Vu Nhược Hy tràn ngập hứng thú nhìn về phía Lâm Phi Vũ, còn hỏi anh có thuốc hay không.
Những lời này ít nhiều khiến người ta có chút suy nghĩ sâu xa, xung quanh cũng có vài người còn liếc nhìn bọn họ.
Vu Nhược Hy hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của người khác, tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Phỉ Vũ.
“Cái này không có thuốc, chỉ là tôi học y nên thể chất hoàn toàn khác” Lâm Phi Vũ giải thích.
Vu Nhược Hy nghe xong có hơi thất vọng.
“Được rồi, nhưng tôi lại phát hiện ra một kỹ năng khác của anh, uống ngàn chén cũng không say.” Vu Nhược Hy nói xong cười lớn.
Cô cảm thấy anh rất thú vị.
Hai người ngây người ở phòng ăn một lúc, Vu Nhược Hy muốn quay trở về phòng ngủ, ba giờ chiều mới đi ra ngoài.
Lâm Phi Vũ nhàn rỗi không có việc gì, anh tiện tay cầm danh thiếp màu vàng trên bàn nhìn
thoáng qua:
Chủ tịch tập đoàn Quảng Phú: Lưu Đông Lâm.
Điện thoại dỉ động: 139…
Điện thoại bàn: 280…
Danh thiếp ngắn gọn và trang nhã, không có nhiều nội dung nhưng có thể thể hiện đầy đủ thông tin cá nhân.
Từ cuộc trò chuyện tối qua của Lưu Đông Lâm, Lâm Phi Vũ cũng đoán được ông ta không phải người bình thường.
Tạm thời không đề cập tới chuyện lấy một người đẹp làm vợ, người có thể bị Xiển Âm Tông phái tới bắt cóc thì ít nhất cũng có cái gì đó.
Sau khi Lâm Phi Vũ đặt danh thiếp xuống, anh đột nhiên nhớ tới, đêm qua lúc mình nghe lén bọn họ nói chuyện, hình như tên võ giả Hậu Thiên kia nói Lưu Đông Lâm là một trong mười người giàu nhất.
Lâm Phi Vũ rảnh rỗi ngồi thiền tu luyện, đúng ba giờ chiều mới mở cửa phòng.
Anh đi ra không bao lâu, cửa phòng Vu Nhược Hy cũng mở ra, cô sửng sốt nhìn Lâm Phi Vũ đang đợi ở cửa.
Vu Nhược Hy rất giỏi việc này, mặc kệ cô có lười đến mấy thì khi hẹn cũng rất đúng giờ.
“Có chút giác ngộ đây, anh là thư ký đời sống nhưng thiếu chút nữa đã bị bà chủ gọi anh rời giường đâỳ.” Vu Nhược Hy nhìn Lâm Phi Vũ cười nói.
Thư ký đời sống là người sắp xếp trước mọi việc trong cuộc sống cho sếp dù lớn hay nhỏ.
Mà Lâm Phi Vũ lại làm ngược lại, Vu Nhược Hy lại giúp anh sắp xếp tốt mọi chuyện lớn nhỏ.
“Sếp Vu, tôi làm sao dám quên thời gian cô đã nói chứ.”
Lâm Phi Vũ cười cười, trước đó là do Vu Nhược Hy không có nói rõ ràng, mà anh vừa mới tiếp nhận chức vụ thư ký đời sống nên vẫn chưa thành thạo.
“Đừng giả vờ nữa, đi thôi.” Vu Nhược Hy nói xong lắc lắc eo nhỏ dịu dàng đi trước.
Tòa nhà Quang Phú, Vu Nhược Hy và Lâm Phi Vũ ngồi taxi tới đây.
Lâm Phi Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên tòa nhà này, tòa nhà Quảng Phú.
Không biết có liên quan gì đến Lưu Đông
Lâm hay không, hoặc đây là công ty của ông ta.
Vu Nhược Hy xuống xe đi thẳng đến đại sảnh, Lâm Phỉ Vũ đi theo phía sau cô.
“Tôi tên là Vu Nhược Hy, đã hẹn với sếp phó Lưu bốn giờ chiều gặp mặt.”
Vu Nhược Hy đi tới trước đại sảnh và chủ động nói.
“Sếp Vu, xin chào, sếp phó Lưu đã dặn dò, tôi sẽ dẫn cô lên” Cô gái lễ tân vội vàng dẫn Vu Nhược Hy đi đến cửa thang máy.
Cô gái lễ tân dẫn thẳng lên tầng 15 và nói chuyện với thư ký bên ngoài, cô thư ký này dẫn Vu Nhược Hy đi vào.
“Sếp Vu, nửa năm không gặp, cô thật sự là càng ngày càng xỉnh đẹp đấy”
Lưu Chí Cường thấy Vu Nhược Hy đi vào, anh ta nhiệt tình chủ động vươn tay ra.
Nhân tiện nhìn thoáng qua Lâm Phi Vũ đi theo sau Nhược Hy, nhưng anh ta cũng không để ý lắm.
Vu Nhược Hy tùy ý bắt tay anh ta rồi nhanh chóng rút tay về, nói: “Sếp Lưu, anh thật có nhã hứng, còn mời tôi đến công ty uống trà chiều.”
“Uống trà rất tốt mà. Uống trà để giữ gìn
sức khỏe. Người đẹp như sếp Vu càng phải uống nhiều trà ngon đề giữ gìn sắc đẹp.”
Lưu Chí Cường nói xong, bưng lên một chén trà mời Vu Nhược Hy.
Bởi vì biết Vu Nhược Hy sẽ tới, nên Lưu Chí Cường đã mời hai nghệ sư pha trà chuẩn bị trà trước.
“Sếp Lưu, chúng ta nói chuyện quan trọng trước đi.” Vu Nhược Hy uống một ngụm, rồi đặt chén trà xuống đê nghị.
“Được, mời sếp Vu nói” Lưu Chí Cường lịch sự đưa tay ra.
“Công ty chúng tôi không thể chấp nhận lợi nhuận trong hợp đồng lần trước, khó có thể kiếm tiền được, mà anh cũng biết, chúng tôi đưa công nhân từ đất liền tới nên các phương diện chỉ tỉêu tương đối lớn.”
Khi Vu Nhược Hy nói tới công việc, cô như trở thành một con người khác, suốt quá trình nói chuyện đêu thận trọng, nghiêm túc, mang đến cho mọi người một cảm giác áp bức.
Lưu Chí Cường thong thả nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Sếp Vu, không giấu gì cô, tôi biết cô sẽ không chấp nhận lợi nhuận này, thật ra tôi chuẩn bị ký hợp đồng với người khác.”
Vu Nhược Hy nghe xong có vẻ tức giận, anh ta chuẩn bị ký hợp đồng với người khác, còn gọi mình tới đây chơi à?
“Sếp Lưu, làm như vậy có phải là không tốt không, anh từ xa gọi tôi tới đây là đề trêu chọc tôi phải không?”
Vu Nhược Hy hơi nhướng mày, lời nói sắc bén hỏi.
“Sếp Vu, chúng ta quen nhau cũng đã hai năm, tôi vô duyên vô cớ trêu chọc cô làm gì?”
Lưu Chí Cường hỏi ngược lại một câu, sau đó cười nói: “Người khác để lại giá mười phần trăm, nếu sếp Vu cũng nguyện ý để lợi nhuận mười phần trăm, tôi đương nhiên sẽ lựa chọn hợp tác với sếp Vu, hơn nữa có thể ký hợp đồng ngay lập tức.”
“Không thể nào.”
Vu Nhược Hy từ chối mà không hề suy nghĩ.
Trước đó Lưu Chí Cường vẫn luôn chắc chắn để lợi nhuận tám phần trăm, Vu Nhược Hy không đồng ý, cô trở về tính toán thì phát hiện không hề kiếm được tiền.
Hiện tại sư tử mở miệng muốn đòi 10%, đây chẳng phải là chưa kiếm được lời mà còn
phải trả lại sao?
Cho dù Vu Nhược Hy đang xem trọng dự án Hương Giang, nhưng cũng sẽ không cố ý đến đây để rải tiền.
Lưu Chí Cường nghe xong dang tay ra, biểu cảm trêu tức nói: “Sếp Vu, vậy thì thương mà không giúp được gì rồi, tôi rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo của chúng ta.”
“Nếu chúng ta không thể hợp tác trong dự án này nên những dự án liên đới mà chúng ta đã ký kết trước đó sẽ không được tính .” Vu Nhược Hy nói.
Bởi vì muốn làm dự án này, nên trước đó còn ký kết một thỏa thuận mua thép với công ty bọn họ.
Nếu dự án hợp tác bây giờ thất bại, vậy thỏa thuận hợp tác vật liệu thép trước đó cũng vô nghĩa.
“Sếp Vu, chuyện này không được. Việc nào ra việc đó, hợp đồng hợp tác vật liệu thép vẫn có hiệu lực.”
Lưu Chí Cường nói xong tiếp tục uống một ngụm trà, vẻ mặt như muốn ăn Nhược Hy.
“Haha… Không ngờ một tập đoàn lớn như Quảng Phú, còn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu
này.” Vu Nhược Hy cười lạnh.
Vốn dĩ hai hợp đồng sẽ được ký cùng nhau, nhưng khi ký hợp đồng, dự án chính bị Lưu Chí Cường tìm cớ nói ngày hôm đó không ký được.
Người phụ trách dự án của công ty Trúc Khê bởi vì uống say, lại bị Lưu Chí Cường xúi giục nên mơ mơ màng màng ký hợp đồng mua bán thép riêng.
Nên lần này Vu Nhược Hy mới đích thân tới Hương Giang.
Bây giờ nghĩ lạỉ, Lưu Chí Cường đã cố ý làm một cái lồng chờ người ta nhảy vào.
Sau khi thấy rõ bộ mặt của Lưu Chí Cường, cho nên Vu Nhược Hy mới nói những lời đó, thủ đoạn bẩn thỉu.
Mặc dù một số thủ đoạn bẩn thỉu thường xảy ra trong kinh doanh, nhưng với tập đoàn lớn ai lại chơi như vậy, hiện tại đều là cạnh tranh hợp lý hợp quy tắc mà.
Nếu là ở trong nước, Vu Nhược Hy hoàn toàn có thể kiện bọn họ về tội gian lận thương mại.
Đáng tiếc nơi này là ở Hương Giang, sự việc cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
“Sếp Vu, tất cả mọi người đều là vì kiếm tiền, thủ đoạn không giống nhau mà thôi”
Lưu Chí Cường không hề cảm thấy xấu hổ với thủ đoạn của mình, ngược lại còn cho rằng rất cao minh.
“Chúng ta gặp nhau ở tòa án, tôi sẽ để bộ phận pháp lý liên lạc với các người.” Vu Nhược Hy nói xong thì đứng dậy rời đi, nếu muốn cô tự bồi thường hợp đồng thì sẽ gặp anh ta ở tòa, vậy thì gặp ở tòa án đi.
Lưu Chí Cường thản nhiên nói: “Sao cũng được!”
Lưu Chí Cường nhìn Vu Nhược Hy đứng dậy đi ra ngoài, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Anh ta bưng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn Vu Nhược Hy đi tới cạnh cửa thì gọi với: “Sếp Vu, đi thong thả, không tiến.”
Đối với hành vỉ của mình, Lưu Chí Cường không cảm thấy có gì không ổn, thương trường như chiến trường, mọi người không phải đều là vì lợi ích sao.
Cho nên anh ta rất đắc chí, dùng thủ đoạn để lừa gạt công ty của Vu Nhược Hy một khoản.
Sắc mặt Vu Nhược Hy vô cùng lạnh lùng, rời đỉ không quay đầu lại.
Sự cố hợp đồng này rõ ràng là một thủ đoạn có ý đồ trước của Lưu Chí Cường để bắt nạt một công ty trong nước như bọn họ.
Thiệt hại không lớn, chỉ là vài triệu tiền bồi thường vỉ phạm hợp đồng, nhưng bị lừa như thế này thì mất mặt lắm.
Sau khi Vu Nhược Hy đi rồi, Lưu Chí Cường đi vào phòng làm việc, vừa cười vừa nói:
“Sếp Lưu, quyền quyết định dự án kia nằm trong tay chú cậu, cậu còn cầm danh nghĩa dự án này lừa gạt một người đẹp, tôi cũng có chút không đành lòng đấy”
Một người đàn ông cũng khoảng ba mươi tuổi ngồi xuống.
Anh ta cũng là một trong những cậu chủ giàu có của Hương Giang: Đàm Lệ Duy.
‘Tôi cũng là được người ta nhờ vả thôi, bằng không sẽ không vì mấy triệu tiền vi phạm hợp đồng mà liều lĩnh.” Lưu Chí Cường cười nói.
“Buổi tối chúng ta đì chơi ở đâu đây? Công ty giải trí của lão Dương lại có mấy người mới tới, chúng ta qua đó chơi đi?” Đàm Lệ Duy giật dây nói.
“Người mới sao? Vậy phải qua đó chơi thôi, mở rộng đường đời cho bọn họ.” Lưu Chí
Cường nghe vậy, vẻ mặt tươi cười nói.
“Ha ha… sếp Lưu nói chuyện rất hay, xứng đáng làm sếp phó, đâu có giống tôi, cả ngày không làm việc đàng hoàng, suốt ngày bị ông già trong nhà mắng.” Đàm Lệ Duy nghe xong cười ha ha, mở rộng đường đời, từ này dùng rất tốt, tương đối chuẩn xác.
“Được, tôi sẽ gọi điện thoại cho lão Dương.” Lưu Chí Cường mỉm cười gật đầu.
Lão Dương trong miệng bọn họ là tổng giám đốc của một trong ba công ty giải trí lớn của Hương Giang, Dương Lượng.
Dương Lượng trên danh nghĩa là tổng giám đốc, nhưng thật ra chính là em trai của chú Lưu Chí Cường, chú của Lưu Chí Cường mới là người kiềm soát thực sự.
Cho nên Đàm Lệ Duy luôn đến tìm Lưu Chí Cường dẫn anh ta đi chơi.
Còn diễn viên thì ai cũng muốn được vui vẻ, đừng thấy bọn họ ở trên màn ảnh trông rất hào nhoáng mà lầm, chuyện sau lưng đều không muốn người khác biết, nhưng aỉ cũng đêu hiểu cả.
Vu Nhược Hy giẫm lên giày cao gót đi vào
thang máy xuống lầu, Lâm Phi Vũ đi theo phía sau im lặng không lên tiếng.
Từ trong cuộc nói chuyện vừa rồi có thể nhìn ra, Vu Nhược Hy đã bị lừa.
Nói chính xác thì những người trong công ty của cô đã bị Lưu Chí Cường lừa, còn Vu Nhược Hy sẽ phải chịu trách nhiệm.
“Tức chết đi được, tối nay anh đi đánh lén anh ta, dùng ngân châm đâm chết anh ta đi.” Vu Nhược Hy phàn nàn với Lâm Phi Vũ ở trong thang máy.
“Được.” Lâm Phi Vũ phối hợp gật đầu.
Vu Nhược Hy liếc mắt xem thường nhìn anh, đúng là không biết nói đùa gì cả.
Hôm nay Lưu Đông Lâm đến công ty thu xếp một số việc, ông ta chuẩn bị dẫn vợ ra nước ngoài nghỉ một thời gian ngắn, chuyện xảy ra ngày hôm qua chấn động đến mức hai vợ chồng đều không thể tiêu hóa được.
Công ty do cháu trai mình điều hành, Lưu Chí Cường là con trai của anh trai ông ta, Lưu Đông Lâm giao công ty cho anh ta cũng cảm thấy yên tâm.
Bản thân Lưu Đông Lâm không có con trai, chỉ có một đứa con gái mới 12 tuổi, Lưu Đông
Lâm hoàn toàn bồi dưỡng cháu trai là người nối nghiệp.
Trên thực tế, Lưu Chí Cường cũng không làm cho ông ta thất vọng, mấy năm nay kể từ khi anh ta tiếp quản công ty, công ty đã phát triển rất tốt.
“Chào sếp Lưu.”
Lưu Đông Lâm vừa mới đi vào đại sảnh công ty, các cô gái ở quầy lễ tân đều đồng thanh chào hỏi.
Lưu Đông Lâm gật đau, rồi đi về phía cửa thang máy.
Lúc này, có hai người đỉ xuống thang máy, một nam một nữ.
Trong lòng Lưu Đông Lâm cả kỉnh, bởi vì ông ta nhìn thấy cao nhân cứu mình tối hôm qua.
Lưu Đông Lâm bước nhanh tới nghênh đón, trên mặt khó nén được vẻ kích động, xem ra mình và cao nhân này có duyên, đêm qua trở về còn lo làm sao có thể liên lạc với cao nhân, không ngờ lại gặp nhau vào xế chiều hôm nay.
Lâm Phi Vũ cũng nhìn thấy Lưu Đông Lâm đang đi về phía mình với vẻ mặt phấn khích, theo bản năng anh sửng sốt, thật trùng hợp.
Công ty này quả nhiên là của ông ta.
Vì không để cho Vu Nhược Hy phát hiện ra manh mối, Lâm Phi Vũ chủ động nghênh đón, cũng vươn tay gọi: “Sếp Lưu, đã lâu không gặp.”
Nói xong anh còn nháy mắt với ông ta, kéo khóe miệng ra sau.
Lưu Đông Lâm hiểu ý, nhanh chóng đáp lại, khách khí nói: “Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp”
Ông ta không biết nên gọi Lâm Phỉ Vũ như thế nào, chỉ có thể nói đã lâu không gặp.
Vu Nhược Hy lộ ra vẻ nghi ngờ nhìn chằm chằm Lâm Phỉ Vũ vài Lân, cô đương nhiên biết rất rõ Lưu Đông Lâm là ai.
Đây mới là người cầm lái thực sự của tập đoàn Quảng Phú.
“VỊ này là?”
Lưu Đông Lâm thấy Nhược Hy vô cùng xỉnh đẹp, lại ở cùng một chỗ với Lâm Phỉ Vũ, quan hệ của hai người chắc chắn rất tốt, có lẽ rất sâu xa.
Cho nên ông ta chủ động chào hỏi Vu Nhược Hy.
“Đây là bà chủ của tôi, sếp Vu.” Lâm Phi Vũ
giới thiệu.
Lưu Đông Lâm nghe xong hơi giật mình, ông ta nhanh chóng nhận ra đây có lẽ là giọng điệu cao nhân thích chơi, mà những người bình thường như bọn họ không hiểu.
Lưu Đông Lâm đi về phía Vu Nhược Hy ông ta chắp tay lại không dám vươn tay ra bắt, nói: “Chào sếp Vu, tôi tên là Lưu Đông Lâm, rất vui được biết cô.”
“Sếp Lưu, tập đoàn của ông cũng là công ty lớn nổi danh trên thế giới, sao lại chơi thủ đoạn bẩn thỉu như vậy chứ?”
Vu Nhược Hy vừa mới bị Lưu Chí Cường gài bẫy, bây giờ gặp được chính chủ ở đây nên tâm trạng có chút khó chịu nói.
Lưu Đông Lâm nghe vậy thì sửng sốt, sau đó lại nhìn về phía Lâm Phỉ Vũ.
Cô gái này có vẻ hơi tức giận, nhưng mình cũng không có đắc tội với cô mà?
Lâm Phi Vũ nhìn ánh mắt khó hiểu của Lưu Đông Lâm, nóỉ: “Sếp Vu vừa bị một người tên là Lưu Chí Cường của công ty các ông lừa gạt, anh ta đã dùng một số thủ đoạn bẩn thỉu.”
Lưu Đông Lâm nghe vậy nhất thời nổi trận lôi đình, đồng thời cũng bị dọa đến hết hồn hết
vía, ông ta hận không thể đánh Lưu Chí Cường một bạt tai ngay tại chỗ.
Bản thân ông ta đang lo không biết nên báo đáp Lâm Phỉ Vũ như thế nào, nhưng bây giờ Lưu Chí Cường thì hay rồi, còn lừa được bà chủ của ân nhân ông ta.
Quan trọng là bà chủ này rõ ràng không phải là bà chủ như bề ngoài, ai biết giữa hai người có quan hệ sâu xa hay không.
Điều này chắc chắn là muốn lấy cái mạng già của Lưu Đông Lâm, Lưu Đông Lâm nhanh chóng phản ứng lại, cúi người thật sâu trước Vu Nhược Hy, áy náy nói:
“Sếp Vu, thật xin lỗi, tôi hoàn toàn không biết việc này, xin sếp Vu cho tôi một cơ hội lấy công chuộc tội, tôi nhất định sẽ làm cho sếp Vu hài lòng mới thôi.”
Vu Nhược Hy nghe xong có hơi mơ hồ, cảm giác không hiểu gì cả.
Đôi mày xinh đẹp nhướng lên, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Phỉ Vũ, nhất định là do anh.
Nếu không Lưu Đông Lâm sẽ hạ thấp thân phận xin lỗi mình như thế à?
Đây là nhân viên bảo vệ của công ty cô
sao?
Còn biết y thuật nữa?
Còn biết Lưu Đông Lâm, một trong mười người giàu nhất của Hương Giang?
Điều đáng nghi nhất chính là, Lưu Đông Lâm còn rất khách khí với anh, nếu như Vu Nhược Hy còn không nghi ngờ, vậy thì không xứng với thân phận này của cô rồi.
Trong đầu Vu Nhược Hy hiện lên vô số nghi vấn, cô cảm thấy tối nay mình nhất định phải hỏi Lâm Phi Vũ cho rõ ràng, quả nhiên anh là một quái nhân mà.
“Sếp Lưu, tôi mang theo thành ý đến hợp tác với các ông, chứ không phải bị người ta đùa giỡn.” Sắc mặt Vu Nhược Hy tốt hơn một chút.
Lưu Đông Lâm gật đầu lia lịa, đưa tay làm tư thế mời, nói: “Sếp Vu, còn phải phiền cô đi theo tôi một chuyến, tôi cho cô một câu trả lời hài lòng.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK