• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sếp Vương, cho tôí một điếu nữa.”
Gã mặt sẹo run rẩy đưa tay phải ra.
Anh ta cũng bị Lâm Phỉ Vũ dọa sợ chết khiếp, nói chính xác thì anh ta còn thảm hại hơn, từ độ cao mười mấy tầng nhảy xuống mà làm như không có chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời dù có là ai cũng không thể tiếp nhận điều này.
Vương Đại Đức không nói nhiều, anh ta đưa điếu thuốc cho gã mặt sẹo.
Ba người đã ngồi lặng thỉnh trong phòng riêng, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Thật lâu sau, sau khi gã mặt sẹo hút hết hai điếu thuốc, anh ta lên tiếng nóỉ trong khi ánh mắt vẫn còn vẻ hoảng sợ: “Sếp Vương, anh ta không phải là người.1′
Hửm?
Vương Đại Đức ngẩn người, mày không sợ bị đánh hay sao mà còn dám nói xấu sau lưng anh ta hả?
Gã mặt sẹo nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Vương Đại Đức, anh ta tiếp tục nói: “Anh ta giống như thần ây, anh ta sống ở tầng mười bảy,
anh ta lôi tôi nhảy xuống từ tầng mười bảy.”
Gã mặt sẹo nhớ lại cảnh tượng Lâm Phi Vũ nhảy xuống từ tầng cao như vậy, đến bây giờ anh ta vẫn còn sợ hãi.
Hítttt…
Hai người Vương Đại Đức và Trác Chí Cương đều hít một ngụm khí lạnh.
Trực tiếp nhảy xuống từ tầng mười bảy?
Trong mắt hai người lộ ra vẻ không thể tin được, vốn đr năng lực mà Lâm Phi Vũ thể hiện ra ngoài đã vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ, nhưng bây giờ gã mặt sẹo lại nói ra một điều khiến bọn họ càng thêm khiếp sợ.
“Trác Chí Cương, cậu nói xem cậu không có việc gì làm hay sao mà đi đắc tội với một người như vậy hả? Anh ta muốn lấy mạng cậu thì cậu chết như thế nào cũng không biết, nói không chừng ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa đây.”
Vương Đại Đức nhìn về phía Trác Chí Cương, trong lòng khó chịu phàn nàn.
Nếu Trác Chí Cương không gây sự thì làm sao anh ta có thể tiếp xúc với một nhân vật như vậy.
“Tôi…” Trác Chí Cương ấp úng, anh ta
muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời.
Nếu biết Lâm Phỉ Vũ lợi hại như thế thì ban ngày anh ta đã không đến văn phòng của Vu Nhược Hy làm ra vẻ ta đây, mà sẽ đi ôm đùi nịnh bợ rồi.
Đáng tiếc, trên thế gỉớì này không có thuốc hối hận, Trác Chí Cương chỉ có thể thừa nhận thất bại, sau này chỗ nào có Lâm Phi Vũ thì anh ta sẽ chạy thật xa khỏi chỗ đó.
Ba người ngồi một lúc, Vương Đại Đức phái người đưa Trác Chí Cương đến bệnh viện, con hàng này vẫn còn thiếu tiền anh ta nên cần phải chăm sóc thật tốt.
Ngày hôm sau, Lâm Phi Vũ vẫn đến công ty sớm như mọi khỉ.
Khoảng mười giờ sáng, Vu Nhược Hy gọi Lâm Phi Vũ vào văn phòng.
“Buổi trưa đi ăn cơm cùng tôi.” Vu Nhược Hy nhướng đôi lông mày xinh đẹp, cô nhìn về phía Lâm Phi Vũ và nói.
“Vâng.1′
Lâm Phi Vũ gật đầu, về việc ăn ở đâu thì không đến lượt anh hỏi.
Sau đó Vu Nhược Hy ngập ngừng, cô có chút lúng túng nói: “Anh đến trung tâm thương mại đối diện mua một bộ quần áo để thay đi. Đây là dịp quan trọng, tôi sẽ kêu thư ký Lưu đi cùng anh, công ty sẽ thanh toán.”
Lâm Phi Vũ liếc nhìn Vu Nhược Hy, sau đó tiếp tục gật đầu.
Sau khi Lâm Phỉ Vũ đi ra ngoài, Vu Nhược Hy gọi thư ký Lưu vào và nói cho cô ấy biết cần mua loại quần áo nào cho Lâm Phỉ Vũ.
Thư ký Lưu ghi chép lần lượt, sau đó đưa Lâm Phi Vũ đến trung tâm thương mại đối diện.
Sau khỉ thư ký Lưu rời đi, Vu Nhược Hy lấy điện thoại di động ra và gọi đến một dãy số.
“Nhược Hy.” Trong điện thoại di động vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
“Dao Dao, buổi trưa tớ cũng sẽ dẫn bạn trai tới.” Giọng nói của Vu Nhược Hy có chút đắc ý, sau đó cô nghĩ tới sự sắp xếp của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ.
Rốt cuộc Lâm Phi Vũ đã được cô sắp xếp làm bạn trai của cô mà anh không hề hay biết.
Đây là lần đầu tiên Vu Nhược Hy làm loại chuyện này nên tâm trạng khó tránh khỏi có chút bứt rứt.
“Thật sao?” Giọng nói ở đầu bên kia rõ ràng là đầy ngạc nhiên.
“ừ, thật đây.” Vu Nhược Hy nhẹ giọng ừ một tiếng.
“Cậu quen Trác Chí Cương sao?” Chu Dao hỏi.
“Nói gì thế? Tớ không có quan hệ gì với anh ta cả, tớ đã tìm được bạn trai của chính mình.” Vu Nhược Hy quở trách một tiếng, cô vội vàng giải thích.
Bây giờ cô hận Trác Chí Cương vô cùng, hôm qua anh ta còn gọi cảnh sát đến bắt Lâm Phi Vũ đi, nghĩ đến đây, lồng ngực Vu Nhược Hy không ngừng phập phồng.
“Ha ha… Được rồi, tớ nóng lòng muốn gặp bạn trai của cậu quá đi mất.” Chu Dao nghe xong thì bật cười thành tiếng.
“ừm, buổi trưa gặp lại.” Vu Nhược Hy nói.
“Được, bạn trai tớ nói sẽ đỉ ăn ở một nhà hàng Đức, anh ấy mới trở về từ nước ngoài, thói quen ăn uống vẫn chưa thay đổi được.” Lúc Chu Dao nói lời này, rõ ràng là có chút đắc ý nho nhỏ.
“Sao cũng được.” Vu Nhược Hy đáp lại rồi hai người cúp điện thoại.
Chu Dao là bạn của Vu Nhược Hy ở trường đại học, hai người là bạn thân.
Bởi vì bạn trai của Chu Dao từ nước ngoài trở về nên Chu Dao đề nghị mọỉ người cùng nhau ăn một bữa cơm, lúc này Vu Nhược Hy mới nghĩ đến việc để cho Lâm Phỉ Vũ giả làm bạn trai của cô.
Rất nhiều bạn cùng lớp của cô đêu đã lập gia đình và có con sau khỉ tốt nghiệp đại học, nếu Vu Nhược Hy vẫn không có bạn trai thì có chút mất mặt.
Buổi trưa, Vu Nhược Hy dẫn theo Lâm Phỉ Vũ đang mặc âu phục hàng hiệu đi đến địa điểm ăn cơm.
Khí chất khắp người Lâm Phi Vũ đã tăng lên rất nhiều khi anh mặc bộ âu phục này, nó rất phù hợp với đường nét cương nghị và dáng người hoàn hảo của anh, khiến cho Vu Nhược Hy không khỏi nhìn thêm vài lần.
“Lâm Phi Vũ, tôi muốn thương lượng một chuyện với anh.” Vu Nhược Hy vừa cầm vô lăng, vừa lặng lẽ liếc nhìn Lâm Phi Vũ qua gương chiếu hậu.
“Sếp Vu, cô cứ nói đì, muốn thương lượng chuyện gì với tôi.” Lâm Phi Vũ mỉm cười nói.
Vu Nhược Hy khẽ cắn ráng, cô do dự một lát rồi chậm rãi nói: “Hôm nay tôi có một nhiệm vụ giao cho anh, chính là giả làm bạn trai của tôi.”
Vu Nhược Hy nói xong, lập tức khuôn mặt đỏ bừng từ cổ đến mang tai, cô không dám nhìn Lâm Phỉ Vũ.
Trái tim bắt đầu đập thình thịch nhanh hơn, cô vừa lo lắng lại vừa xấu hổ.
Lo lắng Lâm Phi Vũ sẽ từ chối, xấu hổ khi chủ động nhờ một người đàn ông đóng giả làm bạn trai mình.
Tuy Vu Nhược Hy đã lớn như hoa như ngọc, đã đến tuổi hái hoa rồi nhưng lại chưa từng nắm tay một chàng trai nào.
Những lời ngượng ngùng này vừa ra khỏi miệng, lập tức cô cảm thấy có chút bồn chồn.
Lâm Phi Vũ nghe xong thì ngẩn người, hiển nhiên anh không ngờ Vu Nhược Hy lại đưa ra yêu cầu này, khó trách cô lại muốn mua cho anh một bộ quần áo.
“Sếp Vu, tôi là thư ký đời sống của cô. Đây cũng được coi là chuyện trong phạm vi công việc, cô cứ việc sắp xếp.” Lâm Phỉ Vũ gật đầu đồng ý.
Với tư cách là thư ký đời sống, anh sẽ giải quyết mọi còng việc vặt vãnh trong cuộc sống của Vu Nhược Hy.
Vu Nhược Hy thấy Lâm Phi Vũ không từ chối, biểu cảm trên gương mặt cũng thả lỏng hơn.
“Hôm nay bạn thân thời đại học của tôi cũng dẫn bạn trai đến để cùng nhau ăn cơm, cho nên tôi muốn anh giúp tôi ứng phó một chút. Đến đó anh nói vài câu là được, có ai hỏi nghề nghiệp của anh là gì thì anh cứ nói là bác sĩ.”
Vu Nhược Hy bắt đầu nhắc nhở một vài chỉ tiết cần Lâm Phi Vũ chú ý đến, tránh cho đến lúc đó bị người ta phát hiện ra Lâm Phỉ Vũ là bạn trai giả, vậy thì xấu hổ lắm.
Tâm trạng lúc này của Vu Nhược Hy khó có thể diễn tả được, cô ước rằng đây là sự thật, nhưng cô cũng sợ Lâm Phi Vũ có ác cảm.
Không biết từ khỉ nào Vu Nhược Hy lại trở nên lo được lo mất trước mặt Lâm Phỉ Vũ.
Dù sao Vu Nhược Hy cũng đã độc thân từ khỉ sinh ra, cô không có kỉnh nghiệm yêu đương, cũng không biết xử lý tình cảm như thế nào.
Nhưng cô biết một điều, cô có ấn tượng vô
cùng tốt đối với Lâm Phi Vũ, mà cô không biết đây có được coi là thích hay không.
Lâm Phỉ Vũ nghe xong thì gật đầu đáp: “Được.”
Bieberbau.
Đây là một nhà hàng Đức, nhà hàng này cũng rất nổi tiếng ở nước ngoài, đây là địa điểm được chọn để ăn bữa trưa hôm nay.
Sau khi Vu Nhược Hy đỗ xe, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Dao.
“Dao Dao, tớ đến rồi, cậu ở đâu?” Vu Nhược Hy hỏi.
“Bàn số 5, cậu đến nhanh đi.” Chu Dao nói lớn.
“Được.” Sau khi Vu Nhược Hy cúp máy, cô liếc nhìn Lâm Phi Vũ rồi âm thầm cắn răng đỉ tới, dùng cánh tay ôm lấy cánh tay anh.
Cô đỏ mặt thì thầm nói: “Nhìn như vậy trông chân thực hơn. Lát nữa chúng ta cần tự nhiên hơn một chút, anh đừng gọi tôi là sếp Vu, gọi tôi là Nhược Hy đi.”
Vu Nhược Hy nóì xong câu đó thì không dám nhìn Lâm Phi Vũ nữa, gương mặt cô đỏ bừng, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Khi ôm lấy cánh tay Lâm Phi Vũ, Vu Nhược Hy có thể cảm nhận được mùi hương của đàn ông toát ra từ người Lâm Phi Vũ, hơn nữa cô cảm nhận được cảm giác an toàn mãnh liệt khi có anh ở bên cạnh mình.
Đây là loại cảm giác Vu Nhược Hy chưa từng trải qua, giống như ngày hôm đó ở Hương Giang, Lâm Phi Vũ đứng trước mặt cô, chặn hết mọi thứ cho cô tựa như một nam thần.
Lâm Phi Vũ hơi sửng sốt nhưng cũng không rút tay ra, anh để mặc cánh tay cho Vu Nhược Hy ôm, ngực của Vu Nhược Hy mềm mại, cộng thêm hai người đang đi đường, việc đụng chạm này khiến Lâm Phi Vũ nhất thời cảm thấy ngại ngùng.
Cả hai đều không nói chuyện, họ từng bước đỉ vào trong nhà hàng như thể một cặp tình nhân thân mật.
“Chào mừng quý khách.” Người phục vụ ở cửa chào đón bằng tiếng Anh lưu loát.
Nhà hàng này là một nhà hàng Đức nổi tiếng, có một nửa nhân viên phục vụ bên trong là các cô gái đến từ Đức, nửa còn lại là tuyển dụng trong nước, yêu cầu phải nói được hai loại ngôn ngữ là tiếng Đức và tiếng Anh.
Yêu cầu đối với nhân viên phục vụ rất cao
nên mức lương và đãi ngộ chắc chắn sẽ không tệ, thậm chí còn khiến người ta ghen tị.
Nhưng lông dê thì mọc trên người dê, tất cả những thứ này dều là khách hàng trả tiền cả.
Nói dễ nghe một chút thì nơi này là nơi những kẻ có tiền đến ăn uống.
Còn nói thẳng ra thì mấy cái này chỉ là làm màu mà thôi.
“Nhược Hy.” Chu Dao đứng ở chỗ bàn ăn, hưng phấn vẫy tay với Vu Nhược Hy.
Vu Nhược Hy thấy vậy thì ôm chặt cánh tay của Lâm Phỉ Vũ, hai người đi về phía Chu Dao.
“Nhược Hy, đã gần nửa năm chúng ta không nhau gặp rồi.” Chu Dao nhìn thấy Vu Nhược Hy đi tới, khuôn mặt tươi cười nhìn cô một cái, trong khỉ ánh mắt nhìn qua nhìn lại Lâm Phi Vũ.
Là bạn thân của nhau, việc xem bạn trai của người kia thế nào là một thao tác cơ bản.
Mà ánh mắt của Bành Tiêu Vũ, bạn trai của Chu Dao vẫn dán chặt vào cơ thể của Vu Nhược Hy, anh ta nhìn kỹ một lượt cơ thể của Vu Nhược Hy từ chân đến mặt, từ dưới lên trên.
Đây là một vật tuyệt phẩm.
Bành Tiêu Vũ oán thầm trong lòng, anh ta vô cùng rung động trước giá trị nhan sắc của Vu Nhược Hy.
Sau đó anh ta khẽ liếc nhìn Lâm Phi Vũ, khóe miệng hiện lên sự khinh thường mang ý vị sâu xa.
Trước hết mặc kệ Lâm Phỉ Vũ như thế nào, có một người đẹp như thế này làm bạn gái thì chính là kẻ thù chung của đàn ông.
“Đúng vậy, năm tháng lẻ tám ngày.” Vu Nhược Hy nói chính xác thời gian hai người không gặp nhau đến từng ngày.
“Quả nhiên là người làm tổng giám đốc, tính toán ngày tháng chính xác như vậy. Mau ngồi xuống đi.” Chu Dao nghe xong thì nhanh chóng kéo Vu Nhược Hy ngồi xuống.
Sau khi Chu Dao thấy Lâm Phi Vũ và Vu Nhược Hy đã ngồi xuống, cô ấy ôm lấy cánh tay của Bành Tiêu Vũ, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh ta và giới thiệu: “Đây là bạn trai tớ, Bành Tiêu Vũ, vừa trở về từ nước ngoài, hiện tại anh ấy về nước để chuẩn bị gây dựng sự nghiệp của chính mình.”
Chu Dao nói xong thì cố ý liếc nhìn Lâm Phi Vũ và nói: “Nhược Hy, cậu không mau giới thiệu bạn trai của mình đi.”
Vu Nhược Hy nghe thấy thế thì trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tỉa thẹn thùng, cô nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng giới thiệu: “Lâm Phỉ Vũ, bác sĩ.”
Theo đó Lâm Phỉ Vũ mỉm cười, gật đầu với Chu Dao và Bành Tiêu Vũ.
Bành Tiêu Vũ còn chủ động đứng lên bắt tay Lâm Phỉ Vũ, anh ta cười nói: “Bác sĩ là một nghề không tệ, không biết anh thăng chức ở bệnh viện nào?”
“Chưa thăng chức, tôi mới tốt nghiệp khoảng hai năm và mới bắt đầu đi làm.” Lâm Phi Vũ thản nhiên trả lời.
Nghe anh nói vậy, Vu Nhược Hy cho Lâm Phi Vũ một cái nhìn tán thưởng.
Nói chuyện trông cũng ra dáng đây.
“Ha ha… Cũng đúng. Cái nghề bác sĩ này càng già càng có tiếng tăm, anh vẫn còn trẻ, cứ từ từ cố gắng. Đặc biệt là trung y, cần phải trải nghiệm nhiều.” Bành Tiêu Vũ cười ha hả, giọng điệu khỉ nói chuyện của anh ta có chút hách dịch.
“Tôi chính là bác sĩ trung y.” Lâm Phi Vũ thản nhiên như thường.
“Vậy anh phải cố gắng rồi, chịu đựng
chừng ba mươi hay năm mươi năm nữa thì nhất định có thể đạt được thành tựu.” Bành Tiêu Vũ nói với ý tứ trêu tức nhàn nhạt.
“Tiêu Vũ, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, anh nói mấy chuyện này làm gì.” Chu Dao thấy vậy thì khẽ đẩy Bành Tiêu Vũ.
Cô ấy cũng nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của bạn trai mình, lúc này cô ấy mới ngăn anh ta lạỉ.
Trong mắt Chu Dao, điều kiện gia đình của Vu Nhược Hy vốn đã rất tốt, chỉ cần Lâm Phỉ Vũ đối xử tốt với Vu Nhược Hy thì có tiền hay không không quan trọng.
Hơn nữa, bác sĩ cũng là một nghề có địa vị xã hội rất cao.
Đôi mắt xỉnh đẹp của Vu Nhược Hy liếc nhìn Bành Tiêu Vũ, trong mắt hiện lên sự tức giận.
Thật ra Lâm Phi Vũ không quan tâm, chẳng qua Bành Tiêu Vũ đang muốn thể hiện bản thân trước mặt người khác thôi.
“Ha ha… Đàn ông ấy mà, chủ yếu nói về sự nghiệp thôi.” Bành Tiêu Vũ cười để che giấu sự xấu hổ của mình.
Lúc này, một nhân viên phục vụ người Đức
đi tới, Bành Tiêu Vũ giao tiếp với cô ấy bằng tiếng Đức.
Sau khỉ hai người trao đổi xong, Bành Tiêu Vũ nhìn Lâm Phi Vũ và nói: “Nhà hàng Đức này thật phiền phức, còn phải giao tiếp bằng tiếng Đức. ở đây họ có một quy tắc rất lịch thiệp, đó là người đàn ông sẽ gọi món cho người mình yêu. Tôi vừa gọi món cho Dao Dao, cậu cũng gọi món cho bạn gái mình đi.”
Bành Tiêu Vũ nói xong thì nhìn về phía nhân viên phục vụ và nói bằng tiếng Đức: “Quý ông đó muốn tự mình xem thực đơn.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười đưa thực đơn cho Lâm Phỉ Vũ.
Vu Nhược Hy nhìn thấy cảnh này thì chợt lo lắng, cô không biết tiếng Đức, ngay lúc cô đang định giải thích bằng tiếng Anh thì Lâm Phi Vũ đã đưa tay cầm lấy thực đơn.
Sau đó Lâm Phỉ Vũ nói bằng tiếng Đức một cách lưu loát: “Mang cho tôi hai phần burger bít tết đặc biệt, mì xào sốt bò úc, xúc xích xào ngũ cốc, một dĩa hải sản, còn nước uống thì lấy hai ly nước cam.”
“ô, thưa ngài, tiếng Đức của ngài thật tròi chảy, lâu rồi tôi chưa nghe thấy tiếng Đức tốt như vậy ở Trung Quốc.” Nhân viên phục vụ ngạc
nhiên kêu lên, tràn đầy sự vui mừng.
“Cũng tạm được, lúc rảnh rỗi thì tôi học một chút.1′ Lâm Phi Vũ trả lời.
Khỉ Lâm Phỉ Vũ mới hơn mười tuổi, anh đã đỉ theo sư phụ đến Châu Âu lặn lộn trong một năm và học được một số ngôn ngữ, tiếng Đức là một trong số đó.
Vu Nhược Hy nghe xong thì rất ngạc nhiên, cô thực sự không ngờ rằng Lâm Phi Vũ có thể nói được tiếng Đức.
Không biết tên lừa đảo này còn giấu cô bao nhiêu thứ.
Vu Nhược Hy hờn dỗi liếc nhìn Lâm Phi Vũ, cô cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ.
‘Thưa ngài, ngài nói tiếng Đức rất tuyệt, chúc mọi người dùng bữa vui vẻ.” Nhân viên phục vụ cầm lấy thực đơn, khẽ cúi chào rồi lịch sự rời đi.
Lúc này Lâm Phỉ Vũ nhìn Bành Tiêu Vũ, cười như có như không hỏi: “Sao tôi không biết nhà hàng Đức có quy tắc như vậy nhỉ?”
Trong mắt Bành Tiêu Vũ hiện lên tỉa hung ác, anh ta thực sự không ngờ Lâm Phi Vũ có thể nói được tiếng Đức.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán
của anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK