• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sếp Vương tên là Vương Đại Đức, tên có chữ đức nhưng con người sống lại chẳng đức độ gì cho cam.
Sau khỉ hai người cúp điện thoại, Vương Đại Đức gọi một thằng đàn em đến văn phòng
“A Lượng, chẳng phải cậu nói có một người anh em rất giỏi võ à? Giờ kêu nó đi đánh gãy hai chân của một tên bảo vệ, tiền thù lao là một trăm ngàn.”
Sau khi Vương Đại Đức nói xong, anh ta châm một điếu thuốc, chiếm không bốn trăm ngàn nhân dân tệ, đương nhiên làm “cò” thì phải kiếm chác tiền chênh lệch rồi.
“Sếp Vương, để tôi liên lạc, không biết gần đây anh ta trốn ở đâu” A Lượng gật đầu, lại sống rồi.
Một trăm ngàn tiền thù lao, đến lúc đó mình cho anh ta 350 ngàn, còn mình lấy không 50 ngàn. Nghĩ đến đây, A Lượng rất hưng phấn.
“Đi đi.” Vương Đại Đức ra lệnh với nụ cười trên môi.
/zVâng, tôi ra ngoài trước.” A Lượng cũng cười nói.
Bọn họ là trung gian, đương nhiên sẽ kiếm
tiền chênh lệch.
Sau khỉ A Lượng rời khỏi đây, dự định sẽ liên lạc với người anh em tốt kia, nếu làm được việc này, anh ta sẽ ngồi không mà kiếm được mấy chục ngàn tiền thù lao, buổi tối có thể đi lấy lòng Tiểu Hồng, đến lúc đó lại nước chảy thành sông.
Nghĩ đến đây, A Lượng bước đi tràn đầy uy vũ.
Bên này, Vương Đại Đức không hề lãng phí thời gian, phái hai tên đàn em đỉ theo dõi anh ta.
Sau khỉ sắp xếp xong mọi việc, Vương Đại Đức gọi lại cho Trác Chí Cương.
“Anh Vương, người đã đến chưa?” Trác Chí Cương vội vàng hỏi.
“Đi rồi, bọn chúng phụ trách theo dõi, chờ đến tối tôi sẽ cho người qua đó ra tay, giờ cậu gửi tiền qua đây trước đi” Vương Đại Đức đáp lại, yêu cầu Trác Chí Cương trả tiền trước.
“Anh Vương, có thể trả tiền đặt cọc trước được không?” Trác Chí Cương buồn bực hỏi.
Còn chưa đánh nữa mà đã đòi tiền rồi à?
“Đây là quy tắc, nếu không đưa tiền trước, aỉ dám làm giúp cậu?” Giọng nói của Vương Đại
Đức rất kiên quyết.
Điều này là chuyện phi pháp, mày còn đòi tiền đặt cọc à?
Trác Chí Cương im lặng một lúc, Vương Đại Đức thấy Trác Chí Cương không nói gì, tiếp tục nói: “Anh Trác, chúng ta đều là bạn bè lâu năm, tôi giúp anh lần này là vì nể tình chúng ta đã quen biết lâu năm, cũng là khách quen của quán bar của tôi, tôi cũng không thể giúp không công được chứ nhỉ?”
“Cũng phải, cảm ơn sếp Vương. Anh gửi số tài khoản cho tôi đi, giờ tôi sẽ chuyển qua cho anh ngay.” Trác Chí Cương vì muốn đánh gãy chân của Lâm Phỉ Vũ nên không quản nhiều nữa.
Vương Đại Đức nói đúng, nếu không trả tiền trước, ai thèm đi làm mấy chuyện như vậy chứ?
Sau khi hai người cúp máy, Vương Đại Đức gửỉ số tài khoản, Trác Chí Cương chuyển 500 ngàn qua.
“Chết tiệt, cho mày kiêu ngạo nè.” Trác Chí Cương vừa chuyền tiền xong, anh ta tự mắng mình, sau đó gọi điện cho cha nói rằng sẽ huỷ buổi tiệc tối nay.
Hai tên đàn em do Vương Đại Đức phái đến rất nhanh đã xuất hiện, Trác Chí Cương gọi bọn họ lên xe, đợi Lâm Phỉ Vũ tan sở ở bãi đậu xe đối diện công ty Trúc Khê.
Trác Chí Cương vừa trải qua một buổi chiều vất vả, cuối cùng cũng đến giờ tan làm, anh ta tràn đầy sinh lực, nhìn không chớp mắt vào cổng công ty Trúc Khê.
Sau khi Lâm Phỉ Vũ tan làm, anh bước ra khỏi công ty, đợi xe buýt về nhà như thường lệ.
Trác Chí Cương nhìn thấy Lâm Phi Vũ đang đợi xe buýt ở bến xe, anh ta lén dùng điện thoại di động chụp ảnh rồi nói với hai người trong xe: “Là thằng chó đó, đi theo xem nó sống ở đâu, chuyện còn lại giao cho mấy người.”
“Vâng, anh Trác.” Một người trong đó đáp lại, mở cửa xuống xe, chạy về phía trạm xe buýt đối diện.
Hai người giả vờ không biết Lâm Phi Vũ, cùng anh đợi xe buýt, sau khi Lâm Phỉ Vũ lên xe, hai người cũng đi theo anh.
Bằng cách này, hai người đó đã theo Lâm Phỉ Vũ vào khu dân cư, một trong số họ đi cùng thang máy lên Lâu với Lâm Phi Vũ.
Sau khi biết Lâm Phi Vũ ấn tầng trệt, người
đàn ông ngẫu nhiên ấn một tầng cao hơn Lâm Phi Vũ.
Sau khỉ Lâm Phỉ Vũ ra khỏi thang máy, người đàn ông ló đầu xem Lâm Phi Vũ sống ở phòng nào.
Lâm Phi Vũ không quan tâm, từ lúc hai người này lên xe buýt cùng với anh, anh đã nhận ra rồi.
Khoảng mười giờ tối, cửa phòng Lâm Phi Vũ khẽ vang lên, một người đàn ông có khuôn mặt đầy sẹo mò mẫm bước vào.
“Đến rồi à?”
Lâm Phi Vũ đang ngồi thiền trong phòng khách bất ngờ lên tiếng.
Gã mặt sẹo giật mình.
“Thú vị đây. Mày biết tao đến à?” Tên mặt sẹo lấy lại bình tĩnh và nhìn Lâm Phi Vũ với vẻ mặt cợt nhả, hỏi.
“Tôi biết.” Lâm Phi Vũ gật đầu.
“Có người trả tiền mua hai cái chân của mày, còn tao, đây là Lân đầu tiên thấy người sắp bị đánh gãy hai chân mà còn vui vẻ như vậy.” Gã mặt sẹo chậm rãi nói.
Vũ hỏi.
Hôm nay anh vừa đánh Trác Chí Cương, đêm nay có người tới, không phải Trác Chí Cương thì còn có thể là ai đây?
“Chỉ cần có tiền, dù là ai cũng không thành vấn đề” Gã mặt sẹo lắc đầu.
‘Vậy thì ra tay đỉ.” Lâm Phỉ Vũ hét lên.
“Ha ha… thú vị đấy, tao sẽ ra tay nhanh chóng để cho mày bớt phải chịu tra tấn.” Tên mặt sẹo nói xong thì lao tới, thế tấn công hung hãn không để cho Lâm Phỉ Vũ có cơ hội phản kháng.
Lâm Phi Vũ thấy vậy thì vung tay lên, sau đó đá chân, động tác lưu loát.
Bụng của gã mặt sẹo ăn một cước của Lâm Phỉ Vũ, nằm sõng soài ngay trước mặt anh.
Mặc dù tên mặt sẹo cũng có một xíu quyền cước công phu nhưng gã chỉ giống như một đứa trẻ trước mặt Lâm Phi Vũ.
Gã mặt sẹo tái mặt, vừa định nói gì đó thì Lâm Phi Vũ đã tóm lấy cổ gã, kéo ra ban công, mở cửa sổ.
“Mày… mày định làm gì?” Gã mặt sẹo kinh hãi kêu lên, tưởng rằng Lâm Phi Vũ sẽ ném gã
xuống lầu.
Ngày ngày bắn chim, giờ bị chim mổ mắt, đây là chuyện mà tên mặt sẹo không thể ngờ tới.
Đây mà là một nhân viên bảo vệ bình thường à?
Trước mặt anh, gã hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Lâm Phi Vũ không trả lời gã, sau đó, gã mặt sẹo đã nhìn thấy thứ sẽ khiến gã sợ hãi suốt đời.
Người đàn ông trước mặt mở cửa sổ, không phải để ném gã ra ngoài mà là cùng gã nhảy ra ngoài cửa sổ.
Một tòa nhà cả chục tầng mà dám nhảy xuống ư?
Muốn chết cùng nhau à?
Cơn gió bên tai nóỉ với gã mặt sẹo rằng gã không hề nằm mơ.
Không có cái chết thảm như trong tưởng tượng, Lâm Phi Vũ tiếp đất nhẹ nhàng như vừa bước xuống một bước thang.
Gã mặt sẹo nuốt nước bọt, sợ hãi đến mức hai mắt lồi ra, nỗi sợ hãi không thể chịu nổi
trong cơ thể khiến gã đái cả ra quần.
Gã mặt sẹo là một kẻ liều mạng, không sợ trời không sợ đất, hôm nay gã như con chim sợ cành cây cong, nơm nớp lo sợ.
Lâm Phi Vũ tùy tiện ném gã xuống đất và nói: “Là ai đã ra lệnh cho mày, dẫn tao đến đó, nếu mày không nói, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Gã mặt sẹo vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc, nghe Lâm Phỉ Vũ hỏi, gã chỉ ngơ ngác gật đầu.
Gã mặt sẹo khập khiễng đứng dậy và dân Lâm Phi Vũ về phía quán bar Âu Hoàng.
Trong phòng riêng của quán bar Âu Hoàng, Trác Chí Cương ôm hai người đẹp hai bên trái phải, Vương Đại Đức ngồi bên cạnh.
“Anh Vương, bây giờ chắc là hai chân của thằng nhãi đó đã gãy rồi phải không?” Trác Chí Cương nói xong, còn cố ý đưa tay vào dưới váy của người phụ nữ, khiến người phụ nữ thẹn thùng khẽ rên lên.
“Cũng sắp rồi, chắc là gọi điện ngay ấy mà.” Vương Đại Đức nhìn đồng hồ, xác nhận nói.
huống bi thảm khi Lâm Phi Vũ bị đánh gãy chân, rút tay từ dưới váy của người phụ nữ ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó cầm ly rượu lên kính Vương Đại Đức:
“Anh Vương, cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”
“Anh Trác khách sáo quá. Anh là khách hàng lớn của tôi, giúp anh là điều nên làm mà.” Vương Đại Đức cũng cầm một ly rượu lên, hai người uống cạn.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, gã mặt sẹo cúi đầu bước vào, sau đó đứng sang một bên không nói lời nào.
Tiếp đó Lâm Phỉ Vũ bước vào và đóng cửa phòng lại.
“Anh Trác, uống rượu vui vẻ nhỉ” Lâm Phỉ Vũ mỉm cười hỏi, nhìn Trác Chí Cương đang ôm hai người đẹp hai bên trái phải.
Hôm nay anh phải tới dạy Trác Chí Cương một bài học mới được, nếu không hôm nay anh ta sai người đánh gãy chân mình, ngày mai anh ta dám cho người đánh thuốc nổ cho nổ tung nhà mình luôn quá.
Loại người này phải bị dạy cho một bài học thừa sống thiếu chết mới biết thế nào là sợ.
Lâm Phi Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng mình
là người tốt, nếu Trác Chí Cương cứ dạy mãi không sửa, Lâm Phi Vũ không ngại sẽ giết anh ta trong âm thầm lặng lẽ, thần không biết quỷ không hay.
“Lâm Phỉ Vũ.” Trác Chí Cương hét lên, rõ ràng là không thể tin được, sau đó nhìn về phía Vương Đại Đức.
Bản thân Vương Đại Đức cũng không hiểu, nhìn gã mặt sẹo đứng ở một bên, anh ta biết mình đã gặp phải gốc rạ cứng rồi.
“Những người không liên quan nên rời đi trước đi.” Lâm Phi Vũ hét lên với những người phụ nữ trong phòng.
“Mấy cô ra ngoài trước đi” Vương Đại Đức hét lên với những người phụ nữ trong phòng, họ vội vàng chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người, Lâm Phi Vũ nhìn gã mặt sẹo nói: “Quỳ xuống.”
Gã mặt sẹo là một kẻ rất thông minh, vội vã quỳ xuống đất, không dám nói một lời.
Vương Đại Đức hơi nheo mắt lại, nhìn Lâm Phi Vũ, nói: “Người anh em, muốn chơi kiểu gì?”
Lâm Phi Vũ phớt lờ anh ta và đi về phía Trác Chí Cương.
“Mày… mày định làm gì?” Trác Chí Cương
lùi về phía sau, sợ hãi nói.
Lâm Phi Vũ đưa tay ra giữa lông mày anh ta, Trác Chí Cương vừa sửng sốt vừa không hiểu, sau đó hai mắt trở nên trống rỗng, bất ngờ dùng hết sức gãi gãi mặt, đầu liên tục đập vào cái bàn cà phê, nằm lăn lộn trên mặt đất.
Cùng với tiếng hét xé lòng của Trác Chí Cương là cảnh tượng bi thảm với khuôn mặt đầy máu, ai nấy nhìn thấy đều sợ hãi tận đáy lòng.
Vương Đại Đức nhìn thấy mà tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, bị doạ cho sợ đến nỗi một cử động nhỏ cũng không dám làm.
Lâm Phi Vũ phớt lờ Trác Chí Cương và nhìn Vương Đại Đức.
Vương Đại Đức theo bản năng hoảng sợ, lật đật nói: “Không… không liên quan đến tôi, tôi chỉ nhận tiền của anh ta, giúp anh ta làm việc thôi.”
“Chính anh vừa mớí nói, muốn chơi kiểu gì, giờ anh muốn chơi kiểu gì đây?” Lâm Phỉ Vũ ngồi xuống, nhìn Vương Đại Đức nói.
Bởi vì động tĩnh bên trong căn phòng đã thu hút sự chú ý của đám đàn em Vương Đại Đức, cả đám người lập tức chạy tới đẩy cửa
phòng ra.
Lâm Phi Vũ vung tay lên, đám người vừa bước vào lập tức bay ngược ra ngoài, cửa phòng tự động nặng nề đóng lại.
Rầm rầm…
Vương Đại Đức nuốt nước miếng thật mạnh, tay chân lạnh buốt, bắt đầu run rây.
Đây… Đây có phải là một con người không?
Chẳng trách gã mặt sẹo nói quỳ là quỳ, nếu là ai cũng phải quỳ thôi.
“Tôỉ…”
Vương Đại Đức vừa định nói chuyện đã cảm thấy cổ họng có cái gì đó nghẹn lại, muốn nói nhưng lại không nói được.
Trác Chí Cương ở một bên vẫn đang lăn lộn trên mặt đất, mặt bị chính mình cào xước rất thê thảm, tiếng kêu càng lúc càng thê lương.
Toàn bộ căn phòng tràn ngập khí tức đáng sợ, cả Vương Đại Đức to gan lớn mật cũng cảm thấy da đầu tê dại, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Lâm Phi Vũ thấy mọi chuyện đã tạm được, bèn đá Trác Chí Cương một cước, Trác Chí Cương lập tức tỉnh táo lại.
“Lâm… Lâm Phi Vũ, cầu xỉn anh hãy tha cho tôi, tôi sai rồi, tôi không phải là người. Tôi tặng Vu Nhược Hy cho anh, từ nay về sau anh chính là cha tôi.”
Trác Chí Cương nhanh chóng quỳ xuống đất, tự dùng bàn tay đầy máu tát vào mặt anh ta.
Anh ta vừa mới trải qua cái chết, trước mặt là một mảnh tối tăm, phảng phất vô số lệ quỷ đang muốn lấy mạng anh ta, toàn thân tê dại ngứa ngáy không chịu nổi, như có hàng vạn con kiến sắp vọt ra khỏi đầu.
Trác Chí Cương không tự chủ được, nước bọt trong miệng trộn lẫn máu tươi, rơi xuống như sợi dây, trông rất kinh khủng.
“Chỉ Lân này thôi, Lân sau sẽ không như vậy nữa đâu, anh sẽ chết chắc đấy” Lâm Phi Vũ lạnh lùng nói.
Tuy Lâm Phỉ Vũ không làm hại người khác hay gây chuyện với ai bao giờ, nhưng anh chưa bao giờ sợ gặp rắc rối, Lâm Phỉ Vũ chưa bao giờ nương tay cho những loại người như thế này.
Bằng không, một thân tu vi này có ích gì chứ?
Anh không phải là thánh mẫu.
“Dạ, dạ, dạ, không dám nữa, tôi không dám nữa.” Trác Chí Cương nói xong không nhịn được bật khóc.
“Anh cũng qua bên kia quỳ đi.” Lâm Phỉ Vũ chỉ về phía gã mặt sẹo.
Trác Chí Cương vội vàng đứng dậy, quỳ xuống bên cạnh gã mặt sẹo, gã nhìn Trác Chí Cương khốn khổ quỳ xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Đến lượt anh.” Lâm Phỉ Vũ nhìn Vương Đại Đức, nói.
Bịch bịch…
Vương Đại Đức vẫn còn có suy nghĩ khác, ánh mắt của Lâm Phi Vũ khiến anh ta sợ hãi quỳ trên mặt đất, nói năng không mạch lạc: “Đạỉ… đại sư tha mạng, anh muốn gì cũng được.”
Với khả năng kỳ diệu này, anh không phải đại sư thì là gì chứ?
Vương Đại Đức cũng được coi là người trên giang hồ, trước đây anh ta đã từng nghe nói có một nhóm người đặc biệt như vậy, không ngờ hôm nay lạỉ được tận mắt chứng kiến.
“Anh đã thu của anh ta bao nhiêu tiền?”
Lâm Phỉ Vũ hỏi.
“500 ngàn, tôi sẽ lập tức trả lại cho đại sư” Vương Đại Đức vội vàng nói.
“Bao nhiêu?” Lâm Phỉ Vũ dài giọng hỏi.
“Năm… năm triệu.” Vương Đại Đức lắp bắp nói.
“Được rồi, đưa điện thoại cho tôỉ.” Lâm Phỉ Vũ đưa tay ra.
Vương Đại Đức run rẩy lấy điện thoại di động ra và ngoan ngoãn đưa cho Lâm Phỉ Vũ.
Lâm Phi Vũ nhập một dãy số vào điện thoại di động, hơn nữa còn bấm số của chính mình.
“Chuẩn bị tiền đi, ngày mai liên lạc với tôi” Lâm Phi Vũ nói xong bèn đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Ba người nhìn Lâm Phi Vũ bước ra ngoài, rồi ngã xuống đất, không thể trụ được nữa.
Sau khí Lâm Phỉ Vũ đi ra ngoài, người từ bên ngoài lập tức xông vào.
“Cút ra ngoài.” Vương Đại Đức ngồi trên mặt đất lớn tiếng hét lên, đám người đang chạy tới vội vã lui ra ngoài.
Lúc này, Vương Đại Đức mới chậm rãi đứng dậy, đi về phía Trác Chí Cương, ngồi xổm
bên cạnh anh ta, nói: “Ban nãy mày cũng nghe thấy rồi đấy, 5 triệu, 4 triệu rưỡi còn lại, mày tự mà bù vào đi.”
“Tôi… tạm thời tôi không có nhiều tiền như thế.” Trác Chí Cương hoảng sợ nói.
“Có bao nhiêu đưa bấy nhiêu! Tao cho mày nám ngày đỉ gom, xin cha mày cũng được, chuyện này mày nghĩ trách tao được à? ông mày còn suýt bị mày hại chết kia kìa.”
Vương Đại Đức chỉ vào Trác Chí Cương, tức giận chửi bới, nếu không nhìn thấy vẻ mặt thảm hại của Trác Chí Cương, chắc chắn anh ta sẽ tát đối phương hai cái rồi.
“Tôi biết rồi” Trác Chí Cương biết nguyên nhân hoàn toàn là do mình, bất đắc dĩ gật đầu.
Sau đó, Vương Đại Đức lấy ra một điếu thuốc và tự châm lửa cho mình với đôi tay run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK