• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mặt chính là bí thư Liều Thành, sau khi Vu Nhược Hy tận mắt nhìn thấy ông ta, trong lòng khó tránh khỏi có hơi căng thẳng.
Suy cho cùng, Vu Nhược Hy có mạnh mẽ đến đâu cũng vần là một thương nhân, so với một người có máu mặt như vậy vẫn có một khoảng cách rất lớn.
Lâm Phi Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng của Vu Nhược Hy, cho cô một ánh mắt an ủi.
Vu Nhược Hy thấy vậy lặng lẽ trợn mắt đáp lại.
“Trương Hoàn, tìm tôi có chuyện gì? Thừa dịp chưa ăn cơm chúng ta nói chuyện trước đi.” Lâm Phi Vũ nhìn Trương Hoàn hỏi.
Trương Hoàn nhìn thoáng qua cha mình, Trương Hoành Bác gật đầu với ông ta, lúc này Trương Hoàn mới bắt đầu nhắc tới.
“Sư thúc, là như thế này, một vị lãnh đạo tỉnh hồi còn trẻ bị thương, bây giờ về già đau đớn không chịu nổi, đến mức ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ thuốc giảm đau cũng không có tác dụng nữa, bởi vì tuổi tương đối lớn lại không thế cứ dùng thuốc giảm đau, cho nên tôi muốn nhờ sư thúc giúp tôi một việc, đi kiếm tra cho vị lãnh đạo cũ này.”
Trương Hoàn nói chuyện mình muốn nhờ Lâm Phi Vũ giúp.
Lâm Phi Vũ nghe xong muốn cười một tiếng, tại sao lại là lãnh đạo cũ nữa, lãnh đạo cũ toàn là nghề
có độ nguy hiểm cao thế.
Thật ra Lâm Phi Vũ đã hiếu lầm Trương Hoàn, lần này không phải lãnh đạo cũ của ông ta, mà là một vị lãnh đạo cũ trong tỉnh đã nghỉ hưu, Trương Hoàn muốn tiến xa hơn thì nhất định phải xây dựng quan hệ tốt.
Hiện tại có cơ hội ở trước mắt, Trương Hoàn đương nhiên muốn nắm bắt rồi.
“Được rồi, lát nữa cơm nước xong thì đi.” Lâm Phi Vũ gật đầu dồng ý.
Trương Hoàn nghe xong, trong lòng rất vui vẻ, vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn sư thúc.”
Lâm Phi Vũ khoát tay ý bảo không cần khách sáo.
Mấy người trò chuyện một lúc rồi bắt đầu chuẩn bị ăn cơm trưa, Vu Nhược Hy hoàn toàn bị coi là người yêu của Lâm Phi Vũ nên hai vợ chồng Trương Hoành Bác vô cùng khách sáo với cô, khiến cho toàn bộ quá trình Vu Nhược Hy đều trong trạng thái đỏ mặt, cũng quên mất việc cồ ăn xong bữa cơm này như thế nào.
Cuối cùng cũng ăn xong cơm trưa, mọi người lại uống trà một lúc fôi mới rời khỏi nhà Trương Hoành Bác.
Sau khi ra khỏi cửa, Lâm Phi Vũ nhìn Trương Hoàn nói: “ông lái xe đi phía trước, chúng tôi đi theo phía sau.”
‘Vâng, sư thúc.” Trương Hoàn đáp một tiếng,
bảo tài xế lái xe chậm đến bệnh viện tỉnh.
Vu Nhược Hy lái xe đi theo phía sau xe chuyên dụng của Trương Hoàn, lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với bí thư như vậy mà người ta còn tôn kính mình, Vu Nhược Hy giống như vẫn còn đang sống trong mộng.
Cô nhìn thoáng qua Lâm Phi Vũ qua gương chiếu hậu, người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng trên người anh tràn ngập những điều thần bí.
Vu Nhược Hy có trực giác rằng Lâm Phi Vũ có rất nhiều bí mật lớn mà cô không biết, bởi vì càng tiếp xúc nhiều, cồ sẽ phát hiện ra nhiều chuyện làm cho người ta khiếp sợ.
Cho tới hôm nay Vu Nhược Hy vần cảm thấy mình chỉ biết một chút về Lâm Phi Vũ.
Đồng thời cô cũng cảm thấy may mắn, may mắn ngày đó cô gặp Lâm Phi Vũ cứu người ở trên đường, nếu không cô cũng không biết công ty mình ẩn giấu một nhân viên bảo vệ lợi hại như vậy.
Vu Nhược Hy nhếch khóe miệng nhỏ nhắn mỉm cười, đây là ông trời cố ý sắp đặt, buổi sáng hồm đó thật trùng hợp, cô lại vừa vặn gặp được anh.
Vu Nhược Hy lái xe vào bệnh viện tỉnh, khu nhà tập thể của công nhân viên chức và bệnh viện chỉ cách nhau một ngã tư nên chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Sau khi Trương Hoàn xuống xe, ông ta vội vàng chạy chậm tới dần đường cho Lâm Phi Vũ, ba người
đi một mạch đến khoa nội trú của bệnh viện tỉnh.
Tài xế của Trương Hoàn ở trên xe nhìn lãnh đạo cung kính như thế, đã bị dọa cho ngây ra như phỗng, một lúc lâu vần không thở nổi.
Người thanh niên đó là ai thế?
Trên đường đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, Trương Hoàn giới thiệu sơ lược về tình hình của lãnh đạo cũ, Lâm Phi Vũ khẽ gật đầu.
Anh chỉ đang giúp đỡ Trương Hoàn, về phần đối phương là ai, bị bệnh gì, Lâm Phi Vũ cũng không muốn hỏi đến.
Đi theo Trương Hoàn đến bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Trương Hoàn đi tới trước mặt một người đàn ông trung niên nói: “Trưởng phòng Liêu, tôi mời sư thúc tôi tới giúp lãnh đạo khám bệnh.”
Liêu Khải nghe xong vui vẻ nói: “Vậy làm phiền bí thư Trương fôi.”
Cha của Trương Hoàn là bác sĩ trung y, chuyện này đương nhiên Liêu Khải biết, sư thúc được Trương Hoàn gọi tới chắc chắn có y thuật cao hơn Trương Hoành Bác, cho nên Liêu Khải nghe xong có hơi vui mừng.
Bất kế là tốt hay xấu thì Trương Hoàn cũng có ý tốt, Liêu Khải nghe xong nhìn xung quanh một vòng nhưng cũng không thấy bác sĩ già ở đâu.
“Không phiền, vậy tồi đi gọi sư thúc tới.” Trương Hoàn khách sáo nói.
‘Đi đi.” Liêu Khải phất phất tay với Trương Hoàn.
Trương Hoàn nghe xong chạy đến bên cạnh Lâm Phi Vũ nói: “Sư thúc, đã nói rồi, theo tôi qua đó đi.”
Lâm Phi Vũ gật đầu, đi theo Trương Hoàn về phía Liêu Khải.
Khi Trương Hoàn đến gần, Liêu Khải lên tiếng hỏi: “Bí thư Trương, sư thúc của ông đâu?”
Liêu Khải chỉ thấy Trương Hoàn dần theo một nam một nữ còn rất trẻ, không kém con cái nhà mình bao nhiêu, ông ta đương nhiên sẽ không cho rằng Lâm Phi Vũ chính là sư thúc của Trương Hoàn.
Trương Hoàn nghe xong sửng sốt, mỉm cười giới thiệu: “Trưởng phòng Liêu, đây là sư thúc Lâm Phi Vũ của tôi, y thuật của cậu ấy còn giỏi hơn cha tôi nhiều.”
Trưởng phòng Liêu nhìn Trương Hoàn giới thiệu một người trẻ tuổi, nhất thời cảm thấy khồng vui, đây quả thực là trò đùa, coi cha ông ta như chuột bạch để luyện tập sao?
Sau đó ông ta không vui khoát tay, nói: “Bí thư Trương, ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng cha tôi khồng phải là người mà ai cũng có thể gặp được.”
Hàm ý trong lời nói của Liêu Khải rất rõ ràng, Lâm Phi Vũ không có tư cách khám bệnh cho cha ông ta.
Bởi vì ngại Trương Hoàn cũng là bí thư của Liều Thành nên ông ta mới không trở mặt.
ông ta gọi một thanh niên đến và nói anh có thế chữa bệnh cho cha mình? Việc mà tất cả các chuyên gia lớn dều khồng dám làm, thế mà ông ta nói một người trẻ tuối như vậy có thế làm được sao?
Liêu Khải đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng để chữa bệnh cho cha mình, thậm chí cả các chuyên gia về trung y nhưng ai nâỳ dều bó tay luống cuống.
Hơn nữa trung y coi trọng trình độ và kinh nghiệm, Lâm Phi Vũ thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi, bắt đầu học từ trong bụng mẹ cũng chưa là gì cả.
Trương Hoàn nghe xong sắc mặt hơi thay đổi, Liêu Khải nói lời này có hơi khó nghe, nếu như nói ồng ta thì Trương Hoàn nguyện ý nghe, nhưng nói Lâm Phi Vũ không đủ tư cách, ông ta lại có chút căm tức.
Trương Hoàn kìm nén tâm tình, áp chế sự không vui trong lòng, tiếp tục dùng lời lẽ tốt đẹp khuyên nhủ: ‘ Trưởng phòng Liêu, tôi cũng chỉ nghĩ đến sức khỏe của lãnh đạo, tôi sẽ không hại lãnh đạo, ông cứ để cho sư thúc tôi thử xem, tôi cam đoan lãnh đạo sẽ hoàn toàn bình phục.”
Liêu Khải nghe xong vô cùng tức giận, chỉ vào Trương Hoàn, cả giận nói: “Tôi không biết ông tìm đâu ra tên lừa đảo này nữa, còn trẻ như vậy mà bác sĩ trung y hay gì chứ? Lại còn là sư thúc của ông? Trương Hoàn ông cũng là người đứng đầu thành phố, chẳng lẽ ông không dùng đầu óc đế suy nghĩ sao?”
Trương Hoàn vừa muốn nói lại thì bị Lâm Phi Vũ ngăn cản, Lâm Phi Vũ nhìn về phía Liêu Khải nói: “Tôi mặc kệ ông là ai, tồi đồng ý tới chữa bệnh, đó là nể
mặt Trương Hoàn, mà ông luôn miệng nói người khác lừa đảo, vậy tố chất của ông đâu?”
“Lâm Phi Vũ tôi chữa bệnh hoàn toàn dựa vào duyên phận, nếu ông đã tự tay hủy đi phần duyên phận này, vậy thì tự lo cho thân mình đi.”
Lâm Phi Vũ nói xong xoay người rời đi, Vu Nhược Hy theo sát phía sau.
“Tên nhóc cậu nói ai không có tố chất hả?” Liêu Khải chỉ vào Lâm Phi Vũ mắng to.
“Hừ, ngu xuẩn.” Trương Hoàn hừ lạnh một tiếng fôi đuổi theo Lâm Phi Vũ.
Liêu Khải nhìn Trương Hoàn phất tay áo rời đi, ông ta tức giận đến mức sắc mặt tái mét.
Trương Hoàn chạy đuổi theo Lâm Phi Vũ, vội vàng xin lỗi nói: “Sư thúc, xin lỗi, là tôi làm không tốt.”
Lâm Phi Vũ cười nói: “Không liên quan đến ồng.”
Sau khi ba người ra khỏi bệnh viện, Lâm Phi Vũ tạm biệt Trương Hoàn, ngồi xe của Vu Nhược Hy trở về công ty.
Còn Liêu Khải ở phòng bệnh không coi trọng chuyện này lắm, một tên Trương Hoàn mà ồng ta khồng thèm để vào mắt, có đắc tội hay không cũng không quan trọng.
“Ông xã, chú Hạ đến thăm cha.”
Vợ Liêu Khải là Kiều Hồng Anh đi tới nói.
Liêu Khải vừa đứng dậy, Hạ Chính Dương bước nhanh đi tới, thấy Hạ Chính Dương thì khách sáo gọi:
“Chú Hạ.”
Hạ Chính Dương và cha của Liêu Khải là bạn học cũ, hai người có quan hệ rất thân thiết.
“Cha anh đỡ hơn chút nào chưa?” Hạ Chính Dương đi tới hỏi.
‘Vần như cũ, tác dụng của thuốc giảm đau cũng không rõ ràng, vừa mới uống thuốc ngủ mới miễn cưỡng ngủ được.” Liêu Khải đau lòng nói.
“Tôi vào xem một chút.” Hạ Chính Dương nói xong đi vào trong phòng bệnh.
Hạ Chính Dương thở dài nhìn người bạn cũ đã ngủ say trên giường bệnh, khuồn mặt gầy gò, trắng bệch.
Tuổi già còn chịu khổ như vậy, Hạ Chính Dương lại nghĩ đến khoảng thời gian trước mình được Lâm Phi Vũ chữa khỏi bệnh, nếu không hiện giờ mồi ngày đều phải ngồi trên xe lăn.
Mục đích ông ta tới đây thứ nhất là thăm bạn cũ, thứ hai là muốn dề cử Lâm Phi Vũ cho Liêu Khải, ông ta cảm thấy người có thể cứu bạn cũ chỉ có Lâm Phi Vũ.
“Ra ngoài đi, đừng quấy rầy cha anh nghỉ ngơi.” Hạ Chính Dương lắc đầu xoay người đi ra cửa.
Sau khi đi ra ngoài phòng bệnh, Hạ Chính Dương nhìn Liêu Khải nói: “Tiếu Khải à, nhìn thấy cha anh như vậy tôi cũng rất buôn, tôi sẽ chỉ dường cho anh, có lẽ chỉ có cậu ấy mới có thể cứu được cha anh.”
Liêu Khải nghe xong vui mừng khôn xiết, mặt đỏ bừng vì hưng phấn, vội vàng hỏi: “Chú Hạ, thật sự rất cảm ơn chú.”
“Anh cũng đừng vội cảm ơn tôi, tôi chỉ chỉ đường cho anh thôi chứ cũng không thế mời được cậu ấy đâu.” Hạ Chính Dương khoát tay, ông ta không có công lao gì cả.
Cao nhân như Lâm Phi Vũ khống phải là người mà ông ta có thể mời đến, lần trước cũng là nhờ có Trương Hoàn nên mới vừa vặn gặp được mà thôi.
Liêu Khải vừa nghe nói Hạ Chính Dương cũng không mời được, vậy người này nhất định rất giỏi, ông ta kích động nói: “Chú Hạ, chú nói đi.”
“Việc này anh phải cầu xin Trương Hoàn giúp đỡ, chỉ có anh ta mới có thể mời được vị cao nhân này.” Hạ Chính Dương nói thật.
Liêu Khải nghe xong vô cùng sửng sốt, chỉ có Trương Hoàn mới có thế mời được?
Không phải Trương Hoàn vừa mới đi sao?
Còn gọi tới một tên nhóc đóng giả làm thần y, khiến tất cả mọi người ầm ĩ không vui, vừa nghĩ tới đây Liêu Khải đã thay đổi sắc mặt.
“Chú Hạ… vị cao nhân này có phải còn rất trẻ không? Hơn hai mươi tuổi, còn là sư thúc của Trương Hoàn?”
Tâm trạng của Liêu Khải rất phức tạp, nói không rõ ràng, kích động hỏi.
“Sao anh biết?” Hạ Chính Dương nghe xong sửng sốt.
“Trời ơi…” Liêu Khải vỗ đùi, hối hận nói: “Tôi vừa mới đuối cậu ta đi, còn náo loạn không vui nữa.”
“Có ý gì?” Hạ Chính Dương hỏi.
Liêu Khải kể lại chuyện Trương Hoàn dần Lâm Phi Vũ tới, hai bên xảy ra mâu thuẫn như thế nào và đuối Lâm Phi Vũ đi như thế nào, Liêu Khải nói toàn bộ sự thật mà không che giấu bất cứ điều gì.
Hạ Chính Dương nghe xong, sắc mặt thay đổi, chỉ vào Liêu Khải mắng: “Hồ dồ, uổng công anh là người đứng đầu mà, anh làm việc dựa theo vẻ bề ngoài của người khác sao? Trương Hoàn sẽ mang một tên lừa đảo tới đây khám bệnh cho cha anh sao? Anh không cần đầu óc để suy nghĩ, nhưng anh nghĩ Trương Hoàn cũng vậy à?”
Hạ Chính Dương tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ vào Liêu Khải mắng một trận.
Liêu Khải tự biết mình đã phạm sai lầm lớn nên không dám tranh luận, nhỏ giọng nói: “Chú Hạ, cậu ta còn trẻ như thế, nếu đổi lại là ai cũng không thể tin được.”
“Chuyện hai chân của tôi anh cũng biết, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng dành phần đời còn lại trên xe lăn, nhưng chính cậu ấy đã ra tay chữa lành đôi chân của tôi, nếu tồi giống như anh chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của cậu ây thì bây giờ tôi còn đang ngồi trên xe lăn roi.
Hạ Chính Dương nhìn Liêu Khải với vẻ mặt thất
vọng, chậm rãi nói.
Liêu Khải nghe xong mở to hai mắt, cảm giác hối hận tự nhiên dâng lên.
Nếu ồng ta nể mặt Trương Hoàn đế Lâm Phi Vũ vào khám, có lẽ bây giờ cha đã được cứu chữa, cũng là bởi vì ông ta khinh thường Lâm Phi Vũ, không tin thực lực của anh nên lúc này mới tạo thành sai lầm lớn.
“Chú Hạ, vậy bây giờ nên làm gì đây?” Liêu Khải giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vã hỏi.
“Tôi cũng không có cách, những cao nhân này rất khó ra tay, anh đã đắc tội cậu ấy, hơn nữa cậu âỳ cũng nói, duyên phận đã bị anh hủy rồi, ôi…” Hạ Chính Dương thở dài một tiếng, nhìn Liêu Khải khẽ lắc đầu.
Liêu Khải nghe xong sắc mặt trắng bệch, hối hận đạp đùi bụp bụp.
Liêu Khải khống muốn bỏ lỡ cơ hội, hối hận nói: “Chú Hạ, kính xin chú nể tình cha cháu, giúp cháu nghĩ ra cách, đều là lỗi của cháu, cháu có thế đi xin lỗi cậu ấy.”
‘Tôi cũng không có cách, anh gọi điện thoại hỏi Trương Hoàn đi, thái độ tốt một chút.” Hạ Chính Dương bất đắc dĩ nói.
Hôm nay vốn là tới chỉ đường cho Liêu Khải, thế nhưng Liêu Khải lại tự tay hủy diệt luôn rồi.
“Được.” Liêu Khải thành thật gật đầu, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại cho Trương Hoàn.
Điện thoại vừa kết nối, Liêu Khải đã nóng lòng nói: “Bí thư Trương, lúc trước tôi nói chuyện có chút nóng nảy bởi vì bệnh tình của cha tôi nên tâm trạng khồng tốt, kính xin ông đừng để ở trong lòng.”
Trương Hoàn nghe Liêu Khải đột nhiên tìm tới nói xin lỗi, ông ta nhướng mày, cảm thấy đây không phải ý của Liêu Khải, nói: “Trưởng phòng Liêu, chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa.”
“Được được được, bí thư Trương, có thể làm phiền ông một lần nữa, mời sư thúc của ông tới đây được không?” Liêu Khải luôn miệng nói được, thăm dò hỏi.
Trương Hoàn nghe xong, thầm nghĩ: Quả nhiên!
“Trưởng phòng Liêu nghe ai nói về sư thúc tôi phải không?” Trương Hoàn lại không ngốc, nếu đã có thể ngồi vào vị trí này, sẽ không phải là người có đầu óc đơn giản.
“ừ, lãnh đạo cũ Hạ Chính Dương của ông là bạn tốt của cha tôi, quan hệ cá nhân của hai nhà chúng tôi rất tốt.”
Chuyện đã đến nước này, Liêu Khải sẽ không vì chuyện nhỏ này mà giấu giếm Trương Hoàn, nên ồng ta giải thích.
Trương Hoàn nghe xong trầm ngâm một hồi, nghiêm túc nói: “Trưởng phòng Liêu, để mời sư thúc tồi tới một lần, tồi đã nhờ cha tôi ra mặt giúp đỡ, tôi cũng không muốn nhìn lãnh đạo cũ chịu khổ, đáng tiếc tôi đã cố hết sức, sau này tôi sẽ không nói nữa.”
“Tôi nói cho ông biết điều này, sư thúc tôi là cao nhân, tôi không có tư cách mời cậu ấy ra mặt, lúc ở bệnh viện, sư thúc tôi đã nói, tự lo thân mình đi, nói vậy cậu ấy sẽ không ra tay nữa đâu.”
Nghe Trương Hoàn nói như vậy, thân hình Liêu Khải gần như mất thăng bằng, nói với giọng cầu xin: “Bí thư Trương, phiền ông hỏi giúp tôi một lần nữa, muốn tồi xin lồi thế nào cũng được, tôi còn có thế trả một khoản phí trị liệu lớn.”
Trương Hoàn nghe Liêu Khải còn mang tiền ra nói, đây quả thực là đang sỉ nhục sư thúc của mình, Trương Hoàn nghe xong nổi giận nói: “Liêu Khải, ông đang sỉ nhục sư thúc tôi đấy, đến nước này rồi, ông tự giải quyết cho tốt đi.”
Trương Hoàn nói xong thì cúp điện thoại, Lâm Phi Vũ ra tay há có thể dùng tiền tài để cân nhắc chứ?
Liêu Khải sửnq sốt nhìn điện thoại bị cúp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK