Ngày hôm sau, khi Lâm Phi Vũ thức dậy đi làm, Đỗ Mỹ Thanh vẫn đang ngủ.
Công việc của một tiếp viên hàng không tốt quá nhỉ, thảo nào rất nhiều người muốn làm tiếp viên hàng không, làm việc vài ngày rồi nghỉ ngơi vài ngày, chế độ đãi ngộ lại còn rất tốt nữa.
Lâm Phi Vũ mua một cái bánh bao hấp bên đường, anh đến công ty từ rất sớm.
Vu Nhược Hy vần chưa tới, Lâm Phi Vũ ngồi sang một bên, anh rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.
“Lâm Phi Vũ, anh ăn sáng chưa? Này, tồi có một cái trái bắp, anh có muốn ăn không?” Thư ký Lưu mang theo hai túi nilon màu trắng, nhìn Lâm Phi Vũ và hỏi.
“Tôi vừa mới ăn rồi, cảm ơn.” Lâm Phi Vũ mỉm cười.
“Vậy à.” Thư ký Lưu khẽ gật đầu, sau khi ngồi xuống, cô ấy bắt đầu lấy bắp ra gặm nhấm.
Chẳng bao lâu sau, Vu Nhược Hy giẫm giày cao gót đi tới, lúc bước vào văn phòng, cõ liếc sang nhìn Lâm Phi Vũ.
Thấy Lâm Phi Vũ không để ý đến mình, cô đẩy cửa phòng làm việc thật mạnh tay, cố ý tạo ra một chút tiếng động, cô muốn Lâm Phi Vũ nhìn thấy mình.
Sau khi Vu Nhược Hy đi vào, Lâm Phi Vũ thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn một chút,
trong lòng Vu Nhược Hy hừ lạnh một cái, cô đóng sầm cửa phòng làm việc.
“Sếp Vu bị sao vậy?” Thư ký Lưu thấp giọng hỏi.
“Sao tôi biết được, có thế là do bà dì tới.” Lâm Phi Vũ lắc đầu.
Thư ký Lưu mím môi không nói gì, cô ấy nhớ là lúc này bà dì của sếp Vu vần chưa tới.
Cả buổi sáng, Vu Nhược Hy không có tâm trạng để làm việc, cô ngồi trong văn phòng nghiến răng nghiến lợi, hung hăng lấy bút chọc vào tờ giấy A4, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Lúc Vu Nhược Hy đang chọc chọc tờ giấy A4, điện thoại của cô reo lên, người gọi chính là cha cô Vu Khải Đức.
“Cha.” Vu Nhược Hy trả lời điện thoại, hét lớn.
“Nhược Hy, cha đang ở ngoại thành, không kịp trở về, tối nay con phải thay mặt cha đi dự tiệc của một nhân vật lớn rồi.” Vu Khải Đức nói với giọng điệu ra lệnh, như thể nhân vật lớn này rất quan trọng.
“Người đó là ai thế?” Vu Nhược Hy sau khi nghe thấy ông ta nói vậy thì buột miệng hỏi một câu.
“Ông cụ nhà họ Lý đã trở về, cha nghe nói có tiệc mừng, tối nay nhà họ sẽ tổ chức một bữa tiệc, con nhất định phải thay mặt cha den đó tham dự.” Vu Khải Đức giải thích.
“Vâng, con biết rồi.” Vu Nhược Hy đáp.
Đương nhiên là cồ có biết về nhà họ Lý này,
đừng nói là Liều Thành, ngay cả toàn bộ Trung Quốc cũng đều nói rằng đó là một gia tộc võ thuật cổ xưa.
Mặc dù gia đình họ không làm ăn gì lớn, cũng không tham gia chính trị, nhưng những người liên quan đến nhà họ Lý, không phải là những kẻ săn mồi trong giới kinh doanh thì cũng là những ngôi sao sáng giá đang đi lên trong giới chính trị.
Nhìn chung, nhà họ Lý có sức ảnh hưởng khá lớn.
Sau khi Vu Nhược Hy nói chuyện điện thoại với cha mình, cô hét lớn ra ngoài cửa: “Lâm Phi Vũ.”
Lâm Phi Vũ đẩy cửa ra, từ từ đi vào và hỏi: “Sếp Vu, cô có gì cần dặn dò sao?”
“Tối nay cùng tôi đi đến một bữa tiệc.” Vu Nhược Hy lạnh lùng ra lệnh.
“Lần này, tôi không cần phải giả vờ làm bạn trai cồ nữa (Tâu đúng không?” Lâm Phi Vũ hỏi.
Sau khi nghe thấy anh nói như vậy, mặt Vu Nhược Hy có hơi đỏ lên, anh chướng mắt cõ đến thế sao?
Vu Nhược Hy nghiến răng nghiến lợi, chật vật bật ra hai chữ từ trong miệng: “Không cần.”
Sau khi Lâm Phi Vũ đi ra ngoài, Vu Nhược Hy có hơi thất vọng, còn thầm mang theo một chút oán giận, trong lòng thầm mắng: Cứ đế mà xem, rồi cũng có một ngày anh quỳ dưới váy của bà đây thôi.
Thời gian làm việc vui vẻ buổi sáng trôi qua rất
nhanh, Lâm Phi Vũ nhanh chóng đứng dậy đi đến căng tin.
“Phi Vũ.” Lâm Phi Vũ vừa bước vào căng tin thì có người hét lên từ phía sau.
Anh xoay người lại thì thấy thấy An Lập Đông đang dần Lưu Minh đến căng tin.
“Đội trưởng, anh Lưu.” Lâm Phi Vũ mỉm cười chào hỏi.
“Phi Vũ, cậu khách sáo rồi, cậu gọi Lưu Minh là anh Lưu, mà tại sao cậu lại gọi tôi là đội trưởng, chúng ta đều là anh em, đừng gọi đội trưởng, đội trưởng nữa.” An Lập Đông đi tới, vỗ vỗ vai Lâm Phi Vũ nói.
Trong toàn bộ công ty ai mà chả biết bây giờ Lâm Phi Vũ là thư ký riêng của sếp Vu, đây chính là một bước lên trời đấy.
Ve sau, ít nhiều gì cũng phải dựa vào Lâm Phi Vũ.
“Được.” Lâm Phi Vũ khẽ gật đầu.
Ba người họ cùng gọi một phần đồ ăn và ngồi ăn cùng nhau, thỉnh thoảng họ cũng cười nói vui vẻ với nhau.
Lâm Phi Vũ cũng khá thích nói chuyện với họ, loại cảm giác không phải kiềm chế này rất tốt.
Sau khi ăn xong ở dưới căng tin, Lâm Phi Vũ trở về văn phòng làm việc chợp mắt một lát, vào buổi chiều, anh nhận được một cuộc điện thoại lạ.
“Ai vậy?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Sư phụ, là tôi, Tiểu Minh.” Giọng nói cung kính của Lý Đạo Minh phát ra từ trong điện thoại.
Lâm Phi Vũ:…
Con bà nó, ông ấy cũng đã ngoài 70 tuổi, thế mà còn tự xưng là Tiếu Minh.
“Có chuyện gì cứ nói.” Lâm Phi Vũ hỏi thẳng.
“Tối nay, con trai tồi tổ chức một bữa tiệc cho tồi, tôi muốn mời sư phụ cùng đến tham dự.” Lý Đạo Minh thấp giọng nói.
Lâm Phi Vũ suy nghĩ, anh phát hiện buổi tối mình không rảnh, tối nay anh phải cùng Vu Nhược Hy đến tham gia một bữa tiệc.
“Tối nay tồi không rảnh, tôi phải làm việc.” Lâm Phi Vũ từ chối ông ấy.
“Được rồi, công việc của sư phụ quan trọng hon, vậy thì sư phụ cứ làm việc của mình đi.” Tuy rằng Lý Đạo Minh có hơi thất vọng, nhưng ông âỳ cũng không dám chất vấn Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ nói không rảnh, tức là không rảnh, cũng không có bất kỳ lý do gì.
Sau khi cả hai nói chuyện điện thoại xong, Lâm Phi Vũ đang nghiên cứu cách đột phá Tụ Khí cảnh và đạt tới Lột Xác Cảnh, anh đã ở Tụ Khí cảnh rất nhiều năm rồi.
Cả một buổi chiều, Lâm Phi Vũ đang nghiên cứu vấn dề tu luyện, thời gian trôi qua khá nhanh.
Khoảng năm giờ rưỡi, Vu Nhược Hy mở cửa phòng làm việc, hét lên với Lâm Phi Vũ: “Đi thôi.”
Lâm Phi Vũ đứng dậy đi theo phía sau Vu Nhược Hy, nhìn thân hình uyển chuyến của cô, trong lòng Lâm Phi Vũ xuất hiện một cảm giác bồn chồn không an phận.
Lâm Phi Vũ rất tò mò, từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ gặp phải vấn đề này, tại sao gần đây vấn dề này lại thường xuyên xuất hiện như vậy?
Lần cuối cùng nó xuất hiện là khi anh đang ở Hương Giang, hôm nay nó lại xuất hiện fôi.
Cuối cùng, Lâm Phi Vũ đã tự mình tìm ra, e rằng là vì trước đây anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, dù sao bây giờ anh vần còn trẻ, đây là thời kỳ sung sức của tuổi trẻ, anh xuất hiện cảm giác như vậy cũng là chuyện bình thường.
Nhà họ Lý tọa lạc tại một dinh viện ở ngoại ô phía Đông.
Lúc này, những chiếc xe hơi sang trọng đang đậu xung quanh nhà họ Lý, những người nổi tiếng và có thế lực ở Liễu Thành đều đến chúc mừng, thậm chí, trên khắp cả nước, cũng có không ít người ngồi máy bay để đến đây.
Bành Tiêu Vũ mặc vest, trông rất đứng đắn, cả người tràn đầy năng lượng.
“Tiêu Vũ, lát nữa khi nhìn thấy ông cụ, con phải thể hiện cho thật tốt, nghe người nhà họ Lý nói, có thế
tối nay ông cụ sẽ trở về thu nhận đệ tử đó.”
Kim Bích Hạm, mẹ của Bành Tiêu Vũ tận tình khuyên bảo.
“Con biết rồi mẹ.” Bành Tiêu Vũ trả lời.
“Con vừa từ nước ngoài trở về, nếu có thế bái ông Lý làm sư phụ, về sau con sẽ có tiền đồ vô lượng, với cả con phải nhanh chóng chia tay bạn gái Chu Dao càng sớm càng tốt, người phụ đó làm sao có thể xứng với nhà chúng ta chứ?”
Ngay khi Kim Bích Hạm nhắc đến Chu Dao, giọng điệu của bà ta có vẻ khá khó chịu.
“Mẹ, con đã chia tay với cô ta fôi, chẳng qua cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, cô ta cũng không biết về điều kiện gia dinh mình.” Ngay khi Bành Tiêu Vũ nói chuyện chia tay bạn gái, anh ta lại nhớ đến Vu Nhược Hy, người mà anh ta đã gặp vào ngày hôm qua.
Đó mới chính là người phụ nữ mà anh ta muốn theo đuổi, nhưng thật đáng tiếc là đã bị tên phế vật Lâm Phi Vũ nhanh chân ăn trước rồi.
Cứ để mày đắc ý một thời gian đã, chờ đến khi tao mình được người, để xem tao đánh gãy chân mày thế nào.
Kim Bích Hạm nghe anh ta nói đã chia tay với bạn gái, bà ta lập tức vui vẻ ra mặt và nói: “Vậy thì quá tốt rồi, cháu gái của ông Lý rất xinh đẹp, nếu con có thể bái ông âỳ làm thầy, có thể gần quan được ban lộc, con trai, con nhất định phải nắm cho thật chặt cơ
hội này đấy.”
Ngay khi Bành Tiêu Vũ nghe bà ta nói rằng cháu gái của ông Lý rất xinh đẹp, anh ta lập tức hứng thú hỏi: “Mẹ, mẹ đã nhìn thấy cháu gái của ông Lý à? Thật sự rất đẹp sao?”
Vừa rồi trong lòng anh ta vần đang nghĩ đến Vu Nhược Hy, thực sự là đang có suy nghĩ thô tục, không ngờ Kim Bích Hạm đã mang đến cho anh ta một tin tức rất tốt.
“Đó là điều đương nhiên, lát nữa gặp mặt con sẽ biết lời mẹ nói là đúng hay sai thôi.” Kim Bích Hạm khẽ gật đầu.
“Mẹ, vậy thì chúng ta mau đi vào đi.” Bành Tiêu Vũ vội vàng đẩy mẹ mình đi về phía nhà họ Lý.
Lúc này, trong nhà họ Lý đã có rất nhiều khách khứa, sau khi Kim Bích Hạm đi vào, bà ta đã được người nhà họ Lý sắp xếp một chỗ ngồi.
Bành Tiêu Vũ nhìn ngó xung quanh, anh ta muốn nhìn xem cháu gái nhà họ Lý đang ở đâu.
ở phòng khách phía sau của nhà họ Lý, Lý Mộc Thu nhìn Lý Đạo Minh nói: “ông nội, mọi người cũng đến gần đồng đủ rồi, chừng nào thì ông nội mới ra ngoài gặp mặt mọi người vậy?”
“Đừng vội, có cha con tiếp đãi họ là được rồi.” Lý Đạo Minh yêu chiều nhìn cháu gái.
Hôm nay sư phụ không đến nữa, ồng ấy đột nhiên trở nên mất hứng.
Cũng là do con trai út Lý Tuyền một mực yêu cầu tổ chức tiệc đế chúc mừng ông ấy đột phá Hóa Kình, nếu không ông ấy cũng sẽ không làm to chuyện rồi tổ chức bữa tiệc này đâu.
“Cha, Chu Bỉnh đến fôi.” Lúc này Lý Tuyền đi vào cùng với một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này có một khuôn mặt cương nghị, hai bên thái dương nhô cao, thoạt nhìn là biết ông ta cũng là một người luyện võ.
Ông ta là đội trưởng của một bộ phận đặc biệt ở Hoa Quốc, cũng là đệ tử của Lý Đạo Minh, sau khi biết được sư phụ của mình đã đột phá Hóa Kình, ông ta đã đặc biệt từ chạy Yến Kinh tới đây.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Chu Bỉnh đi tới, quỳ xuống bên cạnh Lý Đạo Minh.
Tôn sư trọng đạo, đây là quy củ muồn đời, cho dù ở bên ngoài bạn có tài giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng khồng thể quên người sư phụ đã dạy dồ mình.
Đặc biệt là trong một gia tộc võ thuật cổ xưa như họ, họ rất chú trọng lễ tiết.
Đây cũng là lý do vì sao Tam sư huynh của Lâm Phi Vũ sau khi biết rằng anh đã tiếp nhận chức chưởng môn, nhất định muốn quỳ xuống.
“Chu Bỉnh, mau đứng dậy đi.” Lý Đạo Minh nói với Chu Bỉnh.
“Vâng, sư phụ.” Sau khi Chu Bỉnh đứng dậy, ồng ta cũng rất tự nhiên đứng bên cạnh Lý Đạo Minh.
“Chu Bỉnh, anh là đệ tử do tôi dạy dỗ, vần là câu nói đó, phụng sự tổ quốc mọi lúc mọi nơi, những người luyện võ nên tập trung vào bảo vệ đất nước.”
Lý Đạo Minh nhìn sang Chu Bỉnh ở bên cạnh, dặn dò.
“Sư phụ, sư phụ cứ yên tâm, con vẫn luôn ghi nhớ.” Chu Bỉnh hơi cúi người xuống, nói một cách chắc chắn.
“Chú Chu.” Lý Mộc Thu chào hỏi với Chu Bỉnh.
“Mộc Thu, năm nay 19 rồi nhỉ, thực sự là càng lớn càng xinh đẹp hơn rồi, không biết thằng nhóc nào may mắn cưới được Mộc Thu đây.” Chu Bỉnh nhìn Lý Mộc Thu, nở một nụ cười hiếm hoi.
Mặt Lý Mộc Thu trở nên đỏ ửng lên sau khi nghe thấy lời này, cô ta nói: “Chú Chu, ngay cả chú cũng muốn đến đây đế trêu chọc cháu, cháu sẽ không kết hôn đâu, cháu phải luôn ở bên cạnh ông nội.”
Lý Đạo Minh nghe xong thì cười ha ha một tiếng và nói: “Mộc Thu, ống nội muốn sống thêm hai năm nữa, đừng lừa ồng nội.”
“Hừ, ông nội, ông nội cũng trêu chọc cháu, cháu không để ý đến hai người nữa, cháu đi ra ngoài xem một chút đây.” Lý Mộc Thu hừ một tiếng, bước từng bước nhỏ đi ra khỏi phong khách phía sau.
“Chao ôi, đứa trẻ này cũng đã trưởng thành rồi, vào lúc tôi ra ngoài rèn luyện con bé vẫn chưa trưởng thành.” Lý Đạo Minh thở dài, năm tháng không hề buông tha cho bất cứ một người nào cả.
“Sư phụ, Mộc Thu trưởng thành rồi cũng tốt, mấy năm nữa là sư phụ sẽ được bế chắt trai rồi.” Chu Bỉnh ở bên cạnh an ủi.
Mặc dù Lý Đạo Minh đã ngoài bảy mươi, nhưng ông ấy là một người luyện võ, vừa mới đột phá đến Hóa Kình, sống thêm hai ba mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì.
Ngay khi Lý Đạo Minh nghe nói sẽ được đang ôm chắt trai, ông ấy lập tức cười ha ha.
Sau khi Lý Mộc Thu đi ra ngoài, cô ta nhìn mọi thứ xung quanh một vòng, sau đó đi về phía cha mình là Lý Tuyền hỏi: “Cha, có cần con giúp gì không?”
“Mộc Thu, con ra cửa giúp cha tiếp đón khách đi, bây giờ cha hơi bận nên không thế qua đó, chú con cũng đang bận rồi.” Lý Tuyền thấy Lý Mộc Thu tự mình đến hỏi thì lập tức giao phó việc này cho cô ta.
“Vâng.” Lý Mộc Thu gật đầu, đi về phía cửa chính.
Lúc cồ ta tình cờ đi ngang qua bàn của Bành Tiêu Vũ, Kim Bích Hạm chọc chọc con trai, miệng thì ra hiệu với anh ta.
Bành Tiêu Vũ hiểu ý ngay, anh ta nhìn về phía Lý Mộc Thu, hai mắt mở to.
Đây là một cô gái trẻ trung và xinh đẹp, giống như một bông hoa vừa chớm nở, mặc dù cô ta chưa được lớn lắm, nhưng cũng đã đến tuổi có thể ăn được rồi.
So với Vu Nhược Hy, cô ta thiếu đi một chút
quyến rũ trưởng thành, nhưng bù lại cô ta tăng thêm nhiều sức sống trẻ trung, mồi người một vẻ.
Không còn gì đế nghi ngờ nữa, cả hai đều là những người phụ nữ tuyệt đẹp.
Trong lòng Bành Tiêu Vũ cảm thấy ngứa ngáy một hồi, anh ta nhất định phải bái ồng Lý làm sư phụ của mình, từ từ móc nối với cô gái nhỏ này.
Bành Tiêu Vũ nhìn theo Lý Mộc Thu dần biến mất khỏi đại sảnh, sau đó anh ta mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
“Mộc Thu, sao em lại ra đây?” Anh họ của Lý Mộc Thu là Lý Hải Nhiên hỏi.
“Cha bảo em tới cổng tiếp đón khách khứa.” Lý Mộc Thu trả lời.
“Cũng tốt, đúng lúc mọi người đang bận tối mặt tối mày.” Lý Hải Nhiên gật gật đầu, một lúc sau, anh ta dần khách khứa đi vào trong để lại Lý Mộc Thu đứng một mình ởchổ tiếp đón khách khứa ngoài cổng.
Lúc này, Vu Nhược Hy dần Lâm Phi Vũ đến, hai người đỗ xe ở khá xa rồi đi tới đây.
Bãi đậu xe nhà họ Lý đã chật kín từ lâu, họ không thể nào lái xe vào dược.
“Xin chào, tôi thay mặt tập đoàn Khải Đức đến chúc mừng ông cụ.” Vu Nhược Hy nhìn Lý Mộc Thu ở khu vực đón tiếp khách khứa, lịch sự chào hỏi.
“Được rồi, tôi thay mặt ông nội cảm ơn hai người, đế tôi dần hai người vào trong.” Sau khi Lý Mộc
Thu nói xong, cô ta chủ động dần Vu Nhược Hy và
Lâm Phi Vũ đến đại sảnh.
“Cô là cháu gái của ông Lý à?” Vu Nhược Hy nhìn Lý Mộc Thu hỏi.
Cháu gái của ông Lý đích thân ra đón khách, xem ra quá bận rộn nên khõng thể sắp xếp nhân lực.
“Đúng vậy, chị gái, tôi nên xưng hô như thế nào đây?” Lý Mộc Thu gật đầu và hỏi Vu Nhược Hy.
“Tôi tên là Vu Nhược Hy, còn cô?” Vu Nhược Hy nói.
“Tồi tên là Lý Mộc Thu, chị gái, chị thật xinh đẹp.” Lý Mộc Thu khen ngợi.
Giữa hai người đẹp luôn có cảm giác cùng chung chí hướng, vừa gặp mặt nhau mà cả hai đã có vô số điều muốn nói.
“Chị gái, anh ấy có phải là bạn trai của chị không?” Lý Mộc Thu nhìn Lâm Phi Vũ vốn luôn im lặng ở phía sau cô và hỏi.
Mặt Vu Nhược Hy đỏ lên, cô nhẹ giọng nói: “Không… Không phải.”
“Này, tôi nên xưng hô thế nào với anh đây, sao trông anh lại giống cái hũ nút thế, làm sao mà anh có thể theo đuổi được chị Nhược Hy vậy?” Lý Mộc Thu ra vè bà cụ non, quay sang nhìn Lâm Phi Vũ và hỏi.
Mặt Vu Nhược Hy càng đỏ hơn sau khi nghe thấy lời này của cô ta, cô không dám nhìn Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ thờ ơ nói: “Liên quan gì đến cô?”
Lý Mộc Thu hiển nhiên không thể ngờ được là Lâm Phi Vũ lại trả lời như vậy, cô ta sững sờ một hồi.
Những người mà cô ta đã gặp dều là kiểu người lịch sự và rất khách sáo với mình.
Cô ta chưa bao giờ thấy ai có thái độ kiêu ngạo như Lâm Phi Vũ, nhất thời Lý Mộc Thu có hơi tức giận.
“Mộc Thu, đừng để ý đến anh ta, anh ta chính là một cái hũ nút đó, nếu so đo với anh ta thì em sẽ bị chọc cho tức chết đây.”
Thấy vậy, Vu Nhược Hy kéo Lý Mộc Thu đi về phía trước, đây là nhà họ Lý, cô sợ những gì Lâm Phi Vũ nói sẽ xúc phạm đến Lý Mộc Thu.
“Hừ.” Lý Mộc Thu hừ lạnh một tiếng, cô ta cũng khônq thèm quan tâm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK