• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Lượng tức giận lao xuống Lâu, ông ta muốn xem thử người nào mà hống hách đến vậy, dám đánh người trong địa bàn của ông ta.
ở một nơi như Hương Giang, những người quen biết ông ta đều biết rằng nếu ông ta mà trở nên tàn nhẫn thì ai mà chẳng sợ?
Người xuất thân từ xã hội đen, trên người ai mà chẳng có sự ngang ngược?
Ông ta cũng quen biết Phạm Lạc Thiên, Dương Lượng và cha của anh ta cũng có mốỉ quan hệ khá tốt, cùng đi tắm chung với nhau.
Phạm Lạc Thiên nằm trên mặt đất, hiện giờ không còn hung hăng càn quấy nữa, liên tục bị Lâm Phi Vũ đánh, răng cũng bị rơi mất mấy cái, lúc này mà vẫn không biết nhẫn nhịn thì đúng là đồ ngu.
Biết rõ rằng hiện giờ không thể làm gì người ta, đương nhiên anh ta cũng sẽ không mở miệng nói linh tỉnh.
Bởi vì động tĩnh bên Lâm Phi Vũ khá lớn nên Vu Nhược Hy cũng đến đây, bên cạnh còn có Phùng Lãng Khôn đã đưa họ vào đây.
“Lâm Phi Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vu Nhược Hy thấy người đánh nhau là Lâm Phi Vũ
thì giật thót tim.
Đây là Hương Giang, cô sợ Lâm Phi Vũ sẽ chịu thiệt.
“Sếp Vu, không sao, cứ có một vài người thích ăn đòn.” Cuối cùng khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Phi Vũ cũng nở nụ cười.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười của Lâm Phỉ Vũ, trong lòng Vu Nhược Hy đột nhiên có cảm giác rất an toàn.
Lúc này cô mới nhớ ra mối quan hệ giữa Lưu Đông Lâm và Lâm Phi Vũ, dựa vào địa vị của Lưu Đông Lâm ở Hương Giang, Lâm Phi Vũ sẽ không đến mức phải chịu thiệt.
Sau đó cô đi đến bên cạnh Lâm Phỉ Vũ và thì thầm nói: “Dù thế nào thì anh cũng không thể ra tay đánh người ở những nơi như thế này chứ.”
“Sếp Vu, anh ta ra tay trước.” Lâm Phi Vũ chỉ vào Phạm Lạc Thiên trên mặt đất và nói.
Nghe vậy, Vu Nhược Hy liền sầm mặt.
Thư ký của cô chỉ có cô được phép bắt nạt, anh ta dựa vào cái gì mà dám bắt nạt anh?
Nghĩ đến đây, Vu Nhược Hy đi đến bên cạnh Phạm Lạc Thiên và đạp mạnh lên mu bàn tay của anh ta, đôi giày cao gót của Vu Nhược
Hy rất nhọn, làm sao Phạm Lạc Thiên có thể chịu đựng được chứ.
A…
Phạm Lạc Thiên đau đớn lăn lộn, anh ta đau đến mức chảy cả nước mắt.
Những hành động này của Vu Nhược Hy khiến Lâm Phỉ Vũ sững sờ.
“Anh là người của tôi, anh ta dám ra tay với anh, tôi cũng sẽ không khách sáo đâu.” Thấy Lâm Phi Vũ nhìn mình với ánh mắt quái lạ, Vu Nhược Hy tự động giải thích một câu,
Mục đích cô làm như vậy là để trói mình lại với Lâm Phì Vũ, đồng nghĩa với việc cô cũng tham gia vào việc đánh Phạm Lạc Thiên.
Phùng Lãng Khôn nhìn đến mức ngẩn người, thế này thì làm thế nào mới tốt đây.
Lâm Phi Vũ gây chuyện thì ông ta không thể quản được, nhưng Vu Nhược Hy gây chuyện là tội lỗi của ông ta.
Hành động của Vu Nhược Hy khiến cách nhìn đời của người vây xem sụp đổ.
Không ngờ một người phụ nữ xỉnh đẹp như vậy mà hung dữ lại chẳng hề thua kém đàn ông.
Nghe thấy Vu Nhược Hy nói như vậy, Lâm
Phi Vũ mỉm cười không nói gì, Vu Nhược Hy làm như thế khiến Lâm Phi Vũ rất cảm động.
Mặc dù Vu Nhược Hy cứ luôn giận dỗỉ anh nhưng lúc nào cũng bảo vệ anh.
Hai người họ có mối quan hệ trên dưới là bà chủ và nhân viên, nhưng lại chậm rãi để lộ sự khác thường.
Đương nhiên, bất kể là người yêu cũng được, hay là bà chủ và nhân viên cũng được, đều là quan hệ trên dưới.
“Hai người này là ai vậy, dám gây chuyện ở dạ tiệc mà sếp Dương tổ chức sao?”
“Hình như là từ bên ngoài đến thì phải, đều là những khuôn mặt xa lạ.”
“Bây giờ trổ tài bằng nắm đấm, lát nữa sếp Dương đến, có kịch hay để xem rồi.”
Một đám quần chúng hóng hớt bên cạnh đưa tay chỉ trỏ Vu Nhược Hy và Lâm Phỉ Vũ, càng thêm hứng thú xem náo nhiệt.
“Nhường đường một chút, sếp Dương đến rồi”
Lúc mọi người đang bàn tán, Dương Lượng dẫn một nhóm người đi tới với sắc mặt sa sầm.
“Sếp Dương.”
Mọi người xung quanh nhìn thấy Dương Lượng đi tới, rối rít chào hỏi, đặc biệt là những mình tỉnh được mời đến đây, người nào người nấy đều mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Dương Lượng tùy ý gật đầu, không hề nán lại lâu mà sầm mặt đi về phía Lâm Phi Vũ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Lượng đi tới chỉ vào nhân viên phục vụ và hỏi.
Mọi chuyện đã xảy ra rồi, ông ta cần biết cả quá trình.
Ông ta cũng không phải là người không có đầu óc, cho dù trong lòng muốn giúp Phạm Lạc Thiên thì cũng phải biết đầu đuôi ngọn ngành của mọi chuyện, để tránh người khác nói ra nói vào.
Nhiều người như vậy đang nhìn chằm chằm, Dương Lượng đương nhiên phải giữ mặt mũi trước.
“Sếp Dương, mọi chuyện là thế này…”
Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, kể Phạm Lạc Thiên khiêu khích Lâm Phi Vũ như thế nào, Lâm Phi Vũ chửi thề trước, sau đó Phạm Lạc Thiên tức giận ra tay đánh trước, tiếc rằng không đánh lại
người ta, nên mới gây ra tình hình như bây giờ.
Dương Lượng gật đầu, ông ta đã biết đại khái mọi chuyện, hai người họ dều có trách nhiệm.
Tuy nhiên, Lâm Phỉ Vũ đánh người trên bữa tiệc mà ông ta tổ chức là không được.
“Dẩn mấy người bọn họ đến phòng tôi.”
Dương Lượng cố tình chỉ vào nhóm người Lâm Phi Vũ và ra lệnh.
Chuyện này đương nhiên không thể giải quyết ở bên ngoài, để tránh mất mặt.
Thấy bảy tám vệ sĩ đỉ đến đáy, Vu Nhược Hy cảm thấy hơi sợ hãi, túm lấy áo của Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ cho Vu Nhược Hy một ánh mắt an ủi, bước về phía trước một bước, nói: “Sếp Dương phải không? Người là do tôi đánh, nhưng ông có thể làm gì được tôi?”
Ông có thể làm gì được tôi?
Câu này vô cùng phách lối.
Đây chính là ý của Lâm Phi Vũ, mặc dù Lâm Phi Vũ nghe lời sư phụ đỉ ra trải sự đời nhưng cũng không thể để mặc người khác bắt nạt mình.
Lâm Phi Vũ không gây chuyện, nhưng càng không sợ phiền phức.
Nghe vậy, Dương Lượng nheo mắt lại, ông ta không hề tức giận với câu nói của Lâm Phi Vũ, mà cười nhìn Lâm Phỉ Vũ và nói: “Cậu là người đầu tiên khiến tôi tức giận trong những năm gần đây”
Dương Lượng nở nụ cười, sống chết khó đoán.
Người quen thuộc với Dương Lượng đều biết rằng ông ta nở nụ cười như vậy có nghĩa là ông ta thật sự tức giận rồi.
/zVậy thì sao?” Lâm Phi Vũ tùy tiện xua tay.
“Được, rất tốt.” Dương Lượng khẽ gật đầu, sau đó nhìn vệ sĩ và ra lệnh: “Đánh gãy hai chân của cậu ta.”
Nghe vậy, vệ sĩ lập tức bước tới, rối rít tấn công Lâm Phi Vũ.
Những vệ sĩ này đánh người bình thường còn được nhưng ở trước mặt Lâm Phi Vũ, cứ như thể các bạn nhỏ đang đánh nhau vậy.
Lâm Phi Vũ đứng yên trước mặt Vu Nhược Hy, một người bước đến thì đá bay một người.
Mỗi người bị đá bay đêu nằm rạp trên mặt đất hồi lâu không đứng dậy được, lập tức mất đi
sức chiến đấu.
Mọi người hít vào một hơi, trước đó Lâm Phi Vũ đánh người, họ cũng đã nhìn thấy, biết bản lĩnh của Lâm Phi Vũ không tệ, nhưng lúc này khi đối mặt với bảy tám tên vệ sĩ cao to lực lưỡng, anh vẫn có thể một chân đá một tên, hoàn toàn không hề có gì khác biệt với những Lân trước đó.
Hình như trong mắt anh, tất cả mọi người đêu như nhau, điều này không khỏi khiến mọi người cảm thấy kỉnh hãi.
Dương Lượng cũng không ngờ rằng Lâm Phỉ Vũ lại gỉỏỉ đánh nhau đến vậy, vệ sĩ của ông ta như thế nào trong lòng ông ta hiểu rõ nhất, họ đều là những người có năng lực, một người đánh mấy người cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Mà một nhóm người như vậy bị Lâm Phi Vũ đá như đá bóng cao su, ánh mắt ông ta toát lên vẻ chấn động.
Vu Nhược Hy đứng đằng sau Lâm Phỉ Vũ, nhìn động tác đá bay vệ sĩ của Lâm Phi Vũ, thật sự là rất đẹp trai.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Vu Nhược Hy khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, cô thật sự không ngờ rằng Lâm Phi Vũ có
thân hình như người bình thường nhưng bản lĩnh lại ghê gớm đến vậy?
Vu Nhược Hy lại làm mới nhận thức của mình về Lâm Phỉ Vũ.
Hình như thứ mà cô hiểu có thề là một góc của núi báng.
Lưu Đông Lâm chờ ở trong phòng một lúc Iâu, thâỳ một chút chuyện nhỏ như vậy mà Dương Lượng giải quyết lâu đến thế, ông ta bèn ra ngoài ban công nhìn thoáng qua.
Không nhìn thì vẫn ổn, vừa nhìn thì bỗng giật cả mình, đó chẳng phải là Lâm Phi Vũ sao?
Thấy Lâm Phỉ Vũ đối đầu với Dương Lượng, Lưu Đông Lâm sợ đến mức suýt chút nữa thì tè ra quần, Lưu Đông Lâm đứng ở ban công cao giọng hét lên: “Dương Lượng, dừng tay ngay.”
Sau khỉ nói xong câu này, Lưu Đông Lâm nhanh chóng chạy xuống tầng.
Dương Lượng đang định nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng hét sau lưng, ông ta theo bản năng ỉm miệng lại.
Lưu Đông Lâm đã từng tuổi này rồi, chạy một mạch từ tầng ba xuống mà không thở dốc, nhìn thấy Lưu Đông Lâm chạy tới, Dương Lượng
mừng thầm trong lòng.
Đại ca đến rồi, chuyện này chắc chắn phải quản đến cùng.
Thua người chứ không thể thua thể diện được.
“Đại ca.” Nhìn thấy Lưu Đông Lâm chạy tới, Dương Lượng hét lên từ xa.
Ầm.
Lưu Đông Lâm chạy thẳng đến chỗ Dương Lượng, lúc sắp đến gần Dương Lượng, ông ta giơ chân lên đá bay Dương Lượng.
“Ai là đại ca của mày, cho mày gây họa cho ông đây này hả.”
“Mẹ kiếp, có chút địa vị là không coi ai ra gì, hôm nay ông đây sẽ đánh chết mày.”
“Cái quái gì vậy, mù mắt rồi phải không?”
Ngay sau đó, Lưu Đông Lâm lập tức tay đấm chân đá Dương Lượng một trận, không hề có ý định nương tay.
Dương Lượng bị đánh ôm đầu co người lại, miệng kêu lên: “Đại ca, có chuyện gì vậy? Chao Ôi…
“Còn hỏi là có chuyện à? Hôm nay ông đây mà không đánh chết mày thì sẽ theo họ của
mày.”
Thấy Dương Lượng vẫn còn dám cãi lạt ông ta ra tay mạnh hơn, đồng thời miệng cũng không nể nang.
Quần chúng vây xem xung quanh ngẩn người, Dương Lượng bị đè trên mặt đất đánh, còn gọi người đó là đại ca?
Có những người không quen biết Lưu Đông Lâm vô cùng sợ hãi.
Tuy Lưu Đông Lâm là một trong những người giàu nhất ở Hương Giang nhưng rất ít khi lộ diện, rất ít người quen biết ông ta.
“Đây… Ông ấy là Lưu Đông Lâm.”
“Lưu Đông Lâm của tập đoàn Quảng Phú sao?”
A…
Thảo nào lại vừa mắng chửi vừa đấm đá Dương Lượng, thì ra là ông ta, vậy thì thảo nào, nghe nói ông ta mới là ông chủ đứng sau công ty giải trí của Dương Lượng.
Tuy nhiên, ông ta là đại ca của Dương Lượng, tại sao ông ta lại muốn đánh chết Dương Lượng chú?
Vu Nhược Hy liếc nhìn Lâm Phi Vũ với ánh
mắt kinh ngạc, có vẻ như địa vị của Lâm Phi Vũ trong lòng Lưu Đông Lâm cao hơn cô nghĩ rất nhiều.
Cô vẫn đánh giá thấp Lâm Phỉ Vũ.
Đột nhiên, Vu Nhược Hy nhận ra Lâm Phỉ Vũ và mình không cùng một đẳng cấp.
Đây là người đàn ông tràn đầy mê hoặc, Vu Nhược Hy càng muốn bới gốc, càng muốn tìm hiểu đến cùng thì càng dễ chìm sâu vào trong đó.
“Đừng diễn kịch nữa, cứ đánh tiếp là sẽ chết người đây.” Lâm Phi Vũ thản nhiên nói.
Nghe vậy, Lưu Đông Lâm dừng động tác đánh Dương Lượng, đỉ đến trước mặt Lâm Phi Vũ, cúi đầu thật thấp, sợ hãi nói: “Tôi xỉn lổỉ, là tôi không dạy dỗ tốt, khiến cậu tức giận rồi”
Nghe vậy, Dương Lượng trợn tròn mắt, nhất thời quên mất sự đau đớn trên người.
Ông ta đi theo Lưu Đông Lâm mấy chục năm, chưa bao giờ nhìn thấy Lưu Đông Lâm khom lưng khúm núm như vậy, lúc này Dương Lượng hoàn toàn ngẩn ra, nhất thời lông tơ dựng ngược, vô cùng sợ hãi.
Thì ra người đó mới thật sự là lão đại, thảo nào anh lại không kiêng nể gì cả, đánh Phạm
Lạc Thiên rồi còn mắng chửi Dương Lượng.
Phạm Lạc Thiên cứ tưởng rằng bản thân có thể tức giận rồi, nhìn thấy Dương Lượng tới, anh ta vốn dĩ đã to gan hơn.
Nào ngờ Lâm Phi Vũ còn chẳng thèm nể mặt Dương Lượng, vẫn đánh như vậy.
Mà sau đó lại còn có Lưu Đông Lâm đi tới đánh Dương Lượng một trận, khi nhìn thấy cảnh tượng Lưu Đông Lâm khom lưng cúi đầu xin lỗi Lâm Phi Vũ, anh ta sợ đến mức trực tiếp ngất xỉu.
Lúc này, chỉ có ngất xỉu mới là cách ổn thỏa nhất.
Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm vào Lưu Đông Lâm mà không nói gì hết, Lưu Đông Lâm khom người không dám đứng thẳng dậy, trên trán toát ra mồ hôi vì hoảng sợ.
Lâm Phi Vũ không nói gì có nghĩa là mọi chuyện vẫn chưa trôi qua, Lưu Đông Lâm không dám thở mạnh.
“Được rồi, dạy dỗ một chút là được.” Lâm Phi Vũ thản nhiên lên tiếng.
Lưu Đông Lâm thở dài một hơi, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, cung kính nói: “Tôi nhất định sẽ khiến cậu hài lòng.”
“Đỉ thôi, chẳng thú vị gì cả.” Lâm Phi Vũ nhìn Vu Nhược Hy và hỏi.
Vu Nhược Hy gật đầu, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Thấy vậy, Lưu Đông Lâm lập tức sắp xếp người của mình đưa Lâm Phi Vũ và Vu Nhược Hy đỉ.
Một ngày hai Lân, người của mình đêu đắc tội với Lâm Phi Vũ, Lưu Đông Lâm muốn chết quách cho xong.
Đồng thời, Phùng Lãng Khôn đang đứng xem với quần chúng vẫn chưa thể bình tĩnh lại, lúc này cuối cùng ông ta cũng đã hiểu ra tại sao Vu Nhược Hy lại bảo vệ Lâm Phi Vũ như vậy.
Anh mới thật sự là nhân vật lớn, ngay cả Lưu Đông Lâm là một trong những người giàu có nhất Hương Giang cũng vâng vâng dạ dạ, không dám thở mạnh trước mặt anh, loại người như anh có địa vị như thế nào, ông ta đã không dám suy nghĩ nữa.
Phùng Lãng Khôn thầm lau mồ hôi, thầm cảm thấy may mắn vì vừa nãy mình không đắc tội Lâm Phỉ Vũ.
Hiện giờ nhìn thấy Lâm Phi Vũ rờỉ đi với Vu Nhược Hy, ông ta còn chẳng dám bước tới chào
hỏi.
Lưu Đông Lâm tiễn Lâm Phi Vũ đi, sau đó lại đi vào nhìn Dương Lượng nhếch nhác, lạnh lùng nói: “Đỉ theo tao.”
Dương Lượng không dám lên tiếng, cúi đầu đi theo Lưu Đông Lâm.
Hai người trở lại tầng ba, Lưu Đông Lâm nhìn Dương Lượng nói: “Có phải không hiểu được tại sao anh lại muốn đánh cậu đúng không? Hơn nữa còn không hề nương tay, đánh cậu đến chết?”
“Đại ca có đánh chết em, em cũng sẽ không nói gì.” Dương Lượng cúi đầu không dám phản bác.
“Dương Lượng, anh đánh cậu là đang cứu mạng cậu, nếu để cậu ấy ra tay, cậu ấy bóp chết cậu còn dê hơn bóp chết một con kiến, đừng nói là cậu, ngay cả anh cũng vậy.”
Lưu Đông Lâm nhìn Dương Lượng và trầm giọng nói.
Ông ta không cho rằng mình đang khoa trương, thậm chí còn sâu sắc cho rằng mình còn chẳng bằng một con kiến.
“Điều này…” Dương Lượng nhìn Lưu Đông Lâm với vẻ mặt sợ hãi.
“Hầy… Mọi chuyện là như thế này…’
Lưu Đông Lâm kể lại mọi chuyện xảy ra tối qua từ đầu đến cuối cho Dương Lượng nghe. Nghe xong, Dương Lượng xụi lơ ngồi trên mặt đất, một luồng khí lạnh chạy từ bàn chân đến đỉnh đầu.
Lâm Phi Vũ và Vu Nhược Hy đang trên đường trở về, hai người họ đêu ngồi ở hàng ghế sau.
Vu Nhược Hy vẫn luôn nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào Lâm Phỉ Vũ.
“Sếp Vu, trên mặt tôi có hoa à? Cô đã nhìn tôi suốt dọc đường rồi.” Lâm Phi Vũ không chịu đựng được ánh mắt dò xét của Vu Nhược Hy, anh quay đầu nhìn cô nói.
“Anh càng ngày càng khác thường.” Ánh mắt của Vu Nhược Hy sáng ngời.
“Sếp Vu, tôi khác thường chỗ nào, tôi chính là thư ký đời sống của cô đây.” Lâm Phi Vũ nói.
Nghe vậy, Vu Nhược Hy ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người về phía Lâm Phỉ Vũ, nghiêm túc nói: “Vậy tôi hỏi anh, rốt cuộc anh đến công ty của tôi ứng tuyển bảo vệ là để làm gì? Rõ ràng anh xuất sắc đến vậy cơ mà.”
“Sếp Vu, lần trước tôi đã nói với cô rồi, tòi
thật sự không có kinh nghiệm làm việc, tôi cần một công việc để nuôi sống bản thân, nếu không còn chẳng có cơm mà ăn.” Lâm Phỉ Vũ trả lời.
“Thật không?” Vu Nhược Hy lộ vẻ nghỉ ngờ.
“Thật.” Lâm Phi Vũ nghiêm túc gật đầu.
/zVậy tại sao bà ngoại của tôi đưa tiền khám bệnh cho anh mà anh lại không lấy?” Vu Nhược Hy tiếp tục hỏi.
Lâm Phi Vũ thở dài, nói: “Tôi sẽ không dùnq V thuật để kiếm tiền”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK