nhân khiến Lưu Chí Cường nghĩ mãi mà không sao hiểu được?
“Xin lỗi tao thì có tác dụng gì, đỉ xin lỗi sếp Vu đi, nếu sếp Vu không tha thứ cho mày thì mày đừng mong được sống yên ổn.”
Lưu Đông Lâm chỉ vào Lưu Chí Cường và
cao giọng hét lên, còn trưng ra vẻ hôm nay sẽ đánh chết anh ta.
“Sếp Vu, tôi xin lỗi, hợp đồng lần này là lỗi của tôi, xỉn cô hãy tha thứ cho tôi” Lưu Chí Cường ấy thế mà có thể co được duỗi được, anh ta đi thẳng đến trước mặt Vu Nhược Hy và thành khẩn xin lỗi.
Vu Nhược Hy nghiêm mặt, chẳng mở miệng nói câu nào.
“Cụ thể mọi chuyện là thế nào, mày nói với tao cho rõ ràng đi.” Lưu Đông Lâm chất vấn.
Sau đó Lưu Chí Cường nói lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối một lượt.
“Anh vừa nói là chuyện này do Trác Chí Cương dặn dò anh làm sao?” Vu Nhược Hy ngẩn người khi nghe thấy cái tên quen thuộc này.
“Đúng vậy, Trác Chí Cương nói rằng không muốn nhìn thấy công ty Trúc Khê càng ngày càng phát triển, vì vậy khi biết chuyện cô đến Hương Giang đầu tư, liền bảo tôi lừa cô một vố.”
Lưu Chí Cường không hề giấu giếm, nói hết toàn bộ ngọn ngành mọi chuyện.
Không nói hết thì không được, nhìn sắc mặt của Lưu Đông Lâm, tính mạng của anh ta
cũng khó giữ.
“Tôi biết rồi.” Vu Nhược Hy tức giận đến mức sắc mặt sa sầm.
Trác Chí Cương là con trai của một người bạn tốt của cha cồ, cũng là người theo đuổi cô.
Hai nhà cũng có ý định kết thông gia, cha mẹ hai bên cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, hơn nữa còn lớn lên bên nhau từ nhỏ, có thể nói là thanh maỉ trúc mã.
Còn Vu Nhược Hy không hề có chút tình cảm gì với Trác Chí Cương, ngược lại còn cảm thấy có phần chán ghét.
Bắt đầu từ khi học cấp ba, Trác Chí Cương bắt đầu bội tình bạc nghĩa, chơi bời phụ nữ khắp nơi.
Loại người như vậy, Vu Nhược Hy làm sao có thể vừa mắt chứ.
Cha của Vu Nhược Hy cũng chỉ nhắc đến chuyện này vài Tân, Vu Nhược Hy liền lấy cớ nói rằng mình còn rất trẻ, đang ở giai đoạn sự nghiệp đang lên cao, tạm thời không nghĩ đến chuyện kết hôn.
Có lẽ Trác Chí Cương nhìn thấy Vu Nhược Hy càng ngày càng phát triển, sau này e rằng sẽ không có cơ hội nên mới bắt đầu ngáng chân
Vu Nhược Hy.
“Anh ta ở trong nước, còn anh ở Hương Giang, hai người các người không xuất hiện cùng một lúc, sao anh lại quen biết anh ta, còn giúp anh ta lừa tôi?”
Vu Nhược Hy khó hiểu hỏi.
Nghe vậy, Lưu Chí Cường lộ vẻ lúng túng, ngập ngừng ấp úng.
“Nói” Lưu Đông Lâm cao giọng quát.
“Chúng tôi quen biết nhau khi chơi phụ nữ, sở thích của mọi người rất giống nhau… Vì vậy…”
Lưu Chí Cường không giấu giếm nữa, anh ta thành thật trả lời.
Lúc này Vu Nhược Hy thật sự muốn gọi cha mẹ của mình đến đây, để họ nhìn xem đó chính là người mà họ muốn cưới cho con gái của mình.
Anh ta còn chẳng bằng con chó con lợn.
“Cút sang một bên đứng.” Lưu Đông Lâm chỉ vào góc tường.
“Sếp Vu, cô muốn làm dự án ở Tân Thành, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ, không cần nhường phần trăm lợi nhuận gì, coi như là chúng tôi xin lỗi sếp Vu”
Lưu Đông Lâm ngay lập tức nhắc đến chuyện hợp tác dự án.
Nghe vậy, Vu Nhược Hy hơi ngẩn người.
Ban đầu đàm phán với Lưu Chí Cường là lợi nhuận 8%, dự án này cần đầu tư ít nhất một tỷ, nói cách khác, Lưu Đông Lâm cho mình 80 triệu mà không được gì?
Dự án một tỷ, lợi nhuận cũng ở phạm vi mười lăm đến hai mươi phần trăm, trừ đi giá vốn tiêu dùng và tiền nhân công, sau khi trừ đỉ 8% lợi nhuận hợp tác, Vu Nhược Hy hoàn toàn không kiếm được tiền.
Hiện giờ Lưu Đông Lâm lại nói chẳng cần phải nhường phần trăm lợi nhuận gì, điều này có nghĩa là cho không.
“Thế này… sếp Lưu, thế này không tốt lắm.” Vu Nhược Hy là người có nguyên tắc.
Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả, tại sao ông ta lại muốn cho không cô?
Lưu Đông Lâm có thể nói ra những lời này, hiển nhiên là vì nể mặt Lâm Phì Vũ, cô không thể vì tiền mà uổng công phung phí thề diện của Lâm Phi Vũ.
Cô đâu phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Sếp Vu, cho tôi một cơ hội xin lỗi, chuyện lần này là do tôi không dạy dỗ tốt người của mình, nên mới gây ra chuyện như ngày hôm nay, khiến sếp Vu không được vui vẻ.”
Lưu Đông Lâm lại Lân nữa khan cầu nói, ông ta đúng là nể mặt Lâm Phỉ Vũ nên không cần phần trăm lợi nhuận nào, điều này vô hình trung là đang nịnh nọt Lâm Phi Vũ.
Một cao nhân như vậy, chỉ cần có cơ hội nịnh nọt, Lưu Đông Lâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Không được, tôi có thể chấp nhận 5% lợi nhuận, nếu sếp Lưu không muốn thì sau này có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác sau.”
Vu Nhược Hy thẳng thắn từ chối lời thỉnh cầu của Lưu Đông Lâm.
Có những lúc không thể nhận tiền người ta cho không, vừa dứt lời, Vu Nhược Hy còn cố ý liếc nhìn Lâm Phỉ Vũ.
“Điều này…”
Lưu Đông Lâm khó xử, ông ta nhìn Lâm Phi Vũ với ánh mắt xỉn giúp đỡ, mang theo vẻ dò hỏi.
“Cứ nghe theo lời của sếp Vu đi, tôi nghe lời cô ấy” Lâm Phi Vũ thản nhiên nói một câu.
Thấy Lâm Phỉ Vũ nói vậy, trong lòng Lưu Đông Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ anh nghe lời cô ây, tôi nghe lời anh.
“Được, vậy sếp Vu đừng khách sáo nữa, lấy của cô 5% lợi nhuận.”
Sau khỉ trưng cầu ý kiến của Lâm Phi Vũ, Lưu Đông Lâm quay sang nhìn Vu Nhược Hy.
“Đó là điều cô đáng được nhận, chỉ lấy 5%, đối với công ty chúng tôi đã là lợi nhuận rất lớn rồi.”
Vu Nhược Hy gật đầu.
“Sếp Vu, vậy bây giờ chúng ta ký hợp đồng đi” Lưu Đông Lâm nóng lòng nói.
Có thể hợp tác với Vu Nhược Hy, điều này có nghĩa là vô hình trung móc nối quan hệ với Lâm Phi Vũ.
“Được.” Vu Nhược Hy không từ chối nữa, hai bên đã đàm phán ổn thỏa, ký sớm một chút cho xong chuyện.
“Lấy hợp đồng đến đây.” Lưu Đông Lâm chỉ vào Lưu Chí Cường đang đứng ở góc tường và sai bảo.
Lưu Chí Cường nhanh chóng cầm lấy hợp đồng và cung kính đưa tới, lúc đứng dậy, anh ta
nhìn chằm chằm vào Lâm Phi Vũ một lúc.
Vừa nãy anh ta đã thấy rõ rằng chú của mình đang trưng cầu ý kiến của anh.
Thì ra bản thân anh ta vẫn luôn đỉ sai hướng, chú của anh ta đá anh ta một cách vô cớ chắc chắn là vì nhìn vào mặt mũi của anh.
Rốt cuộc người đàn ông vẫn luôn ỉm lặng từ khi bước vào này là aỉ?
Tại sao chú của anh ta lại sợ anh như vậy?
“Nào, sếp Vu.”
Lưu Đông Lâm cầm lấy hợp đồng và nhanh chóng ký tên của mình, sau đó đưa cho Vu Nhược Hy.
Vu Nhược Hy xem qua hợp đồng một lượt, lúc này mới ký tên của mình lên.
“Nếu sếp Vu cảm thấy không yên tâm thì cứ chờ hai bên công ty bổ sung thêm một phần hợp đồng.” Lưu Đông Lâm nói.
Dù sao thì bản hợp đồng vẫn chưa đóng dấu, Lưu Đông Lâm sợ Vu Nhược Hy không yên tâm, bèn chủ động đề nghị.
“Được.” Vu Nhược Hy gật đầu.
“Có thể hợp tác với sếp Vu là vinh hạnh của tôi, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Lưu Đông
Lâm đứng dậy chắp tay.
“Không biết tối nay sếp Vu có sắp xếp gì không, đến nhà tôi ăn bữa cơm rau dưa được không?”
Vừa nói xong, Lưu Đông Lâm lập tức đưa mắt nhìn Lâm Phỉ Vũ.
“Sếp Lưu khách sáo quá, để hôm khác đi, buổi tối không làm phiền ông nữa.” Vu Nhược Hy khéo léo từ chối lời của Lưu Đông Lâm.
Hai người họ tùy tiện nói vài câu, sau đó Vu Nhược Hy đề nghị rời đi trước.
Lưu Đông Lâm đích thân tiễn họ xuống dưới tầng, còn bảo tài xế của mình đưa Vu Nhược Hy và Lâm Phi Vũ trở về khách sạn.
Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, Lưu Đông Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi trở lại phòng làm việc, Lưu Đông Lâm nói với Đàm Lệ Duy: “Tiểu Đàm, cậu ra ngoài một lát, tôi muốn nói chuyện với Chí Cường.”
“Được, chú Lưu” Đàm Lệ Duy khách sáo đáp, sau đó đi ra ngoài.
“Chú ơi, cháu xỉn lỗi.” Lưu Chí Cường không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao thì xin lỗi trước chắc chắn sẽ không sai.
“Cháu làm chú thất vọng quá, cháu suýt thì
hại chết bản thân, hại chết chú rồi đó.” Lưu Đông Lâm lộ vẻ thất vọng lắc đầu.
“Chú ơỉ, rốt cuộc anh ta là ai vậy?” Lưu Chí Cường dò hỏi.
“Hôm qua chú bị bắt cóc.” Lưu Đông Lâm nhớ lạỉ chuyện xảy ra vào hôm qua, đến bây giờ vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Hả? Lúc nào vậy chú?”
Nghe vậy, Lưu Chí Cường giật cả mình.
“Là vào buổi tối ngày hôm qua.”
Sau đó, Lưu Đông Lâm kể lại nguyên nhân mọi chuyện và toàn bộ quá trình cho Lưu Chí Cường nghe, còn nhắc đến chuyện Lâm Phỉ Vũ cứu mình như thế nào.
Nghe vậy, Lưu Chí Cường sợ tái mặt, suýt chút nữa thì đứng không vững.
Phần áo sơ mi ở sau lưng ướt đẫm từ lúc nào cũng không biết, đến bây giờ anh ta vẫn không thể bình tĩnh lại.
Thảo nào chú của anh ta lại sợ người đó đến vậy, anh hoàn toàn không phải là người, mà là thần.
“Biết tại sao chú lại đánh cháu rồi chú?” Lưu Đông Lâm thở dài.
“Cháu biết… Biết rồi.” Lưu Chí Cường nuốt nước bọt, chợt cảm thấy vừa sợ hãi vừa kính nể Lâm Phỉ Vũ.
“Một số thói hư tật xấu của cháu cũng cần phải thay đổi, chơi thì chơi nhưng đừng có gây chuyện.” Lưu Đông Lâm biết cháu trai của mình thường xuyên đi tìm minh tinh xinh đẹp chơi đùa.
Nhưng chơi thì chơi, mọi người lấy thứ mình cần thì không vấn đề gì.
“Chú, cháu biết, cháu không bao giờ ép buộc người khác.” Lưu Chí Cường nghiêm túc gật đầu.
“Chú muốn ra nước ngoài một chuyến, hiện giờ giao cho cháu một vài chuyện.”
Lưu Đông Lâm gật đầu, chuẩn bị dặn dò Lưu Chí Cường, ông ta vốn định ngày mai sẽ ra nước ngoài, nhưng hiện giờ Lâm Phi Vũ đang ở Hương Giang, vì vậy ông ta định vài ngày nữa mới ra nước ngoài.
Ngộ nhỡ Lâm Phi Vũ có việc cần tìm ông ta mà ông ta lại không ở Hương Giang thì sẽ thiệt thòi lớn.
Hai người Vu Nhược Hy và Lâm Phỉ Vũ đang trên đường trở về khách sạn, ở trên xe hai
người họ không hề nói với nhau câu nào.
Sau khi đến khách sạn rồi xuống xe, Vu Nhược Hy giẫm lên giày cao gót đi trước.
“Anh đến đây.”
Sau khi trở về phòng, Vu Nhược Hy mở cửa phòng ra hét lên với Lâm Phỉ Vũ.
“Được, sếp Vu.” Lâm Phi Vũ đi theo Vu Nhược Hy.
Căn phòng giống nhau, thiết bị cũng giống nhau, trong phòng của Vu Nhược Hy thoang thoảng hương thơm rất dễ chịu.
“Anh còn định giả vờ đến lúc nào hả?” Vu Nhược Hy ném túi xách lên giường, ngồi bên giường nhìn Lâm Phi Vũ và hỏi.
“Tôi không giả vờ gì cả.” Lâm Phỉ Vũ giải thích.
Anh thật sự không hề giả vờ, trước khi đến Hương Giang, Lâm Phi Vũ hoàn toàn không biết Lưu Đông Lâm là aỉ.
Vu Nhược Hy bĩu môi, trưng ra vẻ anh lừa đồ ngốc.
“Anh ở trong nước, còn nói mình mới đến từ nông thôn, anh còn có thể quen biết Lưu Đông Lâm sao?” Vu Nhược Hy chuẩn bị thẳng
thừng vạch trần lời nói dối của Lâm Phi Vũ.
Anh rõ ràng xuất sắc như vậy mà còn đến công ty của cô ứng tuyển làm bảo vệ.
Không phải là muốn tán tỉnh cô đấy chứ?
Điều này cũng không đúng, cô không hề nhìn thấy chút tình cảm nam nữ nào trong mắt của Lâm Phỉ Vũ.
“Sếp Vu, tôi cũng không thể nào ngờ rằng Lưu Đông Lâm lại nhiệt tình với tôi đến vậy, trước đây tôi cứu mạng ông ta, cô cũng biết chuyện tôi biết y thuật mà”
Lâm Phi Vũ giải thích một câu.
“Không đúng, anh vừa từ nông thôn đến đây, hai người không thể nào quen biết nhau, anh vẫn còn nói dối.” Vu Nhược Hy ngửi thấy mùi lừa dối.
“Sếp Vu, thật ra tôi gặp ông ta vào tối hôm qua, danh thiếp của ông ta vẫn đang ở trong phòng của tôi, nếu cô không tin thì tôi có thể lấy cho cô xem.”
Lâm Phi Vũ thành thật nói, thầm nghĩ tâm tư Vu Nhược Hy nhạy bén, bất cứ chi tiết nào cũng sẽ không bỏ qua.
“Hừ… tôi biết ngay là anh muốn tìm gà móng đỏ mà.” Vu Nhược Hy khịt mũi, giả vờ hờn
dỗi.
Ngay cả cô cũng không biết rằng tại sao mình lại tức giận.
Lâm Phi Vũ hơi cạn lời với cách nói của Vu Nhược Hy, nhưng tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ.
“Xem đi, bị tôi vạch trần rồi phải không, không nói được gì nữa chứ gì.”
Thấy Lâm Phi Vũ không nói gì, Vu Nhược Hy trừng mắt chất vấn anh.
“Sếp Vu, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến công việc.” Lâm Phỉ Vũ không biết nên nói gì.
“Tôi muốn đi ngủ, anh đi đi”
Vừa dứt lời, Vu Nhược Hy nằm xuống giường, lấy chăn trùm đầu của mình lại.
Thấy vậy, Lâm Phi Vũ đỉ ra ngoài, sau đó tiếng đóng cửa vang lên.
Vu Nhược Hy lập tức vén chăn, thoáng nhìn về phía cửa, sau đó hét lên, đánh vào chiếc chăn mấy cái để phát tiết cảm xúc của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK