Sau khi Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh về đến nhà, ĐỒ Mỹ Thanh ngồi trên ghế sofa, vẫy tay với Lâm Phi Vũ và nói: “Đại sư, anh mau xem bói cho tôi đi.”
Lâm Phi Vũ đi tới hỏi: “Người đẹp này, cô muốn xem cái gì?”
“Xem tài vận và tình yêu của tôi.” Đồ Mỹ Thanh ra vẻ ham học hỏi.
“Tôi thấy giữa lông mày cô có một luồng khí giàu có, cô sắp được thăng chức và tăng lương, về phần tình yêu, cứ thuận theo tự nhiên đi, cái gì nên tới thì sẽ tới thôi.” Lâm Phi Vũ nghiêm mặt, giả bộ thành lão đạo cao thâm khó dò.
“Phụt…”
Đồ Mỹ Thanh cười ra tiếng, sau đó nói: “Anh có khác gì mấy người mù dựng quầy hàng trên cầu vượt chứ?”
“Ha ha… Tin thì có, không tin thì thôi.” Lâm Phi Vũ cười ha ha.
Lâm Phi Vũ chỉ nhìn thoáng qua Đồ Mỹ Thanh, tài vận và sự nghiệp gần đây của cô ấy đều rât dồi dào, có thể là bởi vì mình ảnh hưởng đến vận thế của cô ấy, dù sao sau khi Chu Bách Hào trở về sẽ nóng lòng cung phụng Đồ Mỹ Thanh, tài vận và sự nghiệp dương nhiên không cần lo lắng.
Nhưng về tình yêu của Đồ Mỹ Thanh, Lâm Phi Vũ lại nhìn không ra, giống như sương mù, Lâm Phi
Vũ cũng cảm thấy rất tò mò về chuyện này.
Có lẽ là thực lực của mình không đủ, hoặc là Đồ Mỹ Thanh không phải người thường.
“Có quỷ mới tin anh, tôi đi tắm đây.” Đỗ Mỹ Thanh nói xong đi vào phòng và ôm theo một đống quần áo vào phòng tắm, sau đó có tiếng nước ào ào truyền đến.
Lâm Phi Vũ kìm nén xung động trong lòng, bắt đầu bình tĩnh luyện công.
Vu Khải Đức ở nơi đất khách quê người rất buồn bực, tối nay nhận được bảy tám cuộc điện thoại hỏi thăm nhưng đều nói những lời khó hiểu, nói cái gì mà ông ấy có một cô con gái thật giỏi, sau này hợp tác nhiều hơn, dìu dắt nhiều hơn các loại.
Làm cho Vu Khải Đức không hiểu ra làm sao.
Vu Khải Đức vừa mới đặt điện thoại xuống lại nhận được một cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại đến từ đối thủ cạnh tranh.
“Sếp Đường, sao lại có nhã hứng gọi điện thoại cho tôi thế?” Vu Khải Đức hỏi với giọng thắc mắc.
“Ha ha… sếp Vu, ông đúng là người bận rộn, tồi vừa mới gọi liên tục mấy cuộc điện thoại nhưng ông đều đang bận.” Đường Bình Thôi cười chào hỏi.
Vê phần hôm nay tại sao điện thoại của Vu Khải Đức không gọi được, Đường Bình Thồi cũng có thể đoán được, chắc là cũng có rất nhiều người giống
như mình.
“Sếp Đường, có việc gì cứ nói thẳng.” Vu Khải Đức nói.
“Sếp Vu, tôi quyết định từ bỏ việc đấu thầu khu đất ở nội thành phía Đõng với ông, ông cứ việc lấy đi.” Đường Bình Văn nói rõ ý dồ của mình.
Vu Khải Đức nghe xong sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Sếp Đường, chúng ta đã quen nhau hơn mười năm rồi, không nói quan hệ của chúng ta tốt đến mức nào, nhưng ai cũng đều biết ông không phải là người dễ dàng từ bỏ mà.”
“Ha ha… sếp Vu, trước khác nay khác, trước kia tôi có đắc tội với ông, kính xin sếp Vu đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng để ở trong lòng.”
Đường Bình Thôi dùng tiếng cười đế che giấu sự xấu hổ của mình, thật ra ông ta cũng không muốn, thế nhưng bạn trai của Vu Nhược Hy thật đáng sợ.
Ông ta tận mắt chứng kiến ở nhà họ Lý, Lý Đạo Minh quỳ ở trước mặt bạn trai của Nhược Hy gọi sư phụ, điều này khiến ồng ta suýt nữa đã bị đau tim.
Có chuyện như vậy, ông ta làm sao còn dám đoạt đất với Vu Khải Đức nữa, đến lúc đó Vu Nhược Hy thổi gió bên gối bạn trai, Đường Bình Thôi ông ta sẽ không thể sống sót ở Liễu Thành nữa.
Nhường một mảnh đất thì tính là gì, như vậy còn có thể tạo được ấn tượng tốt.
“Sếp Đường, người sáng suốt không nói tiếng lóng, ông có ý gì?” Vu Khải Đức vần không hiểu.
“Sếp Vu sinh được một cô con gái thật giỏi giang.” Đường Bình Thôi hâm mộ cảm thán nói.
Vu Khải Đức sắp điên rồi, lại là những lời này.
Con gái của ồng ấy là Vu Nhược Hy rất ưu tú, điều này là đúng, cô đã tự mình xây dựng một công ty nhỏ thành một cồng ty lớn như vậy chỉ trong vài năm, nói không ưu tú là vô lý.
Nhưng mà, chuyện này liên quan gì đến mấy người?
“Tôi vẫn không hiểu, hôm nay có rất nhiều người đã nói với tôi những lời này.” Vu Khải Đức hỏi.
“Sếp Vu, cái này ông phải hỏi con gái ông, tôi không tiện nói, sếp Vu nghỉ ngơi sớm một chút đi, quấy rầy ông nghỉ ngơi rồi.” Đường Bình Thôi không dám tùy tiện bàn luận chuyện của Lâm Phi Vũ nên chuấn bị cúp điện thoại.
“Được.” Vu Khải Đức lên tiếng, sau đó hai người cúp điện thoại.
Vu Khải Đức cầm điện thoại di động sững sờ, thấy thời gian đã là mười một giờ tối nhưng ông ấy vẫn nhịn không được gọi cho Vu Nhược Hy.
“Cha…” Giọng nói lười biếng của Vu Nhược Hy vang lên từ trong điện thoại.
“Nhược Hy à, có phải là gần đây con xảy ra chuyện gì khồng? Hôm nay cha nhận được mấy cuộc điện thoại, đều khen ngợi con.” Vu Khải Đức kế lại từng chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Vu Nhược Hy nghe.
Vu Nhược Hy nghe xong đương nhiên hiếu được là xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết đây đều là hiểu lầm.
Tạm thời cô và Lâm Phi Vũ không có bất kỳ quan hệ nam nữ nào, cô nói dối: “Cha, là như vậy một người bạn của con biết ông Lý cho nên hôm nay con lợi dụng anh ta đế mọi người hiểu râm.”
“Thì ra là thế, vậy thì cha hiểu rồi.” Vu Khải Đức hiểu ra.
Bởi vì ảnh hưởng của ông Lý nên điều này đã có thể lý giải.
Sau đó Vu Khải Đức nói: “Con cũng đừng giải thích, để bọn họ hiểu lầm đi.”
“Cha, con biết rồi.” Vu Nhược Hy đáp.
“Được rồi, con ngủ đi.” Vu Khải Đức nói xong cúp điện thoại, sau khi biết rõ mọi chuyện, Vu Khải Đức mới yên tâm đi ngủ.
Mà Vu Nhược Hy cầm điện thoại di động nhưng không có cách nào ngủ được, trong lòng vẫn nghĩ đến Lâm Phi Vũ, cô tìm ra số điện thoại của Lâm Phi Vũ, Vu Nhược Hy rất muốn gọi tới quấy rầy anh một chút.
Nhưng nghĩ đến mình là bà chủ của anh, không thể làm như vậy được, sau đó cô buồn bực buông điện thoại di động xuống, đập chăn giống như phát điên.
“Đánh chết anh, tồi đánh chết tên lừa dao nhà anh.” Vu Nhược Hy vừa đánh vừa mắng vào chăn.
Đêm nay, rất nhiều người không ngủ được.
Ngày hôm sau, Lâm Phi Vũ vần đi làm như thường lệ, sáng sớm đã tới công ty làm cá cảnh lười biếng.
Mặc dù cả ngày không có việc gì làm, nhưng Lâm Phi Vũ lại rất hưởng thụ cuộc sống này, có thế tu tâm dưỡng tính, có lẽ đây chính là trải nghiệm trong thế giới phàm trần như lời sư phụ nói.
Di động của Lâm Phi Vũ vang lên, vừa nhìn là thấy sư huynh Trương Hoành Bác gọi tới.
Lâm Phi Vũ đi tới cầu thang, nhận điện thoại hỏi: “Sư huynh, sao vậy?”
“Chưởng môn sư đệ, đã lâu không liên lạc với cậu nên gọi điện hỏi xem cậu đang làm gì?” Trương Hoành Bác quan tâm hỏi.
“Sư huynh, nhắc nhở sư huynh một lần nữa, gọi sư đệ là Phi Vũ được rồi.” Lâm Phi Vũ cười nói.
“Được được được, Phi Vũ tìm việc thế nào rồi?” Trương Hoành Bác hỏi.
“Sư đệ đi làm được một thời gian rồi, khá tốt.” Lâm Phi Vũ không cần nghĩ ngợi đã trả lời.
Công việc này quả thật rất tốt, cả ngày lười biếng, trêu chọc bà chủ rồi nhận lương, điều này chẳng lẽ còn không tốt sao?
“Buổi trưa tới chồ tồi ăn cơm đi, chị dâu cậu da chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon chờ cậu tới ăn cơm rồi.” Trương Hoành Bác mời.
“Được, vậy lát nữa tan làm sư đệ sẽ qua.” Lâm
Phi Vũ đáp.
Sau khi hai người cúp điện thoại, Lâm Phi Vũ nhìn thời gian đã là mười một giờ, anh định về sớm nên đi về phía phòng của Vu Nhược Hy chào cô.
“Sếp Vu, tôi ra ngoài một chuyến.” Lâm Phi Vũ đi tới nói.
Vu Nhược Hy ngấng đầu, lông mày xinh đẹp nhướng lên, hỏi: “Anh ra ngoài sớm làm gì?”
“Ra ngoài ăn cơm với bạn.” Lâm Phi Vũ nói.
“Bạn gái à?”
Vu Nhược Hy khống biết tại sao mình lại hỏi ra những lời này, sau khi hỏi xong, nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn.
“Tồi đâu có bạn gái, là một người anh em.” Lâm Phi Vũ cười cười.
Nhận được câu trả lời của Lâm Phi Vũ, Vu Nhược Hy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô bắt đầu tác quái nói: ‘Anh đi ăn cơm cùng người anh em nên không tiện dần theo tôi hả?”
Vu Nhược Hy cũng chỉ thuận miệng nói để che đậy sự xấu hổ trong lòng vừa rồi mà thôi.
Thật ra trong lòng cô cũng có chút chờ mong Lâm Phi Vũ dần cô đi, như vậy có thể chứng minh mình vẫn còn một chút quan trọng trong lòng Lâm Phi Vũ.
‘Cô mà đi, tôi sợ cô cảm thấy xấu hố.” Lâm Phi
Vũ cũng không nói dối.
Người anh em này của anh có thể làm ông nội của Vu Nhược Hy rồi.
Vu Nhược Hy nghe Lâm Phi Vũ nói như vậy trong lòng nổi lên tính toán, ngược lại càng kích thích ý nghĩ muốn đi của cô: “Chỉ cần tôi không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là mấy người.”
‘Vậy được, chúng ta cùng đi thôi.” Lâm Phi Vũ cười nói.
Dù sao chỉ là ăn cơm với sư huynh mà thôi, dẫn theo Nhược Hy tới đó cũng không sao.
Vu Nhược Hy nghe xong, sắc mặt vồ cùng vui vẻ, vội vàng bỏ công việc xuống, cầm túi xách đi ra ngoài cùng Lâm Phi Vũ.
Vu Nhược Hy đi theo cũng được, như vậy anh không phải ngồi xe một mình qua đó.
Vu Nhược Hy lái xe chở Lâm Phi Vũ đến khu nhà tập thể của cống nhân viên chức bệnh viện tỉnh.
Hiện tại Vu Nhược Hy hoàn toàn trở thành tài xế chuyên trách của Lâm Phi Vũ, Lâm Phi Vũ đi đâu cô sẽ đưa đến đó.
Khu nhà tập thể của công nhân viên chức bệnh viện tỉnh cách cồng ty cũng không quá xa, lái xe đến đó mất khoảng nửa tiếng.
Sau khi xuống xe, Vu Nhược Hy nhìn Lâm Phi Vũ hỏi: “Anh tới nhà bạn anh ăn cơm hả?”
“Đúng vậy.” Lâm Phi Vũ gật đầu.
Đột nhiên, Vu Nhược Hy có cảm giác muốn rút lui, đến nhà người khác ăn cơm quả thực rất xấu hổ, hơn nữa còn là tới tay không.
Nhìn Vu Nhược Hy do dự, Lâm Phi Vũ cười nói: “Sao thế? Bây giờ sếp Vu cảm thấy xấu hổ rồi à?”
Vu Nhược Hy ra vẻ nói: “Sao tồi phải xấu hổ?”
Nói xong cô mở cốp xe lấy ra hai bình rượu ngon cầm trên tay, rượu này là Vu Nhược Hy mua cho cha cô, vừa vặn để ở trên xe, hiện tại có thế phát huy công dụng rồi.
Lâm Phi Vũ thấy thế cũng không nhiều lời, dẫn Vu Nhược Hy đi về phía nhà của Trương Hoành Bác.
“Sư huynh.” Đi tới trước cửa Trương Hoành Bác, Lâm Phi Vũ gõ cửa.
Vu Nhược Hy sửng sốt, sư huynh?
Lúc trước ở nhà họ Lý, thấy Lý Đạo Minh quỳ gối trước mặt Lâm Phi Vũ gọi sư phụ nên cô cũng không mâỳtò mò về việc Lâm Phi Vũ gọi sư huynh.
Cánh cửa mở ra, Trương Hoành Bác ngạc nhiên nói: “Phi Vũ tới rồi à.”
Lúc này ông ấy mới chú ý tới Vu Nhược Hy đi theo bên cạnh Lâm Phi Vũ, ánh mắt Trương Hoành Bác nhìn qua nhìn lại giữa hai người, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
“Sư huynh, để sư đệ giới thiệu, đây là bà chủ Vu Nhược Hy của tôi, bọn tôi đúng lúc ở cùng nhau nên cùng tới đây luôn.”
Lâm Phi Vũ chủ động giới thiệu Vu Nhược Hy
với Trương Hoành Bác.
“Được được được.” Ánh mắt Trương Hoành Bác không hề rời khỏi hai người, ông ấy tương đối hài lòng người em dâu này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Nhược Hy đỏ bừng, cô hoàn toàn không biết nên gọi Trương Hoành Bác như thế nào.
“Chào ngài.” Vu Nhược Hy hơi khom lưng, chào hỏi Trương Hoành Bác.
“Nhược Hy, đừng quá khách sáo, mau vào đi, cô và Phi Vũ cùng gọi tôi là sư huynh là được.” Trương Hoành Bác hiển nhiên đã hiếu lầm quan hệ của hai người.
Vu Nhược Hy: (Oo0)…
Trương Hoành Bác dẩn hai người vào trong nhà, vợ của Trương Hoành Bác là Phạm Thải Kỳ đeo tạp dề đi từ phòng bếp ra, nhìn Lâm Phi Vũ vui mừng nói: “Phi Vũ, tới fôi à.”
“Chị dâu.” Lâm Phi Vũ gọi một tiếng.
Vu Nhược Hy xấu hổ muốn chết, bây giờ cô rất hối hận, đúng như lời Lâm Phi Vũ đã nói, thật sự rất xấu hổ.
Trương Hoành Bác dần vợ đến giới thiệu Vu Nhược Hy, Phạm Thải Kỳ cười híp mắt nhìn Vu Nhược Hy, còn kéo tay cồ nói: “Nhược Hy, sau này đừng mang theo đo tới nữa nhé.”
‘Vâng.” Vu Nhược Hy đỏ mặt gật đầu.
Cô thật sự không biết xưng hô với hai vợ chồng Trương Hoành Bác như thế nào cho tốt, cũng không thể theo Lâm Phi Vũ gọi sư huynh và chị dâu được đúng không?
Hai người không có quan hệ gì với nhau, cồ thật sự không thể nói được hai chữ “Sư huynh” được.
Trương Hoành Bác nhiệt tình tiếp đãi Lâm Phi Vũ và Vu Nhược Hy trong khi Vu Nhược Hy ngồi bất an trong phòng khách.
“Đợi lát nữa Trương Hoàn sẽ về ăn cơm, thằng bé có chút chuyện muốn làm phiền sư đệ, nó cầu xin tôi hai ngày tôi mới dồng ý đó.” Trương Hoành Bác có chút áy náy nhìn Lâm Phi Vũ nói.
Đối với người ở độ tuổi này của Trương Hoành Bác mà nói, bảo ông ấy cầu xin người ta chẳng khác gì tự làm xấu mặt mình, hơn nữa còn cầu xin chính chưởng môn sư đệ của mình.
“Sư huynh, người một nhà không nói hai tiếng, chuyện của sư huynh cũng chính là chuyện của sư đệ, trừ phi sư huynh không xem sư đệ là người nhà.”
Lâm Phi Vũ nhìn Trương Hoành Bác đang xấu hổ, nghiêm túc nói.
Từ nhỏ anh đã được sư phụ nuôi dưỡng, phải nhờ vào sự chăm sóc của sư phụ và các sư huynh, ở trong lòng Lâm Phi Vũ, bọn họ đều là người nhà của anh.
‘Được, sau này sư huynh có việc tuyệt đối sẽ
không ngượng ngùng như hôm nay, sẽ trực tiếp gọi điện thoại nói cho sư đệ biết.” Trương Hoành Bác nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Lâm Phi Vũ, gật đầu thật mạnh.
Vu Nhược Hy ở cạnh nghe hai người nói chuyện, cô không hiểu rõ quan hệ sư môn này, nhưng từ trong mắt Lâm Phi Vũ, cô có thể thấy được tấm lòng chân thành tha thiết.
Hơn nữa Trương Hoành Bác cũng vô cùng quan tâm Lâm Phi Vũ, mối quan hệ giữa hai người là điều mà người ngoài không thể hiểu được.
“Sư huynh, Trương Hoàn muốn nhờ sư đệ chuyện gì thế?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Để nó tự nói với sư đệ đi.” Trương Hoành Bác cười nói, sau đó thúc giục Vu Nhược Hy ăn hoa quả.
Vu Nhược Hy bưng một ly trà đặt bên miệng, đồi mắt to dò xét Lâm Phi Vũ.
Cái tên Trương Hoàn vừa rồi Lâm Phi Vũ nói, Vu Nhược Hy cảm thấy vồ cùng quen thuộc, cô luồn cảm giác như mình đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra.
Mấy người trò chuyện một lúc thì ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, Trương Hoàn mở cửa đi vào.
Nói chính xác thì hôm nay là Trương Hoàn mời Lâm Phi Vũ tới ăn cơm, ông ta có việc muốn nhờ sư thúc giúp.
“Cha, sư thúc.” Trương Hoàn đi vào, cung kính chào hỏi.
Sau đó nhìn về phía Vu Nhược Hy ông ta đang chuẩn bị mở miệng thì Trương Hoành Bác chỉ vào Vu Nhược Hy nói: “Đây là thúc nương của con.”
Cũng có thể gọi là sư thúc mẫu, sư thẩm.
Mặt mày Vu Nhược Hy đỏ bừng khi nghe Trương Hoành Bác nói, hôm nay tới đây thật sự xấu hổ mà.
“Thúc nương.” Trương Hoàn vội vàng gọi Vu Nhược Hy
Vu Nhược Hy cũng không kịp giải thích, cô nhìn Trương Hoàn kêu lên: “Bí thư Trương?”
Vừa rồi Vu Nhược Hy cảm thấy cái tên Trương Hoàn này nghe rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu.
Bây giờ sau khi tận mắt nhìn thấy Trương Hoàn, cồ mới phát hiện, thì ra Trương Hoàn này là lão đại của bộ máy quan chức Liễu Thành.
Trương Hoàn vội xua tay, nói: “Thúc nương, trong bữa cơm gia đình không nói chức vị, người là trưởng bối của tôi, cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Trong ánh mắt Vu Nhược Hy lộ ra vẻ kinh ngạc sâu sắc, cô lại một lần nữa bị Lâm Phi Vũ làm cho chấn động.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK