• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụ nữ kiểu này nếu thấy mình có tiền thì sẽ cố ý lạt mềm buộc chặt, muốn chiếm cứ vị trí quan trọng. La Vĩnh Ba lại thích chơi với những người phụ nữ như vậy, thỏa mãn lòng hư vinh của họ.

Trác Chí Cương cười một tiếng mà không trả lời.

Theo xe taxi một đoạn thì từ từ đi vào đường lớn nội thành, Trác Chí Cương không nhanh không chậm lái theo sau.

Đỗ Mỹ Thanh và Chử Tiểu Vũ không ở cùng một chỗ, Đỗ Mỹ Thanh đến dưới bãi đỗ xe chung cư.

Thấy Đỗ Mỹ Thanh xuống xe, La Vĩnh Ba lộ ra nụ cười như ý.

Trác Chí Cương thấy Đỗ Mỹ Thanh xuống xe thì lên tiếng: “Cậu chủ La, cô gái kia xuống xe rồi, tiếp theo cậu định làm thế nào?”

La Vĩnh Ba nhếch miệng cười nói: “Tôi đã đi theo cô ấy, bám đến tận nhà cô ấy thì đương nhiên sẽ có ý khác rồi.”

La Vĩnh Ba nói xong thì mở cửa bước xuống xe, sải bước về phía Đỗ Mỹ Thanh.

Trác Chí Cương đậu xe ở bên đường, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên xe đợi La Vĩnh Ba.

“Mỹ Thanh.” La Vĩnh Ba sải bước đuổi theo.

Đỗ Mỹ Thanh giật mình, nhìn thấy La Vĩnh Ba mặt dày còn bám theo mình về đây thì mặt mày lạnh lẽo nói: “La Vĩnh Ba, nếu anh còn quấy rầy như vậy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Có lẽ người này thật sự đúng như những gì Chử Tiểu Vũ đã nói, nói không chừng anh ta muốn làm ra chuyện gì đó.

Bây giờ anh ta đã bắt đầu bám đuôi mình đến tận khu chung cư mà mình sinh sống, sau đó thì sao? Chẳng phải là muốn cưỡng ép xông vào nhà à?

Nghĩ đến đây Đỗ Mỹ Thanh chợt sợ hãi, nhìn La Vĩnh Ba nói tiếp: “Nếu anh còn không đi, tôi sẽ gọi bạn trai của tôi đấy.”

“Được thôi, em gọi đi, tôi sẽ cho bạn trai em nhìn thấy ai mới thật lòng đối xử tốt với em.” La Vĩnh Ba chẳng hề để tâm nói.

Anh ta không tin bạn trai của Đỗ Mỹ Thanh sẽ có năng lực lớn đến thế.

Mặc kệ có năng lực gì thì La Vĩnh Ba rất tự tin về bản thân, nên chẳng hề sợ sệt.

Đỗ Mỹ Thanh nghe La Vĩnh Ba nói thế thì trưng ra vẻ mặt sửng sốt.

“Ngu xuẩn.” Dứt lời, Đỗ Mỹ Thanh xoay người rời đi, La Vĩnh Ba cũng đuổi theo.

Thấy La Vĩnh Ba vẫn bám theo sau, Đỗ Mỹ Thanh cắn đôi môi đỏ mọng, quyết định gọi điện cho Lâm Phi Vũ.

Cô hơi sợ La Vĩnh Ba sẽ là hạng người vô liêm sỉ.

“Phi Vũ, anh tan làm chưa?” Đỗ Mỹ Thanh thấy Lâm Phi Vũ bắt máy thì lên tiếng hỏi.

“Tôi tan làm rồi, còn một trạm nữa là tới cửa chung cư.” Lâm Phi Vũ nói vào điện thoại.

Đỗ Mỹ Thanh nghe xong thì mừng rỡ: “Vậy tôi đợi anh ở cửa chung cư nhé.”

Sau khi hai người cúp máy, Đỗ Mỹ Thanh đã xoay người đi ra bên ngoài chung cư.

“Bạn trai em tan làm về rồi à?” La Vĩnh Ba cười chế giễu, giọng điệu hiện rõ vẻ khinh thường.

Đỗ Mỹ Thanh phớt lờ anh ta, bước nhanh ra bên ngoài chung cư. Cô ấy đợi chưa được mấy phút, Lâm Phi Vũ đã bước xuống từ trên xe buýt, nhìn thấy người đàn ông sau lưng Đỗ Mỹ Thanh thì cau mày.

“Phi Vũ.” Đỗ Mỹ Thanh tươi cười, vẫy tay ra hiệu.

La Vĩnh Ba thấy Đỗ Mỹ Thanh cười xán lạn như thế, hơn nữa còn cười với một người đàn ông bước xuống từ trên xe buýt thì trong lòng càng khó chịu hơn.

Chỉ vậy thôi à?

Thảo nào Đỗ Mỹ Thanh đã sống chung với anh ta, nhưng đến bây giờ vẫn còn trong trắng. Hạng đàn ông như này cũng quá vô dụng rồi đó.

“Đây là bạn trai em à?” La Vĩnh Ba thấy Lâm Phi Vũ đi tới thì cất tiếng hỏi.

Đỗ Mỹ Thanh phớt lờ anh ta, mà đi tới khoác tay Lâm Phi Vũ gọi: “Anh yêu à, hôm nay chúng ta cùng về nhà nhé.”


Lâm Phi Vũ nhìn La Vĩnh Ba ở bên cạnh, rồi lại nhìn vẻ mặt của Đỗ Mỹ Thanh, đương nhiên là anh hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK