Vu Nhược Hy thực sự bối rối trước lời nói của Lâm Phỉ Vũ, rõ ràng có khả năng kiếm tiền mà lại không biết tận dụng.
Đây là kiểu người gì vậy?
Chẳng lẽ mục đích của việc học được một kỹ năng không phải chính là làm cho cuộc sống của chúng ta tốt hơn sao?
Mấu chốt là cô còn nghe thấy Lâm Phỉ Vũ nói rằng anh còn không đủ tiền ăn.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
“Những lời này của anh khiến tôi cảm thấy không đúng cho lắm, sao có tài mà lại giấu như thế? Người khác chỉ hận không thể ngày ngày giả bộ giỏi giang, còn anh thì ngược lại, tài năng đầy mình, không biết tận dụng, đã thế không có tiền ăn cũng không biết dùng tài năng để kiếm tiền, anh nói xem như vậy có khiến người ta nghi ngờ không hả?”
Phân tích của Vu Nhược Hy rất rõ ràng và hợp lý.
Theo suy nghĩ của người bình thường thì quả thực là như vậy.
Người có tài thì thường sẽ mong ngày ngày được người khác tâng bốc, nịnh bợ.
Ngay cả những người không có tài năng gì cũng sẽ tỏ vẻ như mình rất giỏi giang, rất hiểu biết.
“Sếp Vu, nếu cô cảm thấy tôi có tâm tư xấu, có mục đích khác thì tôi xin từ chức ngay”
Lâm Phỉ Vũ đề xuất ý tưởng từ chức.
Dù sao cũng chỉ là nuôi thân mình thôi mà, làm việc ở đâu cũng không quan trọng.
Vu Nhược Hy nghe xong, sắc mặt thay đổi, tức giận nói: “Từ chức thì từ chức, ai thèm giữ anh lại chứ!”
Nói xong, Vu Nhược Hy tựa lưng vào ghế ô tô như một cô bé hờn dỗi, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
“Được, sếp Vu, tôi sẽ từ chức, khi trở về tôi sẽ giao việc này cho thư ký Lưu.” Lâm Phi Vũ nói.
Vu Nhược Hy nghe xong nghỉêh răng nghiến lợi, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào thẳng thắn như vậy, một người đàn ông thẳng thắn cứng như thép.
Chẳng lẽ anh không hiểu trong lời nói của cô đang tràn đầy tức giận ư?
Lại còn muốn từ chức?
Tìm đâu ra bà chủ tốt như vậy hả?
Ngày nào cũng cung kính anh giống như một đại gia, ra ngoài tự lái xe, ăn cơm cũng gọi anh.
Vu Nhược Hy càng nghĩ càng tức giận, nhưng nếu Lâm Phi Vũ thật sự từ chức, cô nhất định sẽ không cam lòng.
“Anh không được phép từ chức.” Vu Nhược Hy giả vờ hung ác với Lâm Phỉ Vũ, nói xong tiếp tục quay đầu qua bên kia.
Không biết từ khỉ nào Vu Nhược Hy có một loại cảm giác mơ hồ với Lâm Phi Vũ, giống một người bạn, còn có một xíu “ấn tượng tốt” mà cô không dám thừa nhận.
Sau khỉ cả hai trở về khách sạn thì ai về phòng nây.
Ngày hôm sau, Vu Nhược Hy yêu cầu hai người quản lý mà cô đưa đến ở lại Hương Giang để ký hợp đồng công ty với tập đoàn Quảng Phú, còn cô đưa Lâm Phi Vũ về.
Buổi chiều vừa về đến công ty không bao lâu, thư ký Lưu bước vào văn phòng của Vu Nhược Hy và nói:
“Sếp Vu, Trác Chí Cương lại đến đây.”
Vu Nhược Hy nghe xong cau mày, chuyện
đi Hương Giang lần này bị hãm hại đều do tên Trác Chí Cương này âm thầm xúi giục.
Nghĩ tới đây, Vu Nhược Hy cảm thấy tên Trác Chí Cương này thật phiền chán.
“Mời anh ta vào.” Vu Nhược Hy muốn xem anh ta giở trò gì.
‘Vâng thưa sếp.” Thư ký Lưu đỉ ra ngoài rồi mời Trác Chí Cương vào.
Trác Chí Cương có dáng người cao lớn, bước đi hơi nghiêng ngả, thoạt nhìn giống như loại người bị “rượu khoét rỗng”.
“Nhược Hy, sao bên ngoài lại có thêm một nam thư ký thế?” Trác Chí Cương cảm thấy không vui nên vừa đi vào đã hỏi về Lâm Phỉ Vũ.
Trong mắt Trác Chí Cương, nữ tuyển thư ký nam và nam tuyển nữ thư ký đều giống nhau, đều là thư ký có việc phải làm và thư ký không có việc gì làm.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Vu Nhược Hy lạnh lùng hỏi.
“Nhược Hy, đã lâu không gặp, em không thể vui vẻ với anh được à?” Ý cười của Trác Chí Cương càng đậm.
“Trác Chí Cương, xin hãy gọi tôi là Vu Nhược Hy hoặc là sếp Vu. Mối quan hệ của
chúng ta vẫn chưa tốt như vậy.” Vu Nhược Hy xụ mặt, lạnh lùng nói.
Vu Nhược Hy càng nhìn người đàn ông trước mặt, cô càng cảm thấy ghê tởm.
Đường đường là một tên đàn ông mà lại giở trò mờ ám sau lưng.
Uống cho hai người đã quen biết nhau từ nhỏ.
Trác Chí Cương mỉm cười, không hề để ý, nói tiếp: “Chuyến đi Hương Giang thế nào rồi?”
Trác Chí Cương vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra ở Hương Giang.
Trong mắt Vu Nhược Hy, hôm nay anh ta tới đây chỉ để xem trò cười mà thôi.
“Không cần anh phải quan tâm, hôm nay tôi cho anh vào đây là muốn nói rõ, sau này đừng tìm tôi nữa.” Vu Nhược Hy lạnh lùng nói.
“Nhược Hy, chúng ta từ nhỏ đã quen biết nhau, cha mẹ em cũng hy vọng chúng ta sẽ cưới nhau, với điều kiện của cả hai gia đình, em còn cố gắng như vậy để làm gì?”
Trác Chí Cương cảm thấy rất khó hiểu, đi du lịch, ngày ngày sống phóng túng không phải rất tốt sao?
Có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng, khi sống không mang theo thì chết cũng không thể mang theo.
“Thư ký Lưu, tiễn khách.” Vu Nhược Hy lười nói chuyện vô nghĩa với Trác Chí Cương, càng nhìn anh ta càng thấy chán ghét.
Thư ký Lưu nghe vậy, từ bên ngoài đi vào, nhìn Trác Chí Cương nói: “Anh Trác, mời anh ra ngoài”
Trác Chí Cương không để ý tới thư ký Lưu, lại ngồi xuống đối diện với Vu Nhược Hy, nói: “Tối nay cha mẹ anh mời gỉa đình em cùng ăn cơm.”
“Không rảnh, cút khỏi đây ngay.” Vu Nhược Hy mắng.
“Làm gì mà nóng vậy? Muốn ngắm em nhiều hơn thôi mà.” Trác Chí Cương vừa nói vừa nhìn Vu Nhược Hy.
Quả thực Vu Nhược Hy rất xinh đẹp, đẹp gấp vạn lần so với đám phấn hồng thô tục mà anh ta từng chơi đùa trước đây, chỉ khi loại phụ nữ này bị đè lên giường, chịu sự thúc giục của chính mình, lúc này mới thể hiện bản sắc của người đàn ông.
Trác Chí Cương đã mơ tưởng đến cơ thể
Vu Nhược Hy từ lâu, từ khi học đại học, anh ta đã bắt đầu mơ tưởng rồi.
Tuy nhiên, Vu Nhược Hy luôn phớt lờ anh ta, sau khi hai nhà dề nghị kết thân, Trác Chí Cương đã mừng rỡ đến nỗi suýt nữa nhảy lầu.
Cuối cùng, Vu Nhược Hy lấy lý do sự nghiệp để từ chối.
Trác Chí Cương cũng không vội vàng, cứ kiên nhẫn chờ đợi, trong thời gian chờ đợi, anh ta đã chơi với tất cả những cô gái nên chơi rồi.
Bây giờ nhìn thấy công ty của Vu Nhược Hy càng ngày càng lớn mạnh, Trác Chí Cương cảm thấy có gì đó không đúng, nếu cứ tiếp tục như vậy, Vu Nhược Hy sẽ càng xem thường anh ta hơn.
Đó chính là lý do anh ta hãm hại Vu Nhược Hy trong vụ việc ở Hương Giang lần này.
“Lâm Phi Vũ.” Vu Nhược Hy gọi với ra cửa.
Lâm Phi Vũ bước nhanh vào: “Sếp Vu.”
“Ném tên đàn ông này ra ngoài. Sau này anh ta còn đến đây tìm tôi, không cần phải hỏi, cứ đuổi cổ đi luôn.” Vu Nhược Hy chỉ vào Trác Chí Cương ngồi đối diện, ra lệnh.
Lâm Phi Vũ không nói hai lời, đi thẳng về phía Trác Chí Cương.
“Cút” Trác Chí Cương liếc nhìn Lâm Phỉ Vũ rồi quát lớn.
Khi mới đến, anh ta thấy Vu Nhược Hy thuê một nam thư ký là đã thấy ghét rồi.
Giờ tên này còn muốn ném mình ra ngoài ư?
Lúc này Trác Chí Cương cảm thấy khí thế của mình còn chưa đủ, lập tức đứng dậy, chỉ vào Lâm Phi Vũ, tiếp tục mắng: “Mày không nhìn lại thân phận của mình đi, chỉ là một con chó canh cửa mà thôi”
Bốp!
Lâm Phi Vũ đưa tay tát vào mặt anh ta, sau đó túm lấy cổ Trác Chí Cương, kéo anh ta ra khỏi cửa.
Thư ký Lưu sửng sốt, trong khi vẻ mặt của Vu Nhược Hy vẫn bình tĩnh.
“Đồ chó chết.” Lúc này Trác Chí Cương mới ý thức được, mình vừa bị đánh ư?
Trác Chí Cương đưa tay gỡ bàn tay to lớn trên cổ anh ta ra, Lâm Phi Vũ nhìn thấy bèn dùng một tay khác vỗ vào gáy anh ta.
Trác Chí Cương chợt cảm thấy choáng váng, hai mắt mờ đi.
Trác Chí Cương giống như một con chó chết bị Lâm Phỉ Vũ kéo ra khỏi công ty, ném xuống vệ đường.
“Phi Vũ, có chuyện gì thế?”
Lúc này Lưu Minh đang ở chốt bảo vệ, vội bước ra hỏi.
“Anh Lưu, sau này nếu anh thấy tên này thì đừng cho anh ta vào, có khó khăn gì cứ gọi điện thoại cho tôi”
Lưu Minh nghe xong bèn gật gật đầu.
Lưu Minh đã làm việc tại công ty Trúc Khê được vài năm, cũng biết Trác Chí Cương là aỉ.
Hiện tại anh ta bị Lâm Phì Vũ kéo ra khỏi công ty, Lưu Minh âm thầm nuốt nước miếng.
Quả nhiên Lâm Phỉ Vũ không hề đơn giản, chắc chắn anh đang âm thầm yêu đương với sếp Vu, bây giờ tình địch của anh đang ở đây, khó trách anh lại ra tay.
Trác Chí Cương bị ném xuống đất cảm thấy đau đớn, sờ sờ cổ đứng dậy, hung tợn nhìn Lâm Phi Vũ nói: “Mày chờ đó!”
Nói xong, Trác Chí Cương nghênh ngang bước đi.
Rõ ràng anh ta không thể đánh bại Lâm
Phi Vũ, lại còn đang ở trên địa bàn của người ta, Trác Chí Cương sẽ không ngốc đến nỗi liều mạng với Lâm Phi Vũ.
Đây là việc mà một tên ngốc mới làm, Trác Chí Cương cảm thấy mình nên mang theo đầu óc mà ra khỏi cửa.
“Phi Vũ, có chuyện gì vậy?” Lưu Minh hỏi, chỉ vào Trác Chí Cương đang đỉ xa.
“Không có gì, sếp Vu bảo tôi ném anh ta ra ngoài” Lâm Phi Vũ mỉm cười.
Lưu Minh ồ một tiếng, nhìn Lâm Phỉ Vũ với nụ cười không đứng đắn.
Sau khi Trác Chí Cương vừa rời đỉ, anh ta cũng không quay lại.
Anh ta lấy điện thoại di động ra và gọi cho một người bạn ở đồn cảnh sát.
“Đội trưởng Lưu.” Trác Chí Cương hét lên sau khi cuộc gọi được kết nối.
“Cậu Trác, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện cho tôỉ thế?” Giọng nói của đội trưởng Lưu từ trong điện thoại di động vang lên.
“Vừa rồi tôi bị đánh, hẳn là có thể giám định được vết thương nhẹ, anh giúp tôi đưa người vào tù đỉ.”
Trác Chí Cương vừa xoa xoa cổ vừa nói.
“Anh không có đánh trả chứ?” Đội trưởng Lưu hỏi.
“Không” Trác Chí Cương lắc đầu nói.
“Vậy thì tốt anh bị đánh ở đâu?” Đội trưởng Lưu tiếp tục hỏi.
“Công ty Trúc Khê, bị bảo vệ của Vu Nhược Hy đánh” Trác Chí Cương nói ra lời này, càng nghĩ càng tức giận, không ngờ mình lại bị một con chó canh cửa đánh.
“Chẳng phải Vu Nhược Hy là vợ chưa cưới của anh à? Sao bảo vệ của cô ta lại đánh anh hả?” Đội trưởng Lưu nghi ngờ hỏi.
‘Van chưa đạt được thỏa thuận đâu, vợ chưa cưới cái quái gì. Đội trưởng Lưu, nhanh mang người đến đây, tôi ở đây đợi anh.”
Trác Chí Cương vừa mới khoe khoang với người ngoài rằng Vu Nhược Hy là vợ sắp cưới của mình.
“Được, tôi tới ngay.” Đội trưởng Lưu đáp lại rồi cúp điện thoại.
Trong mắt Trác Chí Cương hiện lên một tia độc ác, như thể muốn giết chết Lâm Phi Vũ thì mới bỏ qua.
Đội trưởng Lưu nhanh chóng xuất hiện, dẫn theo ba người.
“Đội trưởng Lưu” Trác Chí Cương nhìn thấy đội trưởng Lưu đỉ tới, đứng dậy đi về phía anh ta.
“Người đang ở bên trong à?” Đội trưởng Lưu hỏi.
“Đúng vậy, tôi dẫn mấy người đến đó” Trác Chí Cương nói xong, lập tức dẫn đầu đám người đội trưởng Lưu về phía công ty.
Lưu Minh đang ở trong chốt bảo vệ nhìn thấy Trác Chí Cương quay lại, mang theo mấy tên cảnh sát thì không dám ngăn cản, nhanh chóng báo cho thư ký Lưu.
Sau khỉ thư ký Lưu nói cho Vu Nhược Hy biết chuyện này, sắc mặt Vu Nhược Hy lập tức tối sầm lại.
Một lúc sau, Trác Chí Cương đi tới và chỉ vào Lâm Phi Vũ đang ngồi trên ghế của mình.
“Chúng tôi là cảnh sát của khu vực này. Anh đây báo với chúng tôi rằng anh đã đánh anh ây, mời anh đi theo tôi về đồn một chuyến để phục vụ cho việc điều tra.” Đội trưởng Lưu bước tớỉ, nói với Lâm Phi Vũ với vẻ mặt lạnh lùng.
Lâm Phi Vũ ngẩng đầu lên và liếc nhìn đội trưởng Lưu, gật đầu đứng dậy.
“Đội trưởng Lưu, tôi cho rằng Lâm Phi Vũ không đánh ai cả, anh ấy chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình. Có người đã xông vào công ty của tôi, ý đồ quấy rối tôi, anh âỳ là bảo vệ của tôi, thay tôi tống anh ta ra ngoài cũng không có gì sai cả.”
Vu Nhược Hy bước ra khỏi văn phòng và nhanh chóng bảo vệ Lâm Phỉ Vũ.
Vu Nhược Hy chỉ nói mấy câu đã thay đổi tính chất của vụ việc, còn biến Trác Chí Cương thành kẻ xông vào công ty quấy rối cô.
Nếu đúng như vậy, Lâm Phi Vũ với tư cách là nhân viên bảo vệ quả thực đang hoàn thành nhiệm vụ của mình, bảo vệ sự an toàn của bà chủ công ty, điều đó không có gì sai.
Đội trưởng Lưu quay đầu lại liếc nhìn Trác Chí Cương, tìm kiếm câu trả lời.
Mặc dù Lâm Phỉ Vũ có nghĩa vụ hợp tác điều tra nhưng anh ta không thể lấy lý do này để tạm giam được.
Tuy đội trưởng Lưu quen biết Trác Chí Cương nhưng không thể tùy ý hãm hại người khác, nếu Trác Chí Cương thật sự bị đánh mà
không chống trả thì theo thủ tục thông thường sẽ bị giam giữ.
Bây giờ chỉ cần một câu nói của Vu Nhược Hy đã hoàn toàn thay đổi bản chất việc đánh người, hơn nữa điều kiện gia đình của Vu Nhược Hy rất tốt nên không phải nói muốn vu oan cho aỉ cũng được.
“Nhược Hy, em quyết tâm giúp người ngoài, để anh phải chịu ấm ức à?” Trác Chí Cương lạnh lùng nhìn Vu Nhược Hy hỏi.
“Tôi và anh không quen biết nhau, anh tự tiện xông vào văn phòng của tôi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này. Anh đừng tưởng tôi không biết anh đã làm gì ở Hương Giang.” Vu Nhược Hy lạnh lùng nói.
Trác Chí Cương vừa nghe vậy, lập tức tái mặt.
Vu Nhược Hy đã biết chuyện ở Hương Giang rồi ư?
Sau đó Vu Nhược Hy nhìn về phía đội trưởng Lưu, nói: “Đội trưởng Lưu, vì đảm bảo an toàn cho cá nhân tôi, trước tiên tôi đã khuyên nhủ anh Trác Chí Cương nhưng anh ta không nghe, tiếp tục quấy rối tôi nên mới bị Lâm Phỉ Vũ lôi ra khỏi công ty, đây là hành vỉ bình thường của một bảo vệ.”
Đội trưởng Lưu gật đầu, nhìn Trác Chí Cương nói: “Mấy người muốn giải quyết riêng hay là muốn đi đến đồn cảnh sát?”
Tuy đội trưởng Lưu quen Trác Chí Cương nhưng anh ta là người thỉ hành pháp luật, không thể vi phạm pháp luật, biết Trác Chí Cương đang lừa dối mình nhưng vẫn giúp đỡ Trác Chí Cương, điều này sẽ vi phạm nguyên tắc của chính anh ta.
Trác Chí Cương nghe đội trưởng Lưu nói vậy, sắc mặt lạnh lùng, thầm mắng đội trưởng Lưu là thứ không ra gì.
Chỉ có chuyện nhỏ như vậy mà cũng không muốn giúp.
“Thằng chó, mày chờ đó.” Trác Chí Cương nói xong, xoay người bỏ đỉ.
Vốn tưởng Lâm Phỉ Vũ sẽ bị trừng phạt, nhưng Vu Nhược Hy đã lật ngược tình thế chỉ bằng vài câu nói.
Đội trưởng Lưu nhìn Trác Chí Cương bỏ đi, sau đó lại nhìn Vu Nhược Hy nói: “Sếp Vu, quấy ray rối.
“Đội trưởng Lưu, đi thong thả.” Vu Nhược Hy khẽ gật đầu.
Lâm Phi Vũ không quan tâm, Trác Chí
Cương muốn làm gì thì làm.
Trác Chí Cương tức giận rời khỏi công ty, quay lại xe và gọi cho một người khác.
Anh ta cảm thấy nếu không dạy cho Lâm Phi Vũ một bài học thì không thể để yên chuyện này được.
“Sếp Vương, giúp tôi tìm người đánh gãy chân một thằng chó, bao nhiêu tiền?”
Sếp Vương trong miệng Trác Chí Cương chính là ông chủ một quán bar, anh ta đã ngấm ngầm làm rất nhiều việc xấu.
Anh ta đã từng khoe khoang với Trác Chí Cương rằng không có gì mà anh ta không làm được.
“Anh Trác, ai đã chọc cho anh tức giận thế?” Sếp Vương cười hỏi.
“Nó chỉ là một con chó canh cửa mà thôi, sếp Vương nói xem, đánh gãy hai chân của nó thì mất bao nhiêu tiền?” Trác Chí Cương tiếp tục hỏi.
“Còn phải xem đối phương là aỉ mới có thể định giá.” sếp Vương chậm rãi nói.
“Nhân viên bảo vệ của công ty Trúc Khê.” Trách Chí Cương nói.
“Năm trám ngàn.” sếp Vương báo giá.
“Được” Trác Chí Cương nghiến răng, nếu có thể đánh gãy chân Lâm Phi Vũ, bỏ ra một ít tiền cũng không tính là gì cả.
“Anh có hình ảnh hay thông tin gì về người này không?” sếp Vương hỏi.
“Bây giờ tôi đang ở cổng công ty xây dựng Trúc Khê, anh gọi người đến đây, tôi sẽ chỉ cho.”
Trác Chí Cương không hề có lấy một tấm ảnh của Lâm Phi Vũ chứ đừng nói đến bất kỳ thông tin nào.
Sếp Vương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi sẽ phái nqười qua đó ngay”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK