Chử Tiếu Vũ nghe thấy Đào Bân Thần nói như vậy âm thầm bĩu môi, nhưng cũng không có vạch trần lời nói dối của anh ta.
Dù sao người ta cũng dần theo bạn gái đến đây khồng nên để giữa hai người họ xảy ra mâu thuẫn. Lúc trước Đào Bân Thần là một kẻ chuyên dồ ngọt người khác, nhưng Đỗ Mỹ Thanh vẫn vô cảm với anh ta, hai người cùng làm việc trong một khoang, cho nên vì nể mặt mọi người Đào Bân Thần da chủ động từ bỏ theo đuổi.
“Người anh em à, nói thật nha, Mỹ Thanh là cồ gái nổi tiếng nhất trong tổ bay của chúng tôi đó. Nghe tôi khuyên một câu đi, mau chóng nắm chặt lây. Mỹ Thanh có thể dần cậu tới tham gia buổi tiệc này chứng tỏ cô âỳ khồng ghét cậu.”
Đào Bân Thần muốn chứng tỏ trước mặt bạn gái rằng anh ta khồng liên quan gì đến Đồ Mỹ Thanh nên đã tận tình khuyên nhủ.
“Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Đồ Mỹ Thanh và tôi cách nhau một trời một vực, tôi và cô ấy chỉ sống chung nhà mà thôi.” Lâm Phi Vũ lắc đầu cười.
“Sống chung? Hai người đã sống chung với nhau rồi à?” Lưu Văn Văn kinh ngạc kêu lên.
Tiếng kêu của cô ta bị mọi người trong phòng nghe thấy rất rõ.
Đồ Mỹ Thanh đỏ bừng mặt, vừa định giải thích
thì cô gái bên cạnh đã kéo cô ấy lại hỏi: “Mỹ Thanh, cậu được lắm, gạt tụi này lâu như vậy. Đã sống chung với anh ta rồi cơ, khi nào cậu định mời tụi này uống rượu mừng đây?”
“Tôi… không phải như vậy đâu.” Đỗ Mỹ Thanh chỉ muốn giải thích, nhưng sau đó cô ấy nghĩ lại và quyết định không giải thích, càng giải thích càng khồng thể nói rõ.
“Mau kế cho tôi nghe chuyện của cậu và anh ta đi, đã lên giường chưa?” Mấy người thấy vậy thì rất tò mò, vội kéo Đồ Mỹ Thanh đến hỏi không ngừng.
Đỗ Mỹ Thanh khó chịu vì sự ồn ào nên nói thẳng: “Mấy người đừng nghĩ bậy nữa được không?”
Bây giờ cô ấy rất hối hận khi đưa Lâm Phi Vũ đến, gây ra sai lầm lớn như vậy.
“ô… được lắm, được lắm. Cuối cùng Mỹ Thanh cũng được nếm trải cảm giác làm phụ nữ là như thế nào rồi.” Mấy người bật cười, vẻ mặt đầy giễu cợt.
Khi Đào Bân Thần nghe thấy điều này, anh ta lặng lẽ duỗi ngón tay cái ra và vẫy trước mặt Lâm Phi Vũ.
Sau khi mọi người hỏi kết quả, họ không tiếp tục quấy rầy Lâm Phi Vũ và Đồ Mỹ Thanh nữa.
Chử Tiểu Vũ cũng kéo Đỗ Mỹ Thanh đến ngồi cạnh Lâm Phi Vũ, không thể chia rẽ hai người này được.
“Anh không ngại chứ, bắt anh làm lá chắn.” Đồ Mỹ Thanh ngồi bên cạnh Lâm Phi Vũ và thì thầm.
“Không ngại, tôi không bị tổn thất gì cả.” Lâm Phi Vũ mỉm cười.
“Hì hì, vậy thì tốt.” Đồ Mỹ Thanh mỉm cười, nhanh chóng đi tới hát cùng mọi người.
Trong phòng lại tiếp tục sôi động, mỗi người hát một bài, hát rất vui vẻ.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Phi Vũ được yêu cầu hát một bản tình ca với Đồ Mỹ Thanh, nhưng Lâm Phi Vũ từ chối vì anh không biết hát.
Khi mọi người đang vui vẻ thì cửa phòng bị dùng lực đấy ra, một thanh niên trẻ đẹp bước vào.
“Mỹ Thanh, thấy mấy cồ đăng hình đang chơi ở đây, tôi đã tìm từng phòng một, thật sự tìm rất cực đó.” Tên thanh niên đi vào giống như là rất thân quen, nụ cười trên mồi cũng rất tươi.
“Anh Chu.” Đỗ Mỹ Thanh và các đồng nghiệp của mình lần lượt chào hỏi.
Người đàn ông trước mặt là Chu VT, con trai cả của công ty hàng không mà Đỗ Mỹ Thanh đang làm, dong thời anh ta cũng là người theo đuổi Đồ Mỹ Thanh quyết liệt nhất.
“Mỹ Thanh, không ngại tôi đến tìm cô chơi cùng chú?” Chu Vĩ ân cần hỏi Đồ Mỹ Thanh.
“Nếu tôi thấy phiền, anh sẽ không đến à.” Đồ Mỹ Thanh bĩu môi, trong lòng chán ghét.
“Cũng phải, Tiểu Vũ, cô kêu Mỹ Thanh ra ngoài chơi mà không báo cho tôi biết, nếu tôi không nhìn
thấy hình mấy cô đăng trên vòng bạn bè thì cũng không biết được.” Chu vr nhìn Chử Tiếu Vũ với vẻ mặt trách cứ.
Chử Tiếu Vũ liếc nhìn Đỗ Mỹ Thanh, trong mắt cô ấy đầy vẻ hối lồi.
Đi chơi đăng bài trên vòng bạn bè là một thao tác cơ bản, cồ ấy không ngờ Chu Vĩ lại tìm đến tận nơi.
“Anh Chu, anh là người bận rộn, chúng tôi nào dám mời anh chứ.” Chử Tiểu Vũ nói.
Chu vr mỉm cười, nhìn quanh, thấy trong phòng có rất nhiều đàn ông, cau mày nhìn Đồ Mỹ Thanh và hỏi: “Mỹ Thanh, sao cô lại đi chơi với đám đàn ồng này?”
“Liên quan gì đến anh chứ? Tôi đi chơi với bạn trai của tôi, ảnh hưởng gì đến anh à?” Đồ Mỹ Thanh cau mày.
Tôi đi chơi thế nào có ảnh hưởng đến dồng xu cắc bạc nào của Chu Vĩ anh không?
Nếu không phải vì công việc, Đỗ Mỹ Thanh đã sớm xé rách mặt nạ của anh ta ra fôi.
Chu VT nghe xong, sắc mặt sửng sốt, trong mắt hiện lên tia tức giận, nhưng vẫn cười hỏi: “Mỹ Thanh, đừng đùa nữa, cô có bạn trai hay chưa, tôi còn không biết sao?”
“Anh ấy chính là bạn trai của tôi, Lâm Phi Vũ. Anh Chu, chúng ta không hợp nhau, sau này xin đừng làm phiền tôi nữa. Tôi rất yêu bạn trai của tôi.” Đỗ Mỹ
Thanh nói xong, cô bước tới và ôm lấy cánh tay của Lâm Phi Vũ.
Chu Vĩ nheo mắt lại, nhìn Lâm Phi Vũ cười nói: “Mỹ Thanh, cô không cần phải mời một diễn viên quần chúng đến làm người xấu, đừng gây rối nữa.”
Chụt.
Đồ Mỹ Thanh hôn lên mặt Lâm Phi Vũ, hai tay ôm chặt anh, trợn to hai mắt nhìn Chu Vĩ nói: “Anh Chu, tôi và anh ấy đã sống chung với nhau, tôi không có lừa anh.”
Sau khi Đồ Mỹ Thanh nói xong, cô thì thầm vào tai Lâm Phi Vũ: “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, anh phải nấu ăn cho tôi một năm để đền bù cho tôi đây.”
Hơi ấm bên tai và sự mềm mại của cánh tay truyền đến khiến Lâm Phi Vũ cảm thấy trong lòng dâng lên một làn sóng lớn, anh cố kìm nén những gợn sóng trong lòng, nhìn Đồ Mỹ Thanh và nói: “Mỹ Thanh, tên ngốc này là ai vậy?”
Chu Vĩ nhìn thấy Đồ Mỹ Thanh và Lâm Phi Vũ thể hiện tình cảm nồng thắm, còn nói rằng họ đang sống cùng nhau, anh ta lập tức nổi giận.
Giống như bắp cải mà bạn hằng mong ước, gần chín rồi lại bị lợn nhà hàng xóm ăn mất, bạn có muốn giết lợn để ăn thịt không?
Lúc này Chu vr chính là như vậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Phi Vũ, gằn từng chữ một: “Được lắm, đã lâu không gặp một người kiêu ngạo như vậy.”
‘Tôi cho anh một lời khuyên, hãy tránh xa Mỹ
Thanh của tôi ra. Sau này nếu tôi còn nghe thấy anh quấy rầy cồ ây, đừng trách sao tôi không khách sáo.” Lâm Phi Vũ phớt lờ cơn tức giận của Chu Vĩ, cảnh cáo.
Lâm Phi Vũ không nói đùa, mà là cảnh cáo thật sự.
Tất nhiên, những gì Lâm Phi Vũ nói chỉ là một trò đùa trong mắt Chu Vĩ.
“Ha ha… Lâm Phi Vũ phải không? Chờ đó, tôi mong là lát nữa anh cũng có thế mạnh miệng như vậy.” Nói xong, Chu Vĩ quay người đi ra khỏi phòng.
Đồ Mỹ Thanh nhìn Chu Vĩ hung ác bước ra khỏi phòng, cõ ấy lại thấy hối hận và sợ hãi.
Sợ sau này Chu Vĩ sẽ trả thù, cô ấy hối hận vì đã liên lụy đến Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ đến từ nông thôn, vẫn đang làm nhân viên bảo vệ, anh nào có đủ sức mạnh để đối đầu trực tiếp với Chu Ví chứ.
“Mỹ Thanh, Chu Vĩ sẽ trả thù. Cồ và bạn trai nên rời đi càng sớm càng tốt đi.” Chử Tiểu Vũ đi tới khuyên nhủ.
“Đúng vậy, hai người đi trước đi, tôi sẽ thanh toán.” Đào Bân Thần vội vàng nói.
Mọi người mỗi người nói một câu, ai cũng kêu Đồ Mỹ Thanh và Lâm Phi Vũ đi trước.
Đồ Mỹ Thanh cũng kéo Lâm Phi Vũ và ra hiệu cho anh rời đi trước.
Lâm Phi Vũ vồ nhẹ vào cánh tay của Đồ Mỹ Thanh và nói: “Trốn được hôm nay cũng không trốn được ngày mai, trốn tránh là điều vô dụng nhất. Mỹ Thanh còn phải ở lại công ty hàng không làm việc, hôm nay nhất định phải giải quyết gọn gàng.”
Đồ Mỹ Thanh thấy Lâm Phi Vũ nói như vậy nhất thời không nói nên lời, vội nói: “Lâm Phi Vũ, xin anh đừng gây chuyện nữa. Chu Vĩ này nhà lớn nghiệp lớn, khồng phải là người bình thường, cầu xin anh đó, đế tôi dẫn anh đi.”
Những người khác hơi thất vọng khi thấy Lâm Phi Vũ lúc này vẫn đang giả vờ mạnh mẽ.
Suy cho cùng, đàn ồng cầm được buông được, cần gì phải giả bộ thể hiện chứ?
“Tin tồi đi.” Lâm Phi Vũ kéo Đồ Mỹ Thanh ngồi xuống, nhìn cô ấy bằng ánh mắt bình tĩnh.
Đồ Mỹ Thanh sửng sốt một lúc, cồ ấy không biết mình lấy dũng khí từ đâu để thực sự tin tưởng Lâm Phi Vũ.
“Ôi… tôi phục hai người luôn đó.” Đào Bân Thần nhìn hai người, thở dài.
Cho dù lúc này Lâm Phi Vũ muốn rời đi thì cũng đã muộn, cửa phòng lại bị day mạnh ra, Chu Vĩ dần theo hai ba tên đàn ông kiêu ngạo bước vào.
“Ai dám đắc tội với anh Chu, đứng ra đây cho ông nội mày coi.” Gã đàn ông cầm đầu ngạo mạn bước tới, hếch mặt lên tận trời.
Vừa nhìn đã biết ngay đây là những kẻ tàn nhẫn
trong xã hội, tất cả mọi người ở đây dều là nhân viên bình thường, chưa từng tiếp xúc với loại người này bao giờ, ai nấy cũng bị doạ sợ đến nồi không dám lên tiếng.
ĐỒ Mỹ Thanh ôm chặt Lâm Phi Vũ bằng cả hai tay.
“Anh Lượng, chính là thằng nhãi này.” Chu Vĩ chỉ vào Lâm Phi Vũ đang dựa sát vào Đồ Mỹ Thanh.
Lúc này A Lượng mới nhìn kỹ hơn.
Chó chết…
A Lượng vừa nhìn thoáng qua đã mất hồn mất vía, suýt chút nữa chết ngay tại chồ.
Đây không phải là người ngày đó đã bắt đại ca của mình quỳ trong phòng sao?
Ngay cả khi Lâm Phi Vũ biến thành tro bụi, anh ta vẫn sẽ nhận ra anh.
A Lượng vần bất động, hai chân bắt đầu run lên khồng thể kiềm chế, mặc dù chưa từng nếm mùi khủng khiếp của ngày hôm đó nhưng cũng đã từng nghe nói đến, nếu Vương Đại Đức biết mình chọc giận Lâm Phi Vũ, Vương Đại Đức sẽ ăn tươi nuốt sống anh ta mất.
‘Anh Lượng, sao thế?” Chu VT nhìn thấy A Lượng thờ ơ thì gọi một tiếng.
“Lượng con mẹ mày. Đánh cho tao.” A Lượng dẫn đầu tát vào mặt Chu Vĩ, sau đó đấm da anh ta, hai người đi theo chẳng hiểu gì cả, thấy đại ca của
mình bắt đầu đánh, bọn chúng thấy có gì đó sai sai.
Ba người đấm đá Chu Vĩ, Chu Vĩ ngã xuống đất, kêu gào thảm thiết, đau đến thấu tim.
“Cút ra ngoài, đừng làm mọi người mất hứng.” Lâm Phi Vũ nhìn thấy cảnh này bèn quát lên.
“Dạ, dạ, dạ.” A Lượng giật mình kéo Chu Vĩ chạy ra khỏi phòng.
Mấy người kia tới mau mà rời đi cũng mau, mọi người đều nhìn Lâm Phi Vũ, trong lòng đã dấy lên một làn sóng lớn.
Trong căn phòng riêng yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả Đồ Mỹ Thanh đang ôm tay của Lâm Phi Vũ cũng trợn mắt lên đầy vẻ khó tin.
“Mọi người tiếp tục đi, người đàn ông đó trước đây đã bị tôi đánh nên sợ tôi thôi.” Lâm Phi Vũ bịa đại một lý do.
Đương nhiên, không ai tin điều này cả, Lâm Phi Vũ không nói, bọn họ cũng không dám hỏi.
Sau chuyện vừa xảy ra, không còn ai dám coi thường Lâm Phi Vũ nữa, một vài người đàn ông cầm ly rượu đến cùng uống cạn với Lâm Phi Vũ.
Đồ Mỹ Thanh bị kéo sang một bên, mọi người đều tò mò về thân phận của Lâm Phi Vũ, nhưng bản thân cô âỳ cũng chỉ biết một phần.
Cô ấy thực sự không biết rõ.
Thông tin duy nhất cô ấy biết về Lâm Phi Vũ chính là tên của anh, xuất thân từ nông thôn, hiện
đang làm bảo vệ, nấu ăn cũng rất ngon, những thông tin khác cô ấy không biết gì.
A Lượng kéo Chu Vĩ ra khỏi Âu Hoàng, còn nhố nước bọt vào mặt anh ta ngay trên phố: “ông đây khuyên mày nên làm người đi, kẻo chết như thế nào cũng không biết được đâu.”
Nói xong, A Lượng dẫn người trở lại quán bar, định kể cho Vương Đại Đức nghe về Lâm Phi Vũ.
Chu Vĩ nằm trên mặt đất một lúc lâu mới đứng dậy, đi ra xe và bấm số của cha mình là Chu Bách Hào.
“Cha, con bị đánh.” Chu vr vừa khóc lóc vừa kế lể với cha mình.
“Con trai, con đang ở đâu? Có nặng lắm không?” Chu Bách Hào vội vàng quan tâm hỏi.
Chu vr kể sơ lại sự việc, Chu Bách Hào ồ đầu dây bên kia nghe xong liền nổi trận lôi đình, tuyên bố lập tức đưa người tới.
Chu vr chịu đau ngồi trên xe nghỉ ngơi một lát, Chu Bách Hào nhanh chóng dẫn mấy vệ sĩ chạy tới.
Nhìn thấy mặt con trai xanh tím, ông ta vén áo con trai lên, thấy khắp nơi đều có vết bầm tím, Chu Bách Hào tức giận đến nồi muốn giết người ngay.
“Con trai, đưa cha đến đó, cha muốn xem Vương Đại Đức giỏi đến cỡ nào.” Chu Bách Hào nhìn vết thương trên người con trai, đau lòng đến mức sắp nhỏ máu.
Chu Vĩ nhìn thấy cha mình đã tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Để coi tụi bây kiêu ngạo được nữa không, ông mày mà lại bị một tên phế vật bắt nạt à?
Chu Vĩ được Chu Bách Hào đỡ, từng bước đi về phía quán bar Âu Hoàng.
Đến bên ngoài phòng K18, Chu Bách Hào ra lệnh cho người đấy cửa ra, dần Chu Vĩ vào trong, hét lớn: “Đứa nào đánh con tao, đứng ra đây cho tao.”
Mọi người đều tưởng rằng sự việc đã kết thúc nhưng không ngờ Chu Vĩ lại gọi cha đến.
Lập tức cả căn phòng lại chìm vào im lặng.
“Chu Bách Hào, cút khỏi đây ngay, địa bàn của ông mà mày cũng dám tới đây diễu võ giương oai à?” Vương Đại Đức tức giận đùng đùng.
Vốn dĩ anh ta đang chơi Landlords trên điện thoại di động trong văn phòng, sau khi A Lượng đến kể lại chuyện đã xảy ra, anh ta vội vàng lên lầu xin lồi.
May mà Lâm Phi Vũ không tức giận nên Vương Đại Đức đã ở lại làm công việc phục vụ.
Vừa mới vào chưa được bao lâu, Chu Bách Hào lại kiêu ngạo chạy vào, chuyện này đã khiến Vương Đại Đức mất mặt hết chồ nói.
“Vương Đại Đức, có tin chỉ cần tao gọi một cuộc điện thoại là quán bar Âu Hoàng của mày tiêu tùng ngay không?” Chu Bách Hào thấy Vương Đại Đức nói chuyện ngạo mạn với mình như vậy thì chỉ vào mặt
anh ta mắng to.
Bình thường anh ta nhìn thấy Chu Bách Hào vần gọi một tiếng sếp Chu, hai tiếng sếp Chu, giờ lại nói chuyện với ông ta ngạo mạn như thế.
Có người đánh con trai mình, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.
“Đại Đức à, ra ngoài là được rồi, đừng quấy rầy mọi người vui vẻ.” Lâm Phi Vũ thản nhiên nói.
“Dạ.” Vương Đại Đức cười tươi như hoa, cung kính đáp lại, nắm lấy Chu Bách Hào kéo ra ngoài.
Các vệ sĩ do Chu Bách Hào mang đến định ra tay nhưng đã bị đám A Lượng cùng nhau vây đánh.
Sau khi Chu Bách Hào bị kéo ra ngoài, Đồ Mỹ Thanh hoảng sợ nói: “Phi Vũ, người đó là ông chủ của công ty chúng tôi.”
“Vậy à? Tôi không biết.” Lâm Phi Vũ bình tĩnh mỉm cười.
Chu Bách Hào ngạo nghễ chạy tới, nhưng trong vòng một phút đã bị đám người Vương Đại Đức ném ra ngoài.
Sắc mặt của Chu Bách Hào u ám đến đáng sợ, chỉ vào Vương Đại Đức mắng: “Vương Đại Đức, mày chờ đó.”
Nói xong, ông ta nhanh chóng bấm số điện thoại, vừa kết nối, Chu Bách Hào đã nóng lòng gọi: “A Bỉnh, tôi bị người ta đánh ở quán bar Âu Hoàng.”
Một giọng nói vang lên từ đầu bên kia điện
thoại: “Đợi tôi.’
Sau khi cúp điện thoại, Chu Bách Hào nhìn Vương Đại Đức, ngạo nghễ nói: “Mày chờ chết đi, tao xem quán bar của mày sập tiệm như thế nào.”
Vương Đại Đức buông tay ra, nói: “Tuy.”
Anh ta không tin có người có thể vật tay với một đại sư, cho dù quán bar bị đóng cửa ngay tức khắc thì anh ta cũng sẽ không chút do dự mà đứng về phía Lâm Phi Vũ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK