Liêu Khải cầm điện thoại bị cúp, ngấn người hồi lâu.
“Sao vậy? Bị từ chối rồi phải không?” Hạ Chính Dương nhìn thấy vẻ mặt của Liêu Khải, trong lòng đã đoán được phần nào.
Liêu Khải gật đầu nói: “Trương Hoàn thẳng thừng từ chối fôi, ông ta nói sư thúc của ồng ta đã nói những lời đó, thì sẽ không mời sư thúc giúp đỡ nữa.”
Lúc nói những lời này trong lòng Liêu Khải rất hối hận, bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội để cứu cha của mình.
Hạ Chính Dương thở dài, nói: ‘Vậy thì chẳng còn cách nào khác, người có thế cứu cha anh chỉ có thể là cậu ấy thôi.”
“Chú Hạ, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Chú có cách gì để cháu mời cậu ấy không?” Liêu Khải nóng lòng nắm lấy cánh tay Hạ Chính Dương cầu xin.
Nếu biết trước như vậy, hà tất lúc đầu lại coi thường người khác chứ.
Con người dù ở bất cứ vị trí nào cũng cần phải giữ một trái tim giản dị, địa vị càng cao, thì càng phải hòa nhã. Đối xử với bất cứ ai cũng không được có ý coi thường, nhất là người có thân phận như Liêu Khải, cần phải đối xử bình đẳng, như vậy mới xứng đáng với thân phận của ông ta.
Rất rõ ràng, đạo đức của Liêu Khải không thích
hợp.
Cho dù khồng tin bác sĩ trẻ tuổi như vậy thì cũng không được nói quá tuyệt tình, khéo léo là được, như vậy vẫn có cơ hội để cứu vãn, hai bên đều có thế diện.
Chuyện này là do một tay ông ta gây ra, Hạ Chính Dương làm gì có cách nào, ông ta cười khổ: “Anh dề cao tôi quá.”
Nghe thấy ông ta nói vậy, Hạ Chính Dương vô cùng hối hận.
Người càng đạt đến trình độ cực cao thì lại càng dễ dàng phạm sai lầm, ông ta không tin với địa vị của nhà mình mà không thể mời được một bác sĩ đông y nhỏ nhoi?
Đứng trước mặt Hạ Chính Dương, Liêu Khải ngoài mặt không nói gì nhưng suy nghĩ đã bắt đầu lung lay.
Cứng rắn chắc chắn là không được, dù sao thì Lâm Phi Vũ cũng là sư thúc của Trương Hoàn, Trương Hoàn coi trọng anh như vậy, nếu ông ta mà cứng rắn thì sẽ ép Trương Hoàn cá chết lưới rách.
Đây là Liễu Thành, mọi thứ do Trương Hoàn quyết định, mặc dù chức vụ của ông ta cao hơn Trương Hoàn nhưng vẫn không quản được ông ta, bắt buộc phải lên kế hoạch lâu dài.
Hạ Chính Dương nán lại bệnh viện một lúc rồi rời đi, Liêu Khải bắt đầu nghĩ cách tìm kiếm sự giúp đỡ.
Ông ta không thế thẳng thừng chèn ép Trương
Hoàn, vậy thì phải tìm người có thể chèn ép Trương Hoàn.
Chức vụ của Liêu Khải vốn rất cao, hơn nữa cha ông ta ông lớn một phương đã rút về, đương nhiên khỏi phải nói đến quan hệ giao thiệp.
Liêu Khải trực tiếp gọi điện thoại cho ông lớn đứng đầu tỉnh Đông Nam, bí thư Trác Minh Hồng.
“Bí thư Trác, chào ông.” Liêu Khải cung kính nói.
“Đồng chí Liêu Khải, có chuyện gì sao? Sức khỏe cha anh thế nào rồi? ông ấy là lãnh đạo cũ, chúng tôi ốêu rất quan tâm.” Trác Minh Hồng khách sáo nói.
Liêu Đông Thanh là lãnh đạo cũ của Trác Minh Hồng, Trác Minh Hồng rất lo lắng cho sức khỏe của ông ta.
“Vần như cũ, hôm nay tôi gọi điện thoại để nhờ bí thư Trác giúp một việc nhỏ.” Liêu Khải khéo léo nói thành việc nhỏ.
Trong mắt ông ta, Trác Minh Hồng chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được, chắc chắn Trương Hoàn không dám làm trái lời.
“Đồng chí Liêu Khải, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.” Trác Minh Hồng cười nói.
“Bí thư Trác, chuyện là thế này, tôi gặp được một bác sĩ đông y có thể chữa bệnh cho cha của tôi. Nhưng tôi lại có xích mích nhỏ với cậu ta, tồi lại khồng thể trực tiếp mời cậu ta giúp đỡ, còn bí thư Trương ở Liều Thành vừa hay là sư điệt của cậu ta, vì
vậy tôi muốn nhờ bí thư Trác gọi điện thoại cho Trương Hoàn.”
Liêu Khải nói “chuyện nhỏ” mà mình muốn nhờ vả.
Nghe vậy Trác Minh Hồng cũng không có ý kiến gì, điều này đúng là chuyện nhỏ, sau khi so sánh, sức khỏe của lãnh đạo cũ vẫn quan trọng hơn.
“Được, vì sức khỏe của lãnh đạo cũ, đây là điều tôi nên làm.” Trác Minh Hồng trực tiếp đồng ý.
“Vậy thì làm phiền bí thư Trác, vô cùng cảm ơn, bí thư Trác bận rộn, tôi khống làm phiền ông làm việc nữa.” Liêu Khải khách sáo cảm ơn.
“Được, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Trương Hoàn.”
Liêu Khải hài lòng nhét điện thoại vào túi, lần này Trương Hoàn không thế từ chối nữa đúng không?
Có Trác Minh Hồng ra mặt, cho dù Trương Hoàn không giúp đỡ thì cũng sẽ không tham gia vào, đến lúc đó một bác sĩ đồng y nhỏ bé, mình vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chẳng phải sẽ ngoan ngoãn đến đây chữa bệnh sao?
Dù sao thì ở thời đại này, lời bọn họ nói cũng rất có tác dụng.
Sau khi đồng ý giúp đỡ Liêu Khải, Trác Minh Hồng thuận tiện gọi điện thoại cho Trương Hoàn.
“Bí thư Trác, có chỉ thị gì à?” Trương Hoàn nhận điện thoại của Trác Minh Hồng, khách sáo nói.
“Đồng chí Trương Hoàn, nhiệm vụ công việc càng ngày càng nặng nề nhỉ, nắm bắt đời sống kinh tế tốt, cũng cần phải quan tâm đến sức khỏe của lãnh đạo cũ nhé.” Trác Minh Hồng cười nói.
“Vâng, tôi sẽ làm tốt công việc ở mọi phương diện.” Trương Hoàn trả lời.
“Liêu Khải gọi điện thoại cho tôi rồi, có thể giúp thì cứ giúp, mọi người dều làm việc cùng một hệ thống. Sau này còn có rất nhiều chồ cần hợp tác. Dù sao thì sức khỏe của lãnh đạo cũ cũng rất quan trọng.” Trác Minh Hồng nói với giọng điệu sâu xa.
Ý của câu này rất rõ ràng, đó là muốn bảo ông ta giải quyết chuyện này, tôi đã đích thân gọi cho ồng rồi đây.
Trong lòng Trương Hoàn không được thoải mái lắm, sau đó bèn nói: “Bí thư Trác, tồi không thể quyết định được, đó là trưởng bối của tồi, tôi muốn xin ý kiến của cha tồi trước.”
“Được, tôn trọng trưởng bối là truyền thống tốt đẹp của nước ta, ông gọi điện thoại hỏi thăm một chút đi.” Trác Minh Hồng không có ý kiến gì về điều này, sau đó cúp điện thoại.
Dù sao thì Trương Hoàn cũng đã nói rồi, anh là trưởng bối của ông ta, sao hậu bối có thế quyết định cho trưởng bối chứ?
Dù sao thì ý của Trác Minh Hồng đã truyền đạt xong, Trương Hoàn sẽ phải nghe theo thồi.
Trương Hoàn bực bội cầm điện thoại, cái tên
Liêu Khải này vần không chịu bỏ cuộc, vậy mà lại cầu xin đến tận Trác Minh Hồng.
Điều này khiến Trương Hoàn rất khó chịu, Trác Minh Hồng tự mình gọi điện thoại đến nói chuyện này, ông ta lại không thể thẳng thừng từ chối.
Nếu khồng ông ta sẽ phải gánh tội khồng quan tâm lãnh đạo cũ.
Nếu thật sự như vậy, sau này ồng ta sẽ phải dừng bước tại đây.
Vấn đề này quả thật là một chuyện khó khăn với Trương Hoàn, ông ta đành phải hỏi ý kiến của cha mình trước để xem ồng ấy nói thế nào.
Dù sao thì Trương Hoành Bác cũng là sư huynh của Lâm Phi Vũ, Lâm Phi Vũ có thế không nể mặt ai nhưng vần phải nể mặt sư huynh của mình.
Nghĩ đến đây, Trương Hoàn gọi điện thoại cho cha mình.
“Cha, con có chuyện muốn nói với cha.” Trương Hoàn nói.
“Có chuyện gì?” Trương Hoành Bác tò mò hỏi.
Sau đó, Trương Hoàn kế lại mọi chuyện một lượt, nói cả chuyện Liêu Khải tìm Trác Minh Hồng giúp đỡ.
Trương Hoàn cũng nói đến việc khó xử của mình, trong lòng ồng ta vần mong ràng Trương Hoành Bác có thể ra mặt, cầu xin Lâm Phi Vũ ra tay một lần nữa.
Sau khi nghe xong, Trương Hoành Bác chửi ‘âm lên: “Sư thúc con nói rằng duyên phận bị đứt rồi thì tức là đứt rồi, ai đến cũng không có tác dụng, không ai có thể đe dọa (Tược cậu ấy, chuyện này con không cần quan tâm, để cha giải quyết.”
Trương Hoàn bị mắng đến mức khồng dám lên tiếng, chỉ đành phải bất chấp nói: “Cha ơi, chuyện này liên quan đến bí thư Trác, cha giải quyết bằng cách nào?”
“Chuyện này con không cần lo, con chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, những chuyện khác con không cần quan tâm.” Trương Hoành Bác tức giận dặn dò.
“Vâng, vậy con có cần gọi lại cho bí thư Trác không?” Trương Hoàn nhỏ giọng hỏi.
“Không cần gọi lại, nên làm gì thì làm, đây đâu phải là chuyện nằm trong phạm vi công việc mà con cần làm.” Nói xong, Trương Hoành Bác tức giận cúp điện thoại.
Trương Hoàn ngẩn người, ông ta vần đánh giá thấp vị trí của sư thúc trong lòng lòng cha của mình rồ.
Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy cha của mình cứng rắn như vậy, không nế mặt ai hết, chỉ để bảo vệ quyết dỊnh của Lâm Phi Vũ.
Trương Hoành Bác đã dặn dò như vậy fôi, Trương Hoàn cũng không gọi lại cho Trác Minh Hồng nữa.
Thích làm gì thì làm, dù sao thì những gì cha nói
cũng đúng, chuyện này không nằm trong phạm vi
công việc của ông ta.
Nguyên nhân hậu quả của mọi chuyện, ông ta không hề làm sai chuyện gì, còn tốt bụng giúp đỡ nhưng lại đổi lại sự châm chọc.
Trương Hoành Bác đi đi lại lại trong phòng, Phạm Thải Kỳ thấy ông già nhà mình nặng nề tâm sự, bèn hỏi: “ông già, ông làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, tôi ra ngoài đi dạo một lát.” Trương Hoành Bác nói xong liền đi ra ngoài.
Ông ấy đang nghĩ xem mình có nên nói chuyện này cho Đại sư huynh hoặc Nhị sư huynh biết không.
Đại sư huynh chắc chắn là không được nói, nếu khồng với tính cách của ông ấy sẽ chạy thắng đến Liễu Thành.
Trương Hoành Bác do dự một lúc, sau đó quyết định gọi điện thoại cho Nhị sư huynh, dù sao thì có Trác Minh Hồng ra mặt, đến lúc đó nếu khiến Lâm Phi Vũ tức giận thì mọi chuyện sẽ rắc rối.
Điện thoại vang lên một lúc bên đó mới nghe máy.
“Nhị sư huynh, là sư đệ Hoành Bác.” Trương Hoành Bác tôn kính gọi.
“Hoành Bác à, đã lâu lắm rồi mới gọi cho sư huynh đấy, gần đây thế nào?” Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên.
“Cảm ơn sư huynh nhớ mong, sư đệ vần khỏe, có chuyện liên quan đến Phi Vũ muốn nói với sư huynh.” Trương Hoành Bác cảm ơn, sau đó nói với giọng điệu nghiêm túc.
“ừ, được, Phi Vũ thế nào?” Nhị sư huynh quan tâm hỏi.
“Sư phụ đã truyền vị trí chưởng môn cho Phi Vũ, còn bản thân thì đi xa truy tìm thiên đạo, Phi Vũ đến Liễu Thành, sư phụ sắp xếp cho đệ ấy nhiệm vụ trải nghiệm chuyện phàm trần.” Trương Hoành Bác kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn một lượt.
Chu Hoành ở đầu dây bên kia trách cứ: “Một chuyện lớn như vậy sao bây giờ sư đệ mới nói cho sư huynh biết, vị trí chưởng môn không phải chuyện nhỏ, ta và Đại sư huynh phải đi bái kiến chưởng môn sư đệ.”
“Nhị sư huynh, không phải sư đệ không nói, là Phi Vũ không cho nói. Đệ ấy còn nói rằng sau khi hai người biết chắc chắn sẽ đến đây tìm đệ ấy. Đệ ấy định yên ổn một khoảng thời gian mới nói với hai người, sư huynh đừng đi tìm đệ ấy, nếu không coi như đệ làm trái mệnh lệnh của chưởng môn sư đệ đây.” Trương Hoành Bác tận tình khuyên nhủ, lo sợ Chu Hoành chạy thẳng đến đây tìm Lâm Phi Vũ.
Chu Hoành trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chưởng mõn sư đệ thật sự nói như vậy sao?”
“Thật, sao đệ lại dám nói dối chuyện như vậy chứ.” Trương Hoành Bác chắc chắn nói.
“Được, vậy thì nghe theo ý kiến của chưởng môn sư đệ, vừa nãy đệ nói có chuyện gì muốn nói với sư huynh à?”
“Đúng fôi, suýt thì quên mất, chuyện là thế này…”
Trương Hoành Bác kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi mà Trương Hoàn nói cho mình cho Chu Hoành nghe, Chu Hoành lập tức chửi ầm lên: “Sao có thể như vậy được chứ, chuyện này sư đệ không cần phải quan tâm.”
“Nhị sư huynh, chuyện của Phi Vũ đừng nói cho Đại sư huynh biết, với tính cách đó Đại sư huynh thì chắc chắn sẽ chạy thẳng đến Liều Thành.” Trương Hoành Bác dặn dò.
“Điều này sư huynh biết.” Chu Hoành trả lời.
“Được, vậy sư huynh hãy giải quyết chuyện của Phi Vũ trước đi.” Trương Hoành Bác ở đầu dây bên kia gật đầu.
“Được, được.”
Chu Hoành đáp lại rồi cúp điện thoại, sau đó gọi thư ký vào.
“Lão thủ trưởng.” Sau khi thư ký đi vào, đứng thẳng người gọi Chu Hoành.
“Lập tức gọi điện thoại cho Trác Minh Hồng ở tỉnh Đông Nam, tôi có lời muốn nói với ông ta.” Chu Hoành dặn dò.
‘Vâng.” Thư ký nghe xong liền chạy đi lấy điện thoại đặc biệt trên bàn, bắt đầu tìm số điện thoại của
Trác Minh Hồng rồi bấm gọi.
Trác Minh Hồng chờ đợi trong phòng làm việc một lúc lâu mà vẫn không chờ được Trương Hoàn gọi điện trả lời. Lúc này, điện thoại đặc biệt trên bàn làm việc vang lên, ông ta giật mình, ổn định lại tâm trạng rồi nhận điện thoại.
“Bí thư Trác, chào ông, ông Chu muốn nói chuyện điện thoại với ông.” Giọng nói của thư ký không nhanh không chậm, như thể đang dặn dò chuyện gì đó.
“Vâng vâng vâng.” Trác Minh Hồng gật đầu lia lịa.
Một lúc sau, Chu Hoành cầm điện thoại trầm giọng nói: “Tôi là Chu Hoành.”
Trác Minh Hồng ở Đông Nam xa xôi nghe thấy giọng nói này, lập tức đứng thẳng dậy, giọng nói nghiêm túc vang dội: “Mời ông chỉ thị.”
“Trương Hoàn là sư điệt của tõi, Lâm Phi Vũ là người nhà mà tôi kính trọng, chuyện của cậu ấy ông đừng xen vào.” Trong lòng Chu Hoành vốn tức giận, lúc này ồng ấy đi thẳng vào chủ đề, không hề lựa lời.
Bản lĩnh của Chu Hoành đều được học từ sư phụ của mình, thành tựu hiện tại của ông ấy là nhờ vào tông môn của ông ây. Huống hồ người ở tuổi như Chu Hoành rất coi trọng việc tòn sư trọng đạo, nên ông ấy tương (Tối coi trọng Lâm Phi Vũ.
Cho dù người khác thấy Lâm Phi Vũ thế nào cũng mặc kệ, nhưng trong trong lòng Chu Hoành luôn
tôn kính anh, anh là chưởng môn sư đệ.
Ù…
Nghe vậy, đầu óc Trác Minh Hồng ù đi, da đầu tê dại, sau lưng có mồ hôi nhễ nhại, sống lưng có một luồng hơi lạnh.
Õng Chu đang hỏi tội, hơn nữa giọng điệu rất nặng nề, hiện giờ Trác Minh Hồng chỉ muốn chết quách cho xong.
“Ông… ông Chu, tôi kiếm điếm, tôi không làm tốt công việc, xin ông Chu yên tâm, tôi nhất định sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông Chu.”
Trác Minh Hồng sợ hãi đến mức nói không rõ ràng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ,
“Được, đừng làm tôi thất vọng, đừng nhắc với Trương Hoàn chuyện của tôi, nó không biết.” Chu Hoành nói xong liền cúp điện thoại.
Trác Minh Hồng cầm điện thoại trong tay ngấn người một lúc lâu, hồi lâu sau mới đặt điện thoại vào chồ cũ, kinh hồn bạt vía ngồi trên ghế chậm rãi bình tĩnh lại.
Ông ta không thế nào ngờ dược rằng Trương Hoàn là sư diệt của ông Chu, còn Lâm Phi Vũ lại càng đáng sợ hơn, anh là người mà ông Chu kính trọng.
Rốt cuộc cái tên Liêu Khải đã làm gì thế?
Vậy mà lại có thế dần tới một tượng đài lớn như vậy.
Hiện giờ Trác Minh Hồng chỉ muốn giết chết
Liêu Khải thôi, khốn kiếp, đúng là tự tìm đường chết.
Trác Minh Hồng ổn định lại tâm trạng, fôi trực tiếp gọi điện thoại cho Liêu Khải.
Liêu Khải vẫn luồn ở bệnh viện chờ điện thoại của Trác Minh Hồng, nhìn thấy Trác Minh Hồng gọi tới, ông ta vui mừng, lập tức nghe máy hỏi: “Bí thư Trác, thế nào fôi?”
“Đồng chí Liêu Khải, vì việc của cha anh, tạm thời buồng bỏ công việc trong tay đi, yên tâm chăm sóc lãnh đạo cũ đi, đến khi nào anh thuận tiện rồi hãy quay lại làm việc.”
Trác Minh Hồng không trả lời câu hỏi của Liêu Khải mà bảo Liêu Khải tạm thời gác lại công việc trong tay, yên tâm chăm sóc cha của mình.
Liêu Khải ngẩn người, sau đó lập tức hỏi: “Bí thư Trác, chuyện này là sao?”
“Có những chuyện nên hỏi, có những chuyện không nên hỏi. Được rồi, tồi phải làm việc rồi.” Trác Minh Hồng không muốn nói nhiều với Liêu Khải.
“Khoan đã, bí thư Trác. Xin ồng nể mặt cha của tôi mà nói rõ ràng được không.” Hiện giờ Liêu Khải đã hiểu mình đã đắc tội người nào đó rồi?
Nếu không Trác Minh Hồng cũng sẽ không đột ngột trở mặt như vậy.
“Lâm Phi Vũ là người tồi không thể đắc tội, chỉ thế thôi.” Trác Minh Hồng do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói.
Ầm…
Liêu Khải như bị điện qiật, nqây ra như phồng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK