Đỗ Mỹ Thanh sờ sờ bụng, cười nói.
“Vậy thì anh làm cho tôi một phần nha.”
Sau khi Đỗ Mỹ Thanh nói xong, cô đặt khoai tây chiên trên tay xuống và chuẩn bị chừa một khoảng trống trong bụng.
“Ừ.” Lâm Phi Vũ gật đầu mà không cần suy nghĩ.
“Vậy tôi không quấy rầy anh nấu ăn nữa.” Đỗ Mỹ Thanh tiếp tục chạy ra phòng khách xem TV.
Buổi tối Lâm Phi Vũ nấu ba món: gà cay, đậu phụ xào hành lá và thịt heo xào.
“Ăn cơm thôi.”
Lâm Phi Vũ bưng hai bát cơm đặt lên bàn ăn rồi gọi.
Đỗ Mỹ Thanh nghe xong, không kịp mang giày đã chạy tới, kéo ghế ăn ra ngồi, đôi chân nhỏ nhắn đung đưa dưới gầm bàn.
Cô ấy còn ngửi ngửi: “Thơm quá.”
Lâm Phi Vũ không nói gì và đưa cho cô ấy một đôi đũa.
Đỗ Mỹ Thanh gắp một miếng đậu phụ chiên vào bát cơm, sau đó cắn một miếng, đôi mắt sáng lên khen ngợi: “Được, được, ngon đấy.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Lâm Phi Vũ không để ý đến Đỗ Mỹ Thanh nói gì, cũng bắt đầu ăn.
“Ừm, món này cũng ngon đấy. Không ngờ anh cũng có tài nấu ăn, đừng nói anh làm đầu bếp nha?”
Đỗ Mỹ Thanh vừa ăn vừa hỏi.
“Không, tôi làm nhân viên bảo vệ.” Lâm Phi Vũ nói thật.
“Bảo vệ?” Đỗ Mỹ Thanh nghi ngờ liếc nhìn Lâm Phi Vũ, sau đó lắc đầu và nói tiếp: “Tôi không tin.”
Trong suy nghĩ của cô ấy, bảo vệ thường là công việc do các chú 60 tuổi làm.
Cũng giống như những người bảo vệ ở cổng khu dân cư bây giờ, họ đều là những người đàn ông ở độ tuổi 60,70.
“Đúng là làm bảo vệ, tôi lừa cô làm gì?” Lâm Phi Vũ lại khẳng định.
Mặc dù hôm nay anh đã chuyển chức vụ của mình sang làm thư ký đời sống cho sếp Vu, nhưng chẳng phải vẫn làm nhân viên bảo vệ ư?
“Anh… anh nói coi… còn trẻ mà tại sao không tìm một công việc đáng tin cậy mà lại đi làm bảo vệ hả?”
Đỗ Mỹ Thanh nhét đầy đồ ăn trong miệng, lời nói không được rõ ràng cho lắm.
“Tôi mới từ trên núi xuống, chưa có kinh nghiệm làm việc, tôi sẽ bắt đầu làm nhân viên bảo vệ trước.” Lâm Phi Vũ mỉm cười nói.
Đôi mắt đẹp của Đỗ Mỹ Thanh liếc nhìn Lâm Phi Vũ nhưng không nói gì.
Hai người chén sạch đồ ăn trên bàn, Đỗ Mỹ Thanh sờ cái bụng no căng của mình và nói: “Ôi… ăn một bữa phải nhịn ăn cả ba ngày.”
“Sao vậy?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Giảm cân.” Đỗ Mỹ Thanh tinh nghịch nói.
“Cô đâu có mập, sao lại phải giảm cân?” Lâm Phi Vũ nhìn Đỗ Mỹ Thanh.
Cô ấy có thân hình chuẩn, ba vòng rõ ràng, ngay cả khi ngồi xuống cũng không có một chút mỡ thừa quanh eo.
“Anh không hiểu đâu, phụ nữ sống trong thế giới giảm cân mà.” Đỗ Mỹ Thanh ngây thơ liếc nhìn Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ không hiểu, sau đó đứng dậy, thu dọn bát đĩa đi vào phòng bếp.
Đỗ Mỹ Thanh chạy trở lại phòng khách, nằm trên ghế sofa xem TV, nhàn rỗi nhặt khoai tây chiên còn thừa trên bàn lên ăn.
Trong những ngày nghỉ phép này, Đỗ Mỹ Thanh đều đợi Lâm Phi Vũ về nhà nấu ăn, hôm qua cô ấy còn nói rất chắc nịch rằng ăn một bữa nhịn ba ngày.
A… miệng lưỡi của phụ nữ đúng là dối trá mà.
Vào buổi tối thứ ba, hai người tiếp tục chén sạch những món ăn trên bàn, trong lúc này, Lâm Phi Vũ nói: “Tối mai tôi không nấu cơm cho cô được nữa.”
“Tại sao?” Đỗ Mỹ Thanh nghi ngờ hỏi.
“Ngày mai tôi sẽ đi Hương Giang công tác.” Lâm Phi Vũ giải thích.
“Chẳng phải anh đã nói anh làm bảo vệ à? Bảo vệ mà cũng đi công tác à?”
Đỗ Mỹ Thanh buồn bực, sao bảo vệ mà lại được đãi ngộ tốt thế?
“Giờ tôi đã được sếp chuyển sang vị trí thư ký đời sống nên tôi phải đi công tác với cô ấy.” Lâm Phi Vũ nói.
“Sếp của anh là nam hay nữ vậy? Tại sao lại làm thư ký đời sống?” Đỗ Mỹ Thanh tiếp tục hỏi.
“Là nữ.”
“Vậy nếu anh làm thư ký đời sống của cô ta, cô ta sẽ không thích anh đó chứ?”
Đỗ Mỹ Thanh nhìn Lâm Phi Vũ kỹ hơn, nước da ngăm đen, những đường nét sắc sảo và góc cạnh rõ ràng khiến anh càng trở nên tuấn tú hơn, sau đó cô ấy lại cười nói:
“Trông mặt của anh không trắng trẻo gì cho cam, có khi nào sếp anh muốn anh làm một tên trai bao không? Làm gì có đàn ông nào làm thư ký đời sống cho sếp nữ chứ?”
“Không biết bà chủ của tôi nghĩ gì, nhưng ai mà thèm thích một tên nhà quê như tôi chứ.” Lâm Phi Vũ lắc đầu.
Đỗ Mỹ Thanh cong môi và không nói gì nữa.
…
Ngày hôm sau, Lâm Phi Vũ đến công ty từ sáng sớm.
Hôm nay anh theo Vu Nhược Hy đi công tác ở Hương Giang, khoảng mười giờ sáng có một chiếc xe thương mại từ công ty chạy đến sân bay.
Tổng cộng có bốn người, Vu Nhược Hy dẫn theo hai người quản lý bộ phận kinh doanh và Lâm Phi Vũ.
Dọc đường không có gì để nói, buổi chiều họ đến Hương Giang.
Phòng của Lâm Phi Vũ nằm cạnh phòng của Nhược Hy tại khách sạn Four Seasons, với tư cách là thư ký đời sống của sếp, lúc nào anh cũng phải phục vụ sếp thật tốt.
Lâm Phi Vũ vừa nằm xuống đã có tiếng gõ cửa.
“Sếp Vu, có chuyện gì vậy?”
Lâm Phi Vũ mở cửa phòng, nhìn thấy Vu Nhược Hy mặc thường phục đứng ở cửa, xách một chiếc túi nhỏ tinh xảo, đôi chân ngọc thon dài, xương quai xanh thanh tú, hơi cau mày, nhìn Lâm Phi Vũ nói:
“Ra ngoài đi dạo với tôi.”
Lâm Phi Vũ gật đầu, sau đó đóng cửa lại, đi theo Vu Nhược Hy vào thang máy.
Hương Giang là một đô thị quốc tế, rất nổi tiếng về ẩm thực, đồ uống và giải trí.
Hai người đi đến trung tâm phố đi bộ, Vu Nhược Hy nhìn quanh rồi chạy vào cửa hàng mà cô đã để ý để thử quần áo, thử mãi cả buổi trời, cuối cùng cô lại ra về tay không.
Đi mua sắm suốt một buổi chiều, Vu Nhược Hy chỉ mua một đôi khuyên tai.
“Sếp Vu, cô dành cả buổi chiều đi mua sắm chỉ để mua thứ này à?” Lâm Phi Vũ nhìn Vu Nhược Hy đang vô cùng thích thú, hỏi.
“Anh có hiểu con gái không hả?” Vu Nhược Hy chun chun mũi, mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn nói: “Con gái chỉ thích mua sắm thôi, mua hay không không quan trọng.”
Đi mua sắm chính là thú vui, đâu phải bắt buộc mua gì chứ.
Đàn ông thì khác, khi họ muốn mua một thứ gì đó, họ có mục đích cụ thể, đi thẳng đến mục tiêu và không bao giờ nhìn vào những thứ khác.
Lâm Phi Vũ hoàn toàn không hiểu lời Vu Nhược Hy nói.
Hai người ăn chút đồ ăn nhẹ ở trung tâm rồi trở về khách sạn khi trời đã nhá nhem tối.
“Buổi tối anh sẽ không lén lút đi tìm gà móng đỏ đó chứ?”
Vu Nhược Hy vừa mở cửa phòng, vươn đầu nhìn Lâm Phi Vũ hỏi.
“Là sao?”
Lâm Phi Vũ mù mờ, không hiểu ý của cô là gì.
“Không có gì.” Vu Nhược Hy nói xong thì đi thẳng vào phòng.
Lâm Phi Vũ bối rối, mở cửa và bước vào.
Khi anh vừa mở cửa phòng, một vài tấm thẻ rơi thẳng xuống sàn.
Lâm Phi Vũ ngồi xổm xuống, nhặt một tấm lên, nhìn thử rồi chợt nhận ra.
Thì ra đây chính là “gà móng đỏ” mà Vu Nhược Hy nói tới.
Chắc vừa rồi mình mở cửa phòng nên cô đã nhìn thấy.
Trước đó Lâm Phi Vũ thật sự không biết ý nghĩa của tấm thẻ nhỏ này, dù sao anh vẫn ở nông thôn, gần như không tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài.
Lâm Phi Vũ cười khổ, ném tấm thẻ xuống đất, chuẩn bị đi tắm và bắt đầu luyện công.