• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả nhũng người có mặt đều ngây ra như phồng, nhìn một già một trẻ trước mặt.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cuối cùng Lâm Phi Vũ cũng lên tiếng, anh chậm rãi nói:
“Đứng lên đi, cũng đã bằng này tuổi rồi, còn quỳ cái gì mà quỳ nữa.”
“Vâng, sư phụ, trước mặt sư phụ, đồ nhi vĩnh viền chỉ là hậu bối thôi.” Khuôn mặt Lý Đạo Minh vô cùng nghiêm túc, chân thành nói một câu.
“Bành Tiêu Vũ trên sân khâu kia có ý đồ bất chính, không xứng làm đệ tử của ông.” Lâm Phi Vũ thản nhiên nói một câu chẳng khác nào phán bản án tử hình cho Bành Tiêu Vũ, chuyện trở thành đệ tử của Lý Đạo Minh là không thế nào.
Lâm Phi Vũ khồng nói thêm gì nữa, ngoại trừ ý đồ bất chính và tâm lý so sánh hơn thua rất nặng ra thì tạm thời người này vần chưa làm chuyện gì quá đáng.
Không cần chỉ vì một câu nói mà không chừa lại đường sống cho người khác.
“Đồ nhi biết sai fôi, nhìn lầm người, có mắt như mù, xin sư phụ hãy trách phạt.” Lý Đạo Minh đứng nghiêm người, hơi tự trách nói.
“Thôi đi, đuổi ra ngoài là được.” Lâm Phi Vũ thản nhiên phất phất tay.
Kim Bích Hạm nghe vậy thì vô cùng đau đớn,
khuôn mặt bà ta tái nhợt, dáng vẻ như sống không còn gì luyến tiếc.
Mặc dù Lâm Phi Vũ không nói thêm gì, nhưng phần lớn người có máu mặt ở Liễu Thành đều đã tới, nhà họ Lý bị đuổi ra ngoài, cho dù Lâm Vũ Phi không tính toán với nhà họ Lý thì những người khác cũng sẽ không tiếp tục hợp tác với nhà bọn họ nữa.
Đây là phản ứng dây chuyền, khi bạn vinh quang thì một đám người vây quanh bạn, khi bạn cô đơn, đám người vây xung quanh kia sẽ giẫm đạp lên bạn.
Bành Tiêu Vũ rời khỏi nhà họ Lý với đồi mắt đờ đẫn, lúc rời đi anh ta còn liếc nhìn Lâm Phi Vũ, anh ta không tài nào hiếu được tại sao Lâm Phi Vũ không trả thù mình?
Bành Tiêu Vũ đã quá đề cao chính bản thân mình, hoặc là anh ta quá coi thường Lâm Phi Vũ, loại người này Lâm Phi Vũ đã không thèm để mắt đến ngay từ lúc bắt đầu fôi.
Lý Đạo Minh nhìn thấy Vu Nhược Hy nắm chặt lấy tay của Lâm Phi Vũ thì tưởng rằng hai người có mối quan hệ kia, ông ấy vội vàng đi tới trước mặt Vu Nhược Hy, cung kính cúi chào nói: “Đồ nhi bái kiến sư X _ ff mau.
Khuôn mặt của Vu Nhược Hy lập tức đỏ ửng lên, cô vội vàng buông tay Lâm Phi Vũ ra rồi nhanh chóng nói: “Không phải đâu, cụ Lý đừng có hiếu râm.”
Lý Đạo Minh có thể có được địa vị ngày hôm nay thì cũng khồng phải là người bình thường, làm sao có
thể không nhìn ra được thái độ của Vu Nhược Hy đối với Lâm Phi Vũ chứ, mặc dù bây giờ không phải thì sớm muộn gì sau này cũng sẽ như vậy thôi.
Thấy Vu Nhược Hy còn gọi mình là cụ Lý ồng ấy sợ hãi xua tay nói: “Sư mẫu, xin đừng gọi tôi là cụ Lý, gọi tôi là Tiểu Minh là được rồi, gọi cụ Lý tôi nhận không nổi.”
Thấy vẻ mặt bối rối khi lâm vào thế khó của Vu Nhược Hy, Lâm Phi Vũ nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, vừa cười vừa nói: “Sếp Vu, ông ấy nói thế nào thì cô cứ làm theo như vậy đi, nếu không cô sẽ khiến cho cuộc sống của ông âỳ khó mà bình an được đây.”
Vu Nhược Hy: ????
“Đúng đúng đúng.” Lý Đạo Minh vội vàng đồng tình, sau đó nhìn về phía Lâm Phi Vũ nói: “Sư phụ, kính xin mời di chuyển về sảnh sau, ở đây có nhiều người quá, không tiện.”
Lâm Phi Vũ gật đầu rồi đưa Vu Nhược Hy đi vào sảnh phía sau.
Vu Nhược Hy cũng đã từng nhìn thấy khung cảnh kinh người như thế rồi, một người có thế phát triển cồng ty lên lớn mạnh như vậy cũng phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng lúc này cô đang cảm thấy hơi bối rối.
Bởi vì đa số người ở đây đều là những người tầm tuổi cồ chú nên bây giờ cả đám đang dùng ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn về phía cô, cô chỉ hận không thể tìm một cái lồ mà chui vào.
Ban đầu là cô cho Lâm Phi Vũ đi tham gia bữa tiệc cùng mình, bây giờ lại giống như cồ tới tham gia bữa tiệc cùng Lâm Phi Vũ hơn, cồ đã trở thành tay sai nhỏ và “bạn đồng hành” của anh.
Lúc đi ngang qua Lý Mộc Thu, Lâm Phi Vũ liếc nhìn cồ ta.
Đi vào sảnh phía sau, Lý Đạo Minh nhìn về phía con trai và đồ đệ của mình, nói: “Mau mau đến chào sư công đi.”
“Bái kiến sư công.”
Lý Đạo Minh vừa quỳ xuống trước mặt Lâm Phi Vũ ở ngoài sảnh chính, họ đã tận mắt nhìn thấy, mặc dù trong đầu tràn đầy một vạn câu hỏi vì sao nhưng bây giờ không phải là lúc chứng thực.
“Tất cả đứng dậy đi, không cần phải làm mấy thứ đại lề đó với tôi đâu.” Lâm Phi Vũ xua tay, những người vừa mới quỳ xuống đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh nâng mình dậy khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi.
Lâm Phi Vũ nhìn Lý Đạo Minh nói: “Tôi vần chưa thu nhận ồng làm đồ đệ, tồi không quan tâm ông gọi tôi như thế nào, nhưng đừng có để bọn họ bắt chước ông.
Lý Đạo Minh nghe xong liền vội vàng dồng ý, khồng dám nói nhiều thêm nữa.
Dù sao thì thời thế bây giờ đã khác trước fôi, Lâm Phi Vũ đến Liễu Thành, Lý Đạo Minh có thể hiểu được, dù sao thì sư phụ vần còn trẻ mà.
“Các con mau tới đây chào anh Lâm đi.” Lần này Lý Đạo Minh đã thông minh hơn, ông ấy vội vàng gọi mấy đứa cháu trai cháu gái của mình tới ra mắt.
“Chào anh Lâm.” Mấy đứa cháu của Lý Đạo Minh nhao nhao thi nhau nói.
Trong số đó chỉ có Lý Mộc Thu là không tình nguyện nhất, ai bảo trước đây thái độ của Lâm Phi Vũ với cô ta cũng không tốt đẹp gì.
“Lý Mộc Thu.” Lâm Phi Vũ gọi cô ta một tiếng, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
“Có chuyện gì?” Lý Mộc Thu tức giận ném ngược câu trả lời về.
Sắc mặt của Lý Đạo Minh và Lý Tuyền thay đổi, cùng nhau mắng to: “Mộc Thu, cháu nói chuyện kiếu gì thế hả?”
Lý Mộc Thu bất bình bĩu môi, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Phi Vũ chằm chằm.
“Được fôi, chuyện của người trẻ tuổi chúng tôi, mọi người đừng quan tâm nhiều, tồi rất thích tính cách này của cô ấy, cứ giữ nguyên như vậy đi.”
Lâm Phi Vũ lên tiếng nói đỡ giúp Lý Mộc Thu xoa dịu tình hình.
Em gái nhỏ này đã nói chuyện giúp anh rất nhiều lần, trong mắt Lâm Phi Vũ, mặc dù miệng lưỡi hơi ngang ngạnh nhưng cũng không phải là người xấu.
“Dạ dạ dạ.” Lý Đạo Minh và Lý Tuyền nhanh chóng đồng ý.
Lâm Phi Vũ ở lại nhà họ Lý một lát rồi rời đi cùng Vu Nhược Hy.
Lẫm Phi Vũ vừa rời đi, người nhà họ Lý đã thi nhau nhìn về phía Lý Đạo Minh, tất cả mọi người dều nóng lòng muốn biết tình hình thế nào, lúc này đã khồng thể nhịn được nữa.
“Cha, sư cồng là ai thế?” Trước đó Lý Thanh đã bị đá cho một cước, lúc hỏi về Lâm Phi Vũ cũng lộ ra vẻ tôn kính anh.
Sau khi Lý Đạo Minh ngồi xuống, ồng ấy uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
“Mấy đứa tò mò cũng là chuyện bình thường, sư phụ chính là một cao nhân thực sự.”
“Cha, tại sao cha lại nói vậy?” Lý Tuyền vội vàng hỏi.
“Mấy năm trước, cha gặp được sư phụ trong một lần đi du lịch nước ngoài, chính sư phụ đã hướng dẫn cha đột phá Ám Kình, mà mới ngay ngày hôm qua thôi, nếu không có sư phụ ra tay giúp đỡ thì đừng nói đến chuyện cha có thế đột phá Hóa Kình, mà ngay cả cái mạng già này cũng chẳng giữ được, có thể nói, tất cả những gì cha có đều là do sư phụ cho.”
Trong giọng nói của Lý Đạo Minh mang theo muôn vàn tôn kính, thế hiện sự ngưỡng mộ Lâm Phi Vũ từ tận đáy lòng.
Mọi người nghe xong thì hít một hơi lạnh, bây giờ họ đã hiểu được tại sao Lý Đạo Minh lại tôn trọng Lâm Phi Vũ đến vậy rồi.
“Sư phụ, chắc chắn là tu vi của sư công rất cao, lúc bọn con quỳ xuống trước mặt sư công, chỉ một cái vung tay của người ta đã nâng tất cả mọi người lên rồi.” Chu Bỉnh vần còn nhớ rõ mồn một những chuyện vừa xảy ra.
Lý Đạo Minh thở dài một hơi, nhìn mái hiên mà chậm rãi nói bốn chữ: “Sâu khồng lường được.”
Thật ra bản thân Lý Đạo Minh cũng không rõ tu vi cụ thể của Lâm Phi Vũ đến đâu, ồng ấy chỉ có thế dùng từ sâu không lường được để hình dung.
Ông ấy chưa bao giờ thấy Lâm Phi Vũ ra tay, nhưng tu vi mà Lâm Phi Vũ thể hiện ra ngoài lại khá là cao.
Mọi người vẫn có chút không phục trước bốn chữ “sâu không lường được” kia.
Nhưng Lý Đạo Minh da nói vậy thì họ cũng chẳng còn cách nào khác.
“Ông ơi, anh ta thực sự giỏi như vậy sao?” Lý Mộc Thu vẫn thấy hơi khó tin.
Lý Đạo Minh thấy cháu gái bảo bối của mình hỏi thì nói: “Mộc Thu, sư phụ có ấn tượng tốt với cháu đấy, sau này rảnh rỗi thì liên lạc nói chuyện với sư phụ nhiều một chút.”
“Khồng đi.” Lý Mộc Thu bĩu môi từ chối.
“Lời mà ông nói cũng khồng chịu nghe sao? Ngày mai con phải đi gặp sư cồng.” Lý Tuyền mắng.
“Muốn đi thì mọi người tự đi đi, con khồng đi
đâu.” Lý Mộc Thu nói xong thì tức giận chạy đi.
Thấy Lý Mộc Thu bỏ chạy Lý Tuyền nói: “Cha, đều do con chiều hư con bé.”
“Thồi bỏ đi, người trẻ tuổi có cách ở chung với người trẻ tuổi, chúng ta không cần quan tâm nhiều làm gì.” Lý Đạo Minh xua tay, người trẻ tuổi có cách giao lưu riêng, bọn họ không cần tham gia góp vui làm gì.
Vu Nhược Hy lái xe đi tới chồ ở của Lâm Phi Vũ, hai người không nói chuyện gì với nhau.
Lúc đến cổng khu nhà, Vu Nhược Hy nói: “Đến nơi rồi.”
Lúc này Lâm Phi Vũ mới mở mắt ra, nói: “Cảm ơn sếp Vu.”
“Anh sống ở chồ này sao?” Vu Nhược Hy ngồi trong xe, cúi đầu nhìn xuống.
“ừm.” Lâm Phi Vũ ừ một tiếng, mở cửa xe đi về phía khu nhà.
Vu Nhược Hy nhìn Lâm Phi Vũ trực tiếp rời đi, trong lòng mắng to: tôi đưa anh về mà anh còn không biết mời tôi lên nhà ngồi một lát à.
Sau đó Vu Nhược Hy giẫm mạnh lên chân ga, trút hết sự khó chịu dành cho Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ vừa mới bước vào cửa khu nhà đã gặp ĐỔ Mỹ Thanh đang lao đầu đi tới.
“ô, đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài hẹn hò à?”
Lâm Phi Vũ vẫy tay chào hỏi Đỗ Mỹ Thanh.
Đồ Mỹ Thanh nhìn thấy Lâm Phi Vũ quay về thì đôi mắt sáng ngời, nói: “Thật là trùng hợp, anh mau đi cùng tôi đến chỗ này đi.”
“Chị cả à, tồi vừa mới tan làm về nhà mà, cồ định làm gì thế?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Haiz… Tại mấy dong nghiệp cứ nhao nhao muốn gọi tôi đi tụ tập, buổi tối anh còn không về nhà nấu cơm cho tồi nên tôi muốn ra ngoài kiếm gì đó ăn thôi.” ĐỖ Mỹ Thanh thở dài một tiếng, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu.
Đồ Mỹ Thanh thấy Lâm Phi Vũ có vẻ thờ ơ, tiếp tục nói: “Nhưng mà có nhiều người đẹp lắm đấy.”
Lâm Phi Vũ cười nói: “Chị cả à, ngay bản thân cô cũng là người đẹp fôi mà, cồ có thấy tồi có hứng thú gì với cô không?”
Đồ Mỹ Thanh nghe xong thì gật đầu, điều này là sự thật, hai người sống chung dưới cùng một mái nhà, Lâm Phi Vũ chưa từng có hành động gì quá đáng, kể cả bằng lời nói cũng không.
Nghĩ tới đây, Đồ Mỹ Thanh lại cảm thấy không vui, lẽ nào là do mình chưa đủ xinh đẹp, quyến rũ sao?
Vì thế nên khiến anh không thế hứng thú nổi à?
“Không được, anh phải đi cùng tôi, trời tối rồi, tôi sợ đi về một mình lắm.” Đồ Mỹ Thanh thấy khồng được liền dùng lý do thực tế nói.
“Được rồi, đi đâu đây?” Lâm Phi Vũ trả lời.
“Đi đi đi, đến nơi rồi sẽ biết.” Đồ Mỹ Thanh vội vàng kéo tay Lâm Phi Vũ rời khỏi khu nhà.
Hai người bắt một chiếc taxi đến quán bar Âu Hoàng.
“Cồ đến quán bar chơi sao?” Lâm Phi Vũ xuống xe, chỉ vào quán bar Âu Hoàng hỏi.
“Không, tầng ba là KTV, có cả quán bar và KTV.” ĐỖ Mỹ Thanh nói xong liền kéo Lâm Phi Vũ vào trong.
Hai người đi thang máy từ cửa quán bar lên KTV ở tầng ba, Đồ Mỹ Thanh hỏi người phục vụ: “Phòng K18 ở đâu vậy?”
“Xin chào, xin mời đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ hơi cúi người xuống, đưa Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh đến phòng ghế K18.
Đi theo nhân viên phục vụ đến phòng K18, Đồ Mỹ Thanh nói một tiếng cảm ơn với nhân viên phục vụ rồi mở cửa bước vào.
“Hi… Tôi đến rồi đây.” Đồ Mỹ Thanh đẩy cửa phòng ra rồi hét to một câu.
Lâm Phi Vũ theo sát phía sau, quan sát xung quanh thì bên trong phòng có khoảng mười mấy người, nửa là nam còn nửa là nữ.
“Mỹ Thanh, anh ta là ai thế? Bạn trai của cậu sao?” Một cô gái trong số đó nhanh chóng lôi kéo Đồ Mỹ Thanh hỏi.
‘Không phải, anh ta là bạn thân của mình đấy.’
Đỗ Mỹ Thanh vội vàng xua tay phủ phận.
“Không tin.” Lại có thêm vài cồ gái khác vây quanh ríu rít với Đổ Mỹ Thanh, còn có người bắt đầu quan sát Lâm Phi Vũ kỹ càng.
Phụ nữ luồn thích buõn chuyện, mấy người ở bên đó không biết nói cái gì mà nhìn Lâm Phi Vũ rồi che miệng cười khúc khích.
“Người anh em, lại đây ngồi đi.” Một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai hô lên với Lâm Phi Vũ.
Anh ta là nam tiếp viên hàng không, đồng nghiệp của Đồ Mỹ Thanh, Đào Bân Thần.
Lâm Phi Vũ đi tới và ngồi xuống, Đào Bân Thần vô cùng thân thiết rót cho Lâm Phi Vũ một ly rượu, đưa cho anh fôi nói: “Người anh em, tôi là Đào Bân Thần, thử kế xem cậu đã bắt được Đỗ Mỹ Thanh kiếu gì đi? Cô ấy nổi tiếng là không đế ai vào mắt đấy, cậu khồng biết ở công ty chúng tồi có bao nhiêu người đang theo đuối cô ấy đâu.”
Đào Bân Thần bắt đầu hiếu kỳ hỏi, có vẻ như anh ta vồ cùng hứng thú với vấn đề này.
“Tôi và cô ấy thực sự chỉ là bạn thôi, gặp phải trên đường nên cồ ấy mời tôi đến đây ngồi một chút.” Lâm Phi Vũ nói.
“Không cần phải giấu, nói chứ cậu thấy tất cả mọi người đều có đôi có cặp, chắc chắn là Đỗ Mỹ Thanh cũng muốn mang bạn trai của mình tới.”
Đào Bân Thần nói xong còn ôm bạn gái ngồi bên cạnh mình.
Lâm Phi Vũ nhìn xung quanh một vòng, xem ra trừ mình và Đào Bân Thần đang nói chuyện với nhau ra thì những người đàn ông khác dều là bạn trai mà những đồng nghiệp khác của Đỗ Mỹ Thanh đưa tới.
Bởi vì họ không quen biết nhau nên ai uống rượu của người nấy rất ít khi lên tiếng nói chuyện.
“Thật sự không phải.” Lâm Phi Vũ cười nói.
Lúc này có hai người đẹp đi tới, trong tay cầm một ly rượu hỏi: “Trai đẹp, Mỹ Thanh muốn tôi tới hỏi anh rằng anh có thích cô ấy không?”
“Đúng đúng, Mỹ Thanh xấu hổ nên không dám qua, bọn tôi qua đây hỏi hộ cô ấy một chút.” Một người đẹp khác cũng phụ hoạ theo.
Lúc này Đào Bân Thần cũng vươn cái cổ dài ra, tò mò nhìn Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ liếc nhìn Đỗ Mỹ Thanh, cô ấy đang bị ba cô gái khác lồi kéo nói chuyện, ánh mắt còn vô tình hay cố ý liếc về phía Lâm Phi Vũ.
‘Vậy cồ bảo cồ ấy tự đến hỏi đi.” Lâm Phi Vũ mỉm cười nói.
“Con gái cũng biết thẹn thùng chứ, một người đàn ông trưởng thành như anh sao còn nhỏ nhen vậy?” Chử Tiểu Vũ không khỏi tiếc cho Đồ Mỹ Thanh.
“Đúng đúng, anh có phải đàn ông thật không thế, anh nói xem có phải Mỹ Thanh đẹp lắm đúng không?” Lưu Văn Văn bắt đầu đặt câu hỏi.
‘Đúng là rất đẹp.” Lâm Phi Vũ trả lời.
Đúng là Đồ Mỹ Thanh rất xinh đẹp, dáng người cực chuấn, cả cơ thể không có chút thịt thừa nào, Lâm Phi Vũ đã từng tận mắt chứng kiến nên tất nhiên anh cũng biết.
Vẻ ngoài cũng vô cùng xinh xắn, hơn nữa tính cách cũng không tệ, từ góc nhìn của đàn ông thì Đỗ Mỹ Thanh quả thực rất đáng để theo đuổi.
“Vậy đúng là anh thích cô ấy rồi.” Lưu Vãn Văn thấy Lâm Phi Vũ nói vậy thì ép hỏi.
“Tại sao các cô lại quan tâm đến chuyện của cô ấy vậy?” Lâm Phi Vũ chuyến chủ đề hỏi lại.
“Chúng tôi và Mỹ Thanh là chị em tốt đó, cô ấy vần luồn độc thân, chúng tồi thấy sốt ruột thay luôn đấy, tôi nói trước cho anh biết, anh mà không nắm bắt thì sau này không còn cơ hội nữa đâu, có rất nhiều người ưu tú ở công ty chúng tôi đang theo đuổi cô ấy có thể xếp thành hàng từ trên lầu đến tận bãi đậu xe đây.”
Chử Tiểu Vũ vội vàng khoe khoang một phen, tuy rằng nói hơi quá nhưng cũng không kém bao nhiêu.
“Đúng đúng đúng, không tin anh hỏi Đào Bân Thần mà xem, là đàn ông thì anh ấy có tiếng nói nhất mà.” Lưu Văn Văn chỉ vào Đào Bân Thần bên cạnh và nói.
“Hỏi tôi làm gì, tôi khồng có hứng thú với Mỹ Thanh, tôi chỉ yêu bạn gái của tôi thôi.” Đào Bân Thần sợ hai người này nói lung tung nên liền vội vàng ôm
lấy bạn gái và thổ lộ lòng mình.
Lâm Phi Vũ mỉm cười nhìn bộ dạng lo lắng của Đào Bân Thần.
Chắc chắn trước đây Đào Bân Thần cũng từng muốn theo đuổi Đồ Mỹ Thanh, có lẽ cảm thấy mình không có cơ hội nên từ bỏ.
Dù sao thì không có ai thích một cô gái như Đỗ Mỹ Thanh mới là lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK