• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bành Tiêu Vũ cười ngượng nghịu và nói:
“Có lẽ ở Trung Quốc không có quy tắc như vậy. Tôi mới trở về từ bên đó, ở đó có quy tắc như thế.”
Lâm Phi Vũ cười thầm sau khi nghe anh ta nói vậy, anh cũng không để tâm tới chuyện này.
Từ lúc anh bước vào, dường như Bành Tiêu Vũ có chút thù địch đối với anh, Lâm Phi Vũ khồng hiếu tại sao người này lại kỳ lạ như vậy.
Bản thân muốn nổi bật rồi lợi dụng khuyết điểm của người khác đế thể hiện bản thân mình rất sảng khoái sao?
Chu Dao thấy bầu không khí không ổn, cô ấy cố ý chuyển chủ đề, nhìn về phía Vu Nhược Hy và cười nói: “Nhược Hy, bạn trai cậu biết tiếng Đức à?”
Đến chính Vu Nhược Hy cũng không biết, cồ cười gật đầu nói: “ừm, cũng biết một chút.”
“Quá giỏi, học y rồi còn học cả ngoại ngữ, xem ra sau này sẽ hướng đến y học quốc tế.” Chu Dao khen ngợi.
Chu Dao chỉ là đang nói đệm vài câu nhưng khi những lời này lọt vào tai của Bành Tiêu Vũ lại có chút khác biệt.
Phụ nữ của anh ta lại đi khen ngợi người đàn ông khác khiến anh ta cảm thấy cực kỳ chói tai, anh ta khẽ cười khẩy và nói với giọng điệu nồng đậm sự châm biếm:
“ô… Y học quốc tế khồng dễ dàng thế đâu. Hiện nay trình độ y học tiên tiến của Trung Quốc đều là từ nước ngoài nhập vào. Dù tùy tiện mời một chuyên gia hạng ba đến thì các bệnh viện lớn trong nước sẽ cung kính như ông ngoại, còn y học gì chứ.”
Chu Dao và Vu Nhược Hy đều khồng nói gì, tuy lời nói của Bành Tiêu Vũ nghe có vẻ khó chịu nhưng quả thực là sự thật.
“Tây y ở Trung Quốc vốn bắt đầu muộn và đã phải nỗ lực rất nhiều đế có được như ngày hôm nay. Nhìn khắp thế giới, chưa có quốc gia nào đạt được tốc độ nhanh như Trung Quốc. Đừng nhìn sự việc từ một phía mà hãy nhìn từ góc độ tổng thế.”
“Hơn nữa, Trung Quốc còn có trung y, đây là một nền văn minh kếthừa, anh muốn người nước ngoài học thì cũng không thể học được. Anh nói như thể người nước ngoài cao thượng trong mắt anh ấy nhỉ?”
Nghe được sự khinh thường trong giọng điệu của Bành Tiêu Vũ, Lâm Phi Vũ mở miệng phản bác.
Nước ngoài tốt như thế thì sao còn về nước để phát triển?
Còn không phải là do không cố nối nữa, hoặc là thấy trong nước phát triển tốt nên muốn trở về kiếm tiền à.
“Tôi không phủ nhận sự thật mà anh nói, tâyy ở Trung Quốc phát triển trong thời gian ngắn, có được trình độ này đúng là rất tốt. Nhưng anh đừng lấy đó làm cái cớ cho trung y, xấu hố lắm.”
Bành Tiêu Vũ bắt đầu đối chọi gay gắt.
“Trung y thì sao? Có rất nhiều bệnh mà tây y không thể chữa khỏi và vẫn có thể chữa được bằng trung y.” Vu Nhược Hy phản bác lại, cô là người có quyền lên tiếng nhất đối với chuyện này.
Đối với bệnh tim của ông ngoại cô thì tây y chỉ có thể khoanh tay chịu chết, nhưng phương pháp điều trị bằng trung y của Lâm Phi Vũ đã trực tiếp diệt trừ tận gốc.
Mang hai loại này ra so sánh, cái nào tốt cái nào xấu thì nhìn một cái là biết ngay!
“Đừng lấy ví dụ ra để nói tổng thể.” Trong lòng Bành Tiêu Vũ càng cảm thấy không vui khi Vu Nhược Hy giúp Lâm Phi Vũ nói chuyện.
Đồ tốt bị chó xơi thì cũng thôi đi, lại còn người tung kẻ hứng.
Chu Dao cảm thấy hơi nhức đầu, không hiểu sao một bữa cơm vui vẻ cùng nhau lại biến thành đại hội tranh luận, cồ ấy đang định lên tiếng thì Lâm Phi Vũ đã nói: “Đúng là tồi học trung y, không bằng bây giờ tồi khám thử cho anh xem nhé?”
Khi Lâm Phi Vũ nói chuyện, trong mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Đều nói bớt đi vài câu đi, đây không phải là vấn đề chúng ta quan tâm, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ, sao phải xa lạ như vậy chứ.” Chu Dao tìm được cơ hội, cô ấy lên tiếng nói lời giảng hòa.
Bành Tiêu Vũ phớt lờ lời khuyên của Chu Dao,
anh ta thấy Lâm Phi Vũ chủ động muốn mất mặt thì cười nói: “Được, anh xem cho tôi đi.”
Anh ta đã được kiểm tra sức khỏe toàn diện ở nước ngoài, cơ thể rất tốt, ngoài việc thận có chút hư nhược ra thì không có vấn đề gì khác.
Vê phần nguyên nhân khiến thận hư thì bản thân anh ta cũng biết rõ là do đâu, chỉ là anh ta không biết cách tiết chế sinh hoạt cá nhân của mình.
“Tiêu Vũ.” Chu Dao đấy anh ta.
“Không sao, thảo luận với anh ta một chút mà thôi.” Bành Tiêu Vũ có chút không vui trừng mắt nhìn Chu Dao.
Vu Nhược Hy còn biết giúp bạn trai nói chuyện, mà bạn gái của anh ta chỉ biết khuyên nhủ anh ta.
Nghĩ tới đây, Bành Tiêu Vũ khồng khỏi có chút tức giận đối với Chu Dao.
“Anh bị bệnh, có phải anh thường xuyên cảm thấy mệt mỏi và dễ buồn ngủ không? Có đôi khi anh cảm thấy dù có ngủ nhiều bao nhiêu thì tinh thần cũng vẫn uể oải, dạc biệt là ban ngày khi thức dậy sẽ cảm thấy đau nhức phần thắt lưng, cơthể nặng nề?”
“Hơn nữa anh khó ngủ về đêm, nước tiểu trong, đi tiểu liên tục, tiểu ít hoặc tiếu đêm nhiều lần. Ngoài ra, anh còn thường xuyên cảm thấy ù tai, khó thở và đặc biệt vào mùa hè này, anh còn có thể cảm thấy lạnh quanh vùng thắt lưng.”
Lâm Phi Vũ nói ra các triệu chứng của Bành Tiêu Vũ, sau đó còn chỉ vào thắt lưng của anh ta.
Bành Tiêu Vũ vô thức chạm vào, quả thực rất lạnh, sau đó sắc mặt của anh ta thay đổi.
“Sao lại như thế?” Bành Tiêu Vũ buột miệng hỏi.
“Bởi vì thận của anh bị hư, quanh năm tiêu hao quá nhiều tinh dịch, làm việc ở phương diện kia quá mức thường xuyên, lại không chú ý đến rèn luyện, làm việc quá sức nhiều năm nên sinh ra bệnh.”
Trước mặt Chu Dao, Lâm Phi Vũ đã vạch trần quá khứ bê bối của Bành Tiêu Vũ.
Chu Dao nghe xong lời này thì sửng sốt nhìn Bành Tiêu Vũ với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Dao Dao, em đừng nghe anh ta nói xằng bậy, không thể có chuyện đó được.” Bành Tiêu Vũ vội vã giải thích khi nhìn thấy đôi mắt chết chóc của Chu Dao.
Lâm Phi Vũ trước giờ chưa từng phạm sai lầm, anh chỉ vào phía dưới phần eo một tấc và nói: “Anh dùng sức ấn mạnh một chút thì sẽ có cảm giác đau buốt, nếu có thấy thế thì anh cách bệnh nhiễm trùng đường tiểu không xa đâu.”
Câu nói cuối cùng này chỉ là Lâm Phi Vũ đang hù dọa Bành Tiêu Vũ, thận của anh ta bị kiệt quệ khá nghiêm trọng, lại không chú ý nghỉ ngơi nên ấn vào sẽ cảm thấy đau là chuyện bình thường, vần còn cách một khoảng mới bị nhiễm trùng đường tiểu, nhưng nếu kéo dài sẽ chậm rãi phát triển thành bệnh suy thận rồi cũng dần dần đến bệnh nhiễm trùng đường tiểu thôi.
Bành Tiêu Vũ đã sớm tin vào lời nói của Lâm Phi Vũ, bây giờ anh ta nghe thấy anh nói như thế thì cũng đưa tay ra ấn một cái, cảm nhận được một cảm giác đau buốt lan khắp cơ thế.
Sắc mặt của Bành Tiêu Vũ biến đổi trong nháy mắt, anh ta hoảng hốt hỏi: “Thật… thật sự rất đau. Tồi sẽ không thực sự mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu đâu phải không?”
Nhiễm trùng đường tiểu không phải chuyện đùa, bệnh này cần phải đổi thận, nếu không được lọc máu liên tục đúng cách thì căn bản chẳng ai có thể chịu đựng được, còn có thế nguy hiểm đến tính mạng.
Lâm Phi Vũ nhìn Bành Tiêu Vũ đang tái mặt vì sợ hãi, anh cười nói: “Không phải anh đã tự cảm nhận được rồi sao? Anh nói cho tôi biết nguyên nhân gây ra tình trạng này, tôi có thế giúp anh.”
“Thật sao?” Bành Tiêu Vũ hoảng sợ, theo bản năng hỏi.
“Đương nhiên.” Lâm Phi Vũ mỉm cười gật đầu.
Bành Tiêu Vũ liếc nhìn Chu Dao, anh ta cắn răng nói: “Chính là tôi không tiết chế được phương diện kia, lao lực quá mức, hơn nữa hai năm nay tôi cảm giác không lên được.”
“Bành Tiêu Vũ, đồ khốn nạn.” Chu Dao nghe xong thì nước mắt lưng tròng, cô ấy cầm chiếc túi trong tay lên và đánh vào đầu Bành Tiêu Vũ.
Bành Tiêu Vũ đau đớn đẩy Chu Dao ra, anh ta lớn tiếng quát: “Có tên đàn ông nào mà không như thế
chứ? Em cho rằng anh ta không giống vậy sao?”
Bành Tiêu Vũ nói xong, anh ta chỉ vào Lâm Phi Vũ.
Vu Nhược Hy nghe vậy cũng đưa mắt nhìn về phía Lâm Phi Vũ, cô cảm thấy Lâm Phi Vũ không phải người như thế, bản thân cô cũng là một người đẹp có tiếng mà anh còn làm như không thấy.
“Đồ súc sinh, anh còn nói sẽ mãi mãi yêu tôi, chỉ muốn đối xử tốt với mỗi mình tôi.” Chu Dao nhất thời mất đi lý trí, đánh loạn xạ lên người Bành Tiêu Vũ.
“Cút đi.” Bành Tiêu Vũ trực tiếp dùng sức đẩy Chu Dao ra, vốn dĩ tâm trạng của anh ta đã không tốt, hiện tại lại bị Lâm Phi Vũ hù dọa như vậy thì làm sao anh ta còn tâm tư đi khuyên nhủ Chu Dao.
“Lâm Phi Vũ, anh xem tình trạng này của tồi nên điều trị như nào? Liệu có trở nên tồi tệ hơn không?” Sau khi đẩy Chu Dao ra, Bành Tiêu Vũ sốt ruột hỏi.
“Không biết.” Lâm Phi Vũ dang hai tay và dựa trên ghế sofa xem kịch vui.
Nhìn thái độ của Lâm Phi Vũ, anh ta mới nhận ra mình đã bị anh đùa giỡn.
“Thằng ranh con, đợi đấy, chúng mày dám kết hội đùa giỡn tao.” Bành Tiêu Vũ nói rồi tức giận bỏ đi.
Chu Dao hận thấu xương, cô ấy nằm sấp trên bàn tuyệt vọng khóc nức nở.
Vu Nhược Hy thấy vậy thì vội đi tới an ủi Chu Dao, cô nói: “Có thể nhìn thấy rõ anh ta là loại người
như thế nào cũng tốt, tránh cho sau này cưới anh ta rồi lại hối hận cả đời.”
“Mẹ kiếp, đồ súc vật này.” Chu Dao vừa khóc vừa chửi.
Vu Nhược Hy an ủi cồ ấy một lúc, tình trạng của Chu Dao đã tốt hơn một chút nhưng vẩn có thế thấy nét buồn bã trên gương mặt, cô ấy miền cưỡng nở nụ cười và nói với hai người: “Thật xin lỗi, để các cậu chê cười rồi.”
“Cậu nói gì vậy? Chúng ta là chị em tốt, sau này tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn trai tốt.” Vu Nhược Hy tiếp tục an ủi cô ây.
Cuối cùng, ba người ăn uống thêm lúc nữa, Vu Nhược Hy lái xe đưa Chu Dao về nhà trước rồi sau đó mới quay lại công ty.
Trên đường trở về, Vu Nhược Hy nhìn về phía Lâm Phi Vũ và nói: “Bây giờ thì tốt rồi, tồi muốn anh giả làm bạn trai của mình, thế mà lại khiến một đôi chia tay.”
“Bành Tiêu Vũ có tâm tư đen tối, bạn thân của cô có thể chia tay với anh ta cũng không phải là điều xấu.” Lâm Phi Vũ thản nhiên nói.
Từ tướng mạo của Bành Tiêu Vũ có thế thấy được người này có tâm tư độc ác, hơn nữa còn là loại người làm việc không nể mặt ai.
“Anh là nhất.” Vu Nhược Hy hờn dổi nói rồi lái xe về phía công ty.
Sau khi Bành Tiêu Vũ rời khỏi nhà hàng, anh ta đến một bệnh viện lớn đế khám sức khỏe tổng quát, chủ yếu là để kiểm tra việc suy thận.
Cuối cùng, kết quả của bệnh viện là thận bị suy yếu, phải chú ý nghỉ ngơi và tiết chế sinh hoạt cá nhân, cũng không còn vấn đề gì khác.
Sau khi nhìn thấy kết quả này, Bành Tiêu Vũ tức giận đến tái mét mặt mày.
Rõ ràng là anh ta đã bị Lâm Phi Vũ hù dọa.
Lúc đầu Lâm Phi Vũ nói rất rõ ràng rành mạch, dều nói ra được chính xác những điểm mấu chốt, nhất là việc ấn vào thắt lưng sẽ đau buốt khiến Bành Tiêu Vũ nhất thời mất đi lý trí rồi mới bị rơi vào cái bẫy Lâm Phi Vũ sắp đặt.
Bành Tiêu Vũ âm thầm oán hận: Thù này không báo thì không phải quân tử, một bác sĩ trung y nho nhỏ, ông đây sẽ từ từ chơi đùa với mày.
Sau khi Bành Tiêu Vũ ra khỏi bệnh viện, anh ta gọi điện cho một người bạn quen biết ngoài xã hội: “A Lượng, tôi về rồi, tối nay chúng ta cùng uống rượu nhé.11
Phải đế cho anh ta giúp đỡ, âm thầm đánh Lâm Phi Vũ trước, xả cơn giận đã rồi tính tiếp.
“Anh Bành, anh ở đâu? Tôi đến đón anh.” A Lượng hỏi.
“Tôi đến bệnh viện làm kiểm tra, tồi sẽ đi tìm cậu.” Bành Tiêu Vũ nói.
“Được, vậy tôi sẽ chia sẻ vị trí cho anh.” A Lượng nói xong rồi gửi vị trí qua.
Bành Tiêu Vũ cất điện thoại di động vào túi, anh ta lên chiếc BMW của mình và nghênh ngang lái đi.
Khoảng ba giờ chiều, Vương Đại Đức gửi đến một tin nhắn:
Đại sư, tôi là Vương Đại Đức, gửi tài khoản ngân hàng của cậu cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền qua cho cậu.
Lâm Phi Vũ tiện tay gửi số tài khoản qua và nhận được tin nhắn chuyển khoản năm triệu trong vòng chưa đầy hai phút.
Lâm Phi Vũ đặt điện thoại xuống, anh không quan tâm đến việc này lắm, anh cũng không có ý định sử dụng số tiền này.
Chỉ là Vương Đại Đức gây sự đến tận trên đầu anh, không để anh ta mất chút máu thì làm sao có thể khắc sâu lời dạy dồ chứ?
Tan làm, Lâm Phi Vũ đúng giờ rời đi, anh đi chợ mua một ít đồ về nhà nấu cơm.
“Anh về rồi à.” Đỗ Mỹ Thanh nghe thấy tiếng cửa mở, cô ấy ởtrong phòng khách, liếc nhìn về phía cửa và hỏi.
“ừ, cô lại nghỉ sao?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Đúng vậy, ba ngày bay bốn ngày nghỉ.” Đồ Mỹ Thanh gật đầu.
“Công việc này của cô tốt nhỉ.” Lâm Phi Vũ mỉm cười nói.
“Cũng tạm.” Đồ Mỹ Thanh đắc ý ngẩng cao đầu.
Buổi tối hai người nấu ba món, Đổ Mỹ Thanh ăn no căng bụng, cô ấy lết cơ thể duyên dáng của mình về phía phòng khách, miệng còn ồn ào nói: “Không dược, không được, cứ tiếp tục như vậy sẽ tăng cân theo anh mất.”
“Vậy ngày mai cô đừng ăn.” Giọng nói của Lâm Phi Vũ vang lên từ trong bếp.
“Tôi không muốn, phải ăn.” Đỗ Mỹ Thanh tinh nghịch trả lời, sau đó hỏi: “Công việc của anh thế nào? Đi công tác Hương Giang có vui không?”
“Cũng tạm ổn, tạm thời cứ vậy thôi.” Lâm Phi Vũ trả lời.
Hai người trò chuyện câu được câu không và trở về phòng vào khoảng chín giờ tối, Lâm Phi Vũ bắt đầu việc tu luyện.
Khoảng mười hai giờ tối, đột nhiên Lâm Phi Vũ mở mắt ra, anh cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc đang dao động ở trong công viên cách đó khồng xa.
Lâm Phi Vũ đi ra ngoài ban công phòng khách, anh trực tiếp nhảy xuống và biến mất trong màn đêm.
Công viên Liễu Hồ.
Đây là một công viên rộng lớn trong thành phố, ban đêm sẽ đóng cửa và hầu như không có ai đến đây vào ban đêm.
Lâm Phi Vũ bay thẳng lên đỉnh núi của công
viên, anh đứng trên một cái cây và nhìn ông già phía bên dưới.
Anh biết ông già này, anh từng gặp ông âỳ ở nước ngoài vài năm trước, ông ấy còn ầm ĩ muốn bái anh làm thầy nữa.
Phụt…
Đột nhiên, ông già phun ra một ngụm máu, hơi thở bắt đầu yếu dần.
Lâm Phi Vũ thấy vậy vội nhảy xuống, anh đặt lòng bàn tay lên lưng ông già và bắt đầu truyền chân khí.
Sau đó anh lấy ra một viên đan dược đưa cho ông già, ồng già trực tiếp nuốt xuống.
Với sự giúp đỡ của Lâm Phi Vũ, ông già đã đột phá được mà không gặp trở ngại gì.
“Cảm tạ sư phụ đã cứu giúp.” Việc đầu tiên ông già làm sau khi đột phá chính là quỳ xuống hướng về phía Lâm Phi Vũ.
“Tôi chưa nhận ông làm đồ dẹ, ông đừng có gọi bừa.” Lâm Phi Vũ trầm giọng nói.
“ở trong lòng tôi, cậu vĩnh viền là thầy của tôi.” Ông già vần nghiêm túc nói.
Ông già này tên là Lý Đạo Minh, là một người tu luyện võ cổ truyền, ông ấy vừa mới đột phá đến Hóa Kình, đã được coi là một sự tồn tại rất lợi hại.
“Bỏ đi, tranh luận với ông cũng vồ dụng, sao ông lại ở đây?” Lâm Phi Vũ xua tay, anh lười so đo với Lý
Đạo Minh về vấn dề xưng hô, muốn gọi như nào thì gọi như thế đi.
“Sư phụ, sơn môn của đệ tử ở Liễu Thành, tôi vần luồn du lịch ở bên ngoài, hai năm nay mới trở về Liều Thành.” Lý Đạo Minh giải thích, sau đó hỏi Lâm Phi Vũ:
“Sư phụ, cậu tới Liễu Thành làm gì? Cậu đi ngang qua đây sao?”
“Tôi làm việc ở Liễu Thành.” Lâm Phi Vũ thản nhiên nói.
“A, vậy thì quá tốt.” Lý Đạo Minh vui mừng khôn xiết, Lâm Phi Vũ ở lại Liều Thành làm việc, đây không phải là cơ duyên trời ban sao?
Như thế này thì ông ấy có thể hiếu kính sư phụ thật tốt rồi.
“Hiện tại ông đã đột phá, cố gắng ổn định cảnh giới đi.” Lâm Phi Vũ liếc nhìn Lý Đạo Minh và nói.
“Vâng, sư phụ.” Lý Đạo Minh gật đầu.
Sau đó ông ấy do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Sư phụ, có thế cho tôi thông tin liên lạc được khồng? Hiện tại sư phụ đang ồ Liều Thành, để đệ tử có cơ hội thực hiện đạo hiếu đi.”
Lâm Phi Vũ do dự một chút, anh đọc số mình rồi biến mất trong màn đêm.
Lý Đạo Minh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra ghi số của Lâm Phi Vũ, ông ấy nhìn về phương hướng Lâm Phi Vũ biến mất, trong mắt tràn đầy kính trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK