Lý Mộc Thu hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Lâm Phi Vũ nữa, dẫn Vu Nhược Hy tới sảnh lớn.
“Chị Nhược Hy, hai người ngồi tạm ở đây đã nhé, lát nữa em sẽ quay lại tìm chị, em đi lo công chuyện trước đã.”
Lý Mộc Thu dần Vu Nhược Hy tới ngồi ngay kế bên bàn của Bành Tiêu Vũ.
Bành Tiêu Vũ vần luôn chú ý tới Lý Mộc Thu, kể từ lúc Lý Mộc Thu và Vu Nhược Hy khoác tay nhau đi vào đây, anh ta đã trông thấy rồi.
Nhân cơ hội này, Bành Tiêu Vũ âm thầm so sánh hai người phụ nữ này với nhau, dù nhìn thế nào đi nữa, anh ta cũng đều muốn có dược cả hai người phụ nữ này.
Thực sự quá hoàn hảo, không thể chọn nổi.
Khi nhìn thấy Lâm Phi Vũ đi đằng sau hai người họ, mắt Bành Tiêu Vũ như bốc hỏa.
“Được rồi, em không cần phải để ý đến bọn chị đâu, em đi lo việc của mình trước đi.” Vu Nhược Hy gật đầu.
Khi Lý Mộc Thu đi ngang qua người Lâm Phi Vũ, cánh mòi nhỏ hơi nhếch lên tỏ ý khó chịu.
Đợi Lý Mộc Thu đi rồi, Bành Tiêu Vũ bắt đầu nói mát: “Một người dan ông trưởng thành lại phải dựa hơi phụ nữ để trà trộn vào một sự kiện cao cấp như thế này đúng là làm mất mặt cánh đàn ông.”
“Con trai à, con đang nói linh tinh gì vậy?” Kim
Bích Hạm không hiếu con trai mình đang nói gì.
Bành Tiêu Vũ chỉ vào Lâm Phi Vũ, kể vắn tắt lại chuyện ngày hôm qua. Kim Bích Hạm nghe xong sầm mặt lại.
Một tên bác sĩ trung y nhỏ nhoi mà cũng dám ức hiếp con trai bà ta, nếu như nơi này không phải nhà họ Lý, chắc chắn Kim Bích Hạm sẽ cho Lâm Phi Vũ đẹp mặt.
“Con trai à, đừng chấp nhặt hạng người không có tư cách ấy, con là phần tử trí thức được đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, lại sắp trở thành dồ đệ của đại sư Lý, phân cao thấp với hạng người như vậy thật mất đẳng cấp.”
Lời này của Kim Bích Hạm đã bộc lộ trọn vẹn sự ác độc của bà ta.
Đúng là mẹ nào con nây.
Vu Nhược Hy nghe vậy đỏ mặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Không cần chấp nhặt với con chó, cô càng để ý thì chó lại càng sủa hãng hơn.” Lâm Phi Vũ vỗ cánh tay Vu Nhược Hy, nói.
Vu Nhược Hy như thể bị điện giật, ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, còn “ừ” khẽ một tiếng.
Nghe thấy Lâm Phi Vũ ví von mẹ con bọn họ là chó, Kim Bích Hạm tức xù lông nhưng vẫn một mực tự khuyên nhủ bản thân, nơi này là nhà họ Lý, nhất định phải nhẫn nhịn, không được gây chuyện, không
được hủy hoại tiền đồ của con trai.
“Mẹ đừng giận, đấy chỉ là những lời mắng chửi trong bất lực mà thôi.” Bành Tiêu Vũ cũng hiếu rõ tầm quan trọng của hôm nay nên quay qua an ủi mẹ mình.
Kim Bích Hạm thở hắt ra một hơi, nén lửa giận trong lòng, gật đầu thật mạnh.
“Con trai à, nhất định hồm nay con phải cố gắng để đại sư Lý nhận con làm dồ đệ, đến lúc đó con muốn vả mặt ai cũng được.”
Mặc dù Kim Bích Hạm đã cố nén giận nhưng vần khó tránh miệng lưỡi chua ngoa.
“Ông già Lý không đến mức không có mắt nhìn người vậy đâu, nhận chó làm dồ đệ còn hơn nhận anh.” Lâm Phi Vũ cười.
Kế từ lúc bước vào đây, Lâm Phi Vũ đã biết nhân vật chính của buổi tiệc này chính là Lý Đạo Minh.
Buổi chiều anh còn mới từ chối lời mời của Lý Đạo Minh, không ngờ cuối cùng lại trùng hợp tới đúng chồ này.
Vu Nhược Hy nghe vậy bèn kéo áo của Lâm Phi Vũ, anh mắng mẹ con Bành Tiêu Vũ thì cô không có ý kiến gì nhưng gọi Lý Đạo Minh là “ông già Lý” thì có phần vô lễ.
Quả nhiên, Bành Tiêu Vũ nghe vậy, chỉ tay vào người Lâm Phi Vũ, mắng: “Đại sư Lý dược mọi người tôn sùng, vậy mà một bác sĩ trung y nhỏ nhoi như anh lại dám gọi là ông già, anh nói vậy là bất kính với đại sư đấy.”
Bành Tiêu Vũ nói rất to, không ít người ngồi xung quanh dều nghe thây.
Bành Tiêu Vũ cố ý muốn làm vậy anh ta không tin lần này lại không chơi chết được Lâm Phi Vũ.
Vừa khéo Lý Mộc Thu dần khách tới đây nghe thấy Bành Tiêu Vũ nói như vậy cô ta sắp xếp chỗ ngồi cho khách xong, lại đây hỏi chuyện: “Có chuyện gì vậy? Ông già nào?”
Bành Tiêu Vũ thấy Lý Mộc Thu đích thân nói chuyện với anh ta, lập tức nở nụ cười lịch lãm, chỉ tay vào Lâm Phi Vũ, nói: “Cồ Lý à, chính người này gọi ông nội cô là ông già Lý đấy, tôi thấy không thế chấp nhận được nên tranh luận với anh ta vài câu, anh ta còn mở miệng đốp chát lại.”
Lý Mộc Thu nghe vậy liếc nhìn Lâm Phi Vũ, Vu Nhược Hy vội vàng giải thích: “Mộc Thu, em đừng nghe anh ta nói linh tinh, từ lúc bọn chị lại đây ngồi, Bành Tiêu Vũ đã cố ý nhắm vào bọn chị fôi, vừa rồi Lâm Phi Vũ nói là cụ Lý, không phải ông già Lý.”
Lý Mộc Thu rất tin tưởng Vu Nhược Hy, cô ta gật đầu đáp: “Không sao, dù là cụ Lý hay ông già Lý cũng đều là chuyện nhỏ thôi, sự kính trọng cần phải xuất phát từ tận đáy lòng, có miệng lưỡi ba hoa cũng chẳng ích gì.”
Lý Mộc Thu nói đỡ cho Lâm Phi Vũ xong, mọi người thấy cháu của cụ Lý đã nói vậy rồi thì cũng ngoảnh mặt đi, không nhìn nữa.
Bành Tiêu Vũ trợn tròn mắt, Lý Mộc Thu bị ngu
ư?
Người ta đang nói ông nội của cõ đó? Cồ lại còn đứng đó nói đỡ cho người ta là sao?
Bành Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn Lý Mộc Thu ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi Vũ, cơn giận bốc lên trong lồng ngực.
Tại sao chứ?
Lẽ nào ông đây không đủ dề thương?
Không đủ đẹp trai?
Không đủ giàu ư?
“Tôi biết chắc chắn vừa rồi anh đã gọi ồng tôi là ông già Lý, chẳng qua tôi nể mặt chị Nhược Hy nên mới nói đỡ cho anh một lần, sau này anh không được phép vô lễ với ông tôi như vậy nữa.” Lý Mộc Thu ngồi bên cạnh Lâm Phi Vũ, cất giọng cảnh cáo.
“Tôi đâu cần cô nói đỡ cho tôi đâu chứ, đúng là tôi đã gọi ông ấy là ông già Lý, nếu không thì tôi phải gọi là gì đây?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Gọi là cụ Lý hay đại sư Lý đều được, cho dù chỉ là một ông cụ bình thường thì anh gọi người ta là ông già chẳng phải là mất lịch sự hay sao?”
Lý Mộc Thu không hiểu ý của Lâm Phi Vũ, còn cẩn thận giải thích cho anh hiếu.
“Chỉ e là tôi dám gọi thì ồng nội cô cũng khồng dám nhận đâu.” Lâm Phi Vũ cười.
“Đồ thần kinh.” Lý Mộc Thu bị anh chọc tức, cô ta mắng một câu rồi đứng dậy rời đi.
Sao lại có một người đàn ông như vậy chứ, uổng cho Vu Nhược Hy xinh đẹp thế này sao cô lại chấp
nhận ở bên Lâm Phi Vũ chứ?
Lý Mộc Thu hoàn toàn không hiểu nổi, thực sự không hiểu nổi.
Thấy Lý Mộc Thu bực bội bỏ đi, Vu Nhược Hy nhích lại gần, hỏi nhỏ Lâm Phi Vũ: “Anh sao vậy? Sao anh lại chọc giận làm Mộc Thu bỏ đi thế? Lát nữa, khéo tôi cũng tức chết với anh mất thôi.”
Lâm Phi Vũ mỉm cười, không hề để tâm, đáp: “Sếp Vu cứ yên tâm, tôi sẽ không chọc giận cô đâu.”
“Anh đã làm tôi giận rồi đâỳ, cụ Lý thực sự không phải người tầm thường đâu, anh làm ơn ngồi yên ăn cho xong bữa tiệc này đi, coi như tôi xin anh đó.” Vu Nhược Hy phát sợ với Lâm Phi Vũ.
“Sếp Vu yên tâm, tôi quen ông già Lý, lát nữa tòi sẽ giới thiệu ông ấy cho cô làm quen.” Lâm Phi Vũ nói với Vu Nhược Hy.
“Thật ư?” Đồi mắt đẹp của Vu Nhược Hy sáng lên nhưng cô lại cảm thấy chuyện này thật khó tin, cô hỏi tiếp: “Vì chuyện y thuật nên hai người quen biết nhau à?”
“Đại khái vậy, sếp Vu cứ đợi xem là biết.” Lâm Phi Vũ gật đầu.
Vu Nhược Hy thấy Lâm Phi Vũ khẳng định chắc chắn như thế, trong lòng cũng hơi tin anh.
Dù sao lúc ở Hương Giang, một người giỏi giang như Lưu Đông Lâm cũng đã phải khúm núm trước
mặt Lâm Phi Vũ, tỏ ra lo lắng hãi hùng.
Càng tiếp xúc với Lâm Phi Vũ, Vu Nhược Hy càng thấy mình không thế dừng tìm hiểu về anh, nghĩ tới đây, Vu Nhược Hy giận dổi cấu Lâm Phi Vũ một cái, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ quay đầu đi, không dám nhìn anh.
Trời tối dần, nhà họ Lý sáng rực đèn, buổi tiệc chuẩn bị bắt đầu.
Đầu tiên là con trai cả của Lý Đạo Minh tên là Lý Thanh đứng trên sân khấu dựng tạm thời, cầm micro phát biểu lời cảm ơn, mời mọi người ăn uống thật vui vẻ.
Mọi người đong loạt vỗ tay, tiếng vỗ tay vang như tiếng sấm.
Lý Thanh phát biếu xong, đồ ăn được mang ra.
Hai anh em Lý Thanh và Lý Tuyền chịu trách nhiệm đi mời rượu từng bàn khách khứa một để cảm ơn bọn họ.
Tới khi mọi người đã ăn uống gần xong, Lý Tuyền lên sân khấu, nói to: “Cha tôi có ý nhận thêm một đồ đệ nữa, nếu như gặp được người phù hợp thì sẽ tổ chức nghi thức bái sư luồn trong hôm nay.”
Lời Lý Tuyền nói lập tức được mọi người hưởng ứng, đây mới là mục đính chính của ngày hôm nay.
Bành Tiêu Vũ nghe xong kích động đỏ bừng mặt mũi, mẹ anh ta là Kim Bích Hạm ngồi bên cạnh khích lệ anh ta: “Con trai cố lên, chắc chắn con sẽ làm được, cho mấy kẻ không có mắt được mở mang kiến
thức, xả giận cho mẹ.”
“Mẹ yên tâm.” Bành Tiêu Vũ gật đầu thật mạnh.
“Mời các thanh thiếu niên trong khoảng từ 12 đến 28 tuổi muốn thử sức bước lên sân khấu.” Lý Tuyền hõto.
Có chừng 70,80 người đãng ký, sau vài vòng sàng lọc của Lý Tuyền, cuối cùng chỉ còn lại 7 người, 5 nam 2 nữ.
Trong số này có cả Bành Tiêu Vũ. Thấy bản thân đã sắp vào được tới vòng cuối cùng, Bành Tiêu Vũ không giấu nổi niềm kích động.
Bất kể là về trình độ, trí thồng minh hay điều kiện gia đình, Bành Tiêu Vũ đều cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng.
Chỉ cần hòm nay anh ta bái sư thành cồng thì anh ta sẽ chính thức bước lên đỉnh cao cuộc đời, chưa biết chừng lại ôm được mỹ nhân Lý Mộc Thu về tay, trở thành rể hiền của nhà họ Lý, đến lúc đó toàn bộ Liễu Thành đều sẽ do anh ta kiểm soát.
Nghĩ tới đây, Bành Tiêu Vũ liếc nhìn Vu Nhược Hy ngồi bên dưới, không giấu nổi ánh mắt cháy bỏng của bản thân.
Sau khi Lý Thanh sờ cốt, ba người còn lại sau cùng là Bành Tiêu Vũ, Phùng Hiểu Liên và Uông Đại Đông.
Vê phần rốt cuộc ai trong ba người bọn họ sẽ trở thành đồ đệ của Lý Đạo Minh thì chuyện này do Lý Đạo Minh quyết định.
Kim Bích Hạm thấy con trai đã lọt được vào top 3, càng ngày càng tới gần mục tiêu, bà tay hưng phấn thấp thỏm không yên.
‘Tiếp theo, mời cụ Lý lên sân khấu, xin mọi người hãy chào đón.” Lý Tuyền nói xong, Lý Đạo Minh chậm rãi đi cùng với Lý Mộc Thu ra khỏi cánh gà.
Lý Đạo Minh mặc áo Tôn Trung Sơn, đôi mắt hố sáng như đuốc, tóc bạc da hồng, mặt mày quắc thước.
Mọi người thấy Lý Đạo Minh đi ra, lập tức im lặng để bày tỏ sự kính trong với ông ây.
“Chào mừng mọi người tới dự buổi tiệc của nhà họ Lý tôi, nếu có điều gì tiếp dai không được chu đáo, xin được rộng lòng tha thứ.” Lý Đạo Minh đi ra sân khấu, mỉm cười chào mọi người.
Mọi người lũ lượt khen đồ ăn ngon, tiếp dai chu đáo.
“Bái kiến cụ Lý.” Ba người bọn Bành Tiêu Vũ trông thấy Lý Đạo Minh đi ra, lập tức hành lễ với ông ây.
Lý Đạo Minh nhìn bọn họ, cười nói: “ừm, cũng khồng tồi.”
“Cảm ơn cụ Lý khen ngợi.” Ba người đồng thanh đáp.
Bên dưới sân khấu, Vu Nhược Hy thấy Lý Đạo Minh sắp thu đồ đệ bèn nhích lại gần, hỏi nhỏ Lâm Phi Vũ: “Không phải anh bảo là mình quen biết cụ Lý sao? Sao vần không thấy có phản ứng gì?”
“Cô muốn tôi có phản ứng ngay bây giờ à?” Khóe môi Lâm Phi Vũ nở nụ cười xấu xa, anh hỏi.
“ừm, muốn.” Vu Nhược Hy hơi nghẹn lời.
“Vậy được, nếu sếp Vu yêu cầu thì đương nhiên tồi sẽ thỏa mãn cô.” Lâm Phi Vũ gật đầu, nhìn Lý Đạo Minh trên sân khấu, nói to:
“Ông già Lý, mắt nhìn người của ông càng ngày càng tệ đây, sao ai ông cũng khen được vậy.”
Vù…
Lâm Phi Vũ vừa dứt lời, mọi người lập tức đổ dồn lại nhìn anh.
Trong hội trường không hề có tiếng người nói chuyện, trở nên cực kỳ tĩnh lặng, câu nói của Lâm Phi Vũ vang vọng khắp hội trường.
“Lâm Phi Vũ, anh nói năng lồ mãng ngay trước mặt cụ Lý như vậy, chẳng lẽ đã chán sống rồi ư?” Bành Tiêu Vũ là người đầu tiên buông lời mắng chửi.
Được Bành Tiêu Vũ nói mọi người đua nhau chỉ trỏ Lâm Phi Vũ, cho rằng anh không biết điều.
Lý Mộc Thu thấy ông nội mình run rẩy, trong lòng thẩm nhủ không hay rồi, cô ta vội vàng giải thích: “Ông à… Ông đừng giận, anh ta là khách do một người chị em của cháu dần tới đây, mặc dù nói năng hơi khó nghe nhưng không phải người xấu.”
Vào lúc này rồi mà Lý Mộc Thu vẫn còn nói đỡ cho anh, phẩm chất của cô ta cũng không tồi.
Lý Đạo Minh kích động run rẩy toàn thân. Hôm
nay, ông ấy đã gọi điện mời sư phụ nhưng sư phụ nói có việc bận nên không đến, xem ra khồng phải sư phụ bận việc thật mà là muốn tạo cho ông ấy một niềm vui bất ngờ.
Lý Đạo Minh kích động rưng rưng lệ, nhất thời ngây người tại chỗ.
“Cha chớ nóng giận, để con sai người bắt tên nhóc đó lại.” Lý Thanh nói xong, vội vàng gọi người của nhà họ Lý tới để bắt Lâm Phi Vũ lại, bắt anh phải xin lỗi trước mặt ông cụ.
Bành Tiêu Vũ đứng trên sân khấu nở nụ cười đắc ý, lần này để xem mày có chết không.
“Cút.” Lý Đạo Minh quát to.
Mọi người tưởng câu này là mắng Lâm Phi Vũ, cho rằng cuối cùng ồng cụ cũng nổi giận rồi.
Lý Thanh thấy vậy bèn vội vàng gật đầu, nói: “Cha, vậy con sẽ bảo nó cút ngay.”
“Cha bảo con cút.” Lý Đạo Minh nói xong đá Lý Thanh một cước, nhảy xuống sân khấu, tiếp đất vững vàng, động tác đẹp mắt khiến mọi người trầm trồ thán phục.
Thấy Lý Đạo Minh đỏ bừng mặt chạy tới đây, Vu Nhược Hy nín thở, nắm chặt tay Lâm Phi Vũ, sợ hãi hỏi: “Lâm Phi Vũ, anh chắc chắn là mình quen biết cụ Lý chứ?”
Lâm Phi Vũ khồng trả lời cô mà chỉ khẽ gật đầu.
Phịch…
Lý Đạo Minh bước tới trước mặt Lâm Phi Vũ, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nước mắt giàn giụa, kích động hô: “Đồ nhi bái kiến sư phụ, đồ nhi thất lễ, xin sư phụ trách phạt.”
???
Toàn bộ nhà họ Lý lặng ngắt như tờ, khồng ai dám nói chuyện, thậm chí có thế nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất, ai nấydều mởto mắt không dám tin, biểu cảm từ xem kịch vui chuyển sang hoảng sợ, người nào nhát gan thì đã sợ tới nồi suýt rớt cả tròng mắt.
Lý Mộc Thu trợn tròn mắt, cô ta vần còn nhớ mang máng Lâm Phi Vũ nói với mình rằng: Cho dù tôi dám gọi, ồng nội cô cũng không dám nhận.
Lúc trước nghe vậy, Lý Mộc Thu thấy vô cùng tức giận, còn mắng Lâm Phi Vũ là đồ thần kinh.
Hiện tại Lý Mộc Thu nhếch cánh môi nhỏ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ, không phải anh nói khoác mà chỉ là đang nói một chuyện rất đoi bình thường mà thôi.
Bành Tiêu Vũ tròn mắt, ngẩn người.
Đó là một bác sĩ mà?
Sư phụ của cụ Lý?
Vì sao chứ?
Anh ta thực sự khồng hiểu nổi, rốt cuộc Lâm Phi Vũ có gì ưu tú mà đi đến đâu cũng có thể đè đầu mình, giờ trông thấy cụ Lý được người người sùng bái
cũng phải quỳ gối khúm núm trước mặt Lâm Phi Vũ, anh ta đột nhiên cảm thấy ngột ngạt trong lòng, đợi tới khi xong việc, e là anh ta không chết thì cũng bị lột mất một lớp da.
Nghĩ tới đây, Bành Tiêu Vũ đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, loạng choạng sắp ngã.
Hai người con trai của Lý Đạo Minh cũng trừng to hai mắt, sao bọn họ không biết mình còn có một vị sư công thế?
Hơn nữa còn là một vị sư công trẻ như vậy?
Cho dù Vu Nhược Hy đã được báo cho biết trước nhưng lúc này, trái tim cô vần đập thình thịch liên hồi.
Cô chỉ cho là Lâm Phi Vũ quen biết cụ Lý, thật khồng ngờ cụ Lý còn là dồ đệ của anh?
Vu Nhược Hy hoảng hốt, đôi tay nhỏ nắm chặt Lâm Phi Vũ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời lộ vẻ khó tin, trônq cực kỳ đẹp mắt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK