“Dự án đầu tư?”, Mục Chỉ Thừa cau mày, cũng không để ý tới lời Mục Văn Nam nói cho lắm.
Nếu ông ta thực sự có đầu óc kinh doanh thì ông nội cũng sẽ không giao Mục Thị cho cậu quản lý.
“Biết rồi thì mau chuyển tiền đi, tao đang cần gấp”.
Cậu bình tĩnh đáp: “Con có thể đưa tiền cho bố, nhưng bố phải gửi cho con xem trước tài liệu về dự án đầu tư đó”.
Làm gì có người bố nào bị con trai quản lý như vậy? Mục Văn Nam cảm thấy rất mất mặt, gào trong điện thoại điên cuồng mắng chửi, nói cậu là kẻ chỉ biết đến tiền, đáng lẽ phải bóp chết từ trong trứng rồi.
Chửi một hồi lại quay ra ăn vạ.
Mấy chiêu vừa xoa vừa đánh này cậu đã quen thuộc từ lâu.
Sau khi nghe xong, cậu chỉ thản nhiên đáp lại một câu: “Bố còn muốn nói gì nữa không? Con đang bận lắm, không còn gì nữa thì con cúp máy đây”.
“Đừng, đừng cúp.Tao cho mày xem là được chứ gì”, ông ta cuống quýt ngăn cô lại, sợ cậu đổi ý thì mọi chuyện đều đi tong.
Cậu cúp máy được một lúc liền nhận được tài liệu ông ta gửi tới.
Cậu bảo thư ký in ra một bản cho cậu xem, cũng tiện tay pha cho cậu một ly cà phê.
Thư ký đưa tài liệu giấy, cậu chăm chú nghiên cứu.
Mãi đến khi một ly cà phê nóng hổi được đặt lên mặt bàn, cậu mới dừng lại.
Mùi cà phê thơm phức tỏa ra khắp phòng.
Cậu nhấp thử một ngụm, là cà phê Lam Sơn cao cấp, dư vị còn mang theo hương thơm thuần khiết, nhưng thực sự rất đắng.
Cậu thích ăn ngọt ghét đắng.
Trước kia muốn uống một viên thuốc cũng phải ngậm thêm một viên kẹo, thế nhưng giờ đây lại không thể không dựa vào vị cà phê đắng chát này để giữ cho tinh thần tỉnh táo.
Mục Chỉ Thừa nhấp xong lại đặt ly xuống, tiếp tục tập trung đọc tài liệu.
Dự án Mục Văn Nam đang muốn đầu tư làm về lĩnh vực bất động sản, có kế hoạch đầu tư cụ thể, giấy chứng nhận đầy đủ.
Đội ngũ vận hành dự án cũng có vẻ đáng tin cậy… Cậu đọc chưa được nửa tiếng đã bị ông ta gọi điện đòi tiền.
Thư ký gõ cửa.
Cậu bèn vừa nghe điện thoại vừa cho thư ký đi vào, liếc mắt ra hiệu cho đối phương nói chuyện.
Trợ lý báo cáo: “Sếp Mục, bác sĩ Đặng đến tìm sếp, đang đợi ở dưới sảnh”.
Sao Đặng Giai Hâm lại tới đây? Cậu sững sờ, không còn tâm trí để ý tới Mục Văn Nam, chỉ đáp qua loa vài câu rồi dứt khoát cúp máy.
“ Cậu mời anh ấy lên đây đi, gọi người pha cho tôi một chén trà”.
Trong lúc thư ký dẫn Đặng Giai Hâm đi lên, cô đã chuyển khoản cho Mục Văn Nam hai triệu.
Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, mãi đến khi màn hình tắt ngúm vẫn không chờ được một lời cảm ơn của bố mình, cậu mới cười tự giễu, chán nản ném điện thoại lên mặt bàn.
“Sếp Mục, bác sĩ Đặng tới rồi”.
Cửa phòng làm việc của cậu không khóa.
Vừa thấy Đặng Giai Hâm bước vào, cậu vội vàng xua tay ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài.
“Anh ngồi đây đi”, cậu đứng dậy đi ra đón tiếp.
Phòng làm việc của cậu rất rộng, có hẳn một khu để tiếp khách riêng, được sắp xếp cạnh cửa sổ.
Cậu dẫn anh ấy đến trước ghế sofa.
Ngay từ lúc vừa bước vào, anh ấy đã ngửi thấy mùi cà phê rất nồng, bèn men theo mùi hương nhìn về phía bàn làm việc của cậu, quả nhiên trông thấy một cốc cà phê đã vơi mất một nửa.
Anh nhíu mày trách móc: “Sao em còn uống cà phê nữa vậy?”
“Em không được uống à?”, Mục Chỉ Thừa đẩy chén trà về phía anh ấy, tùy ý hỏi một câu: “Hôm nay anh tới tìm em có chuyện gì à?”
Đặng Giai Hâm ngồi xuống đáp: “Xem ra em đã quên sạch những chuyện anh nói với em vào tối qua rồi”.
Bàn tay đang giơ ra của cậu lập tức cứng đờ.
Cậu rụt rè ngồi trên ghế, đầu cúi gằm như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
“Hôm nay bất kể như thế nào em đều phải đến bệnh viện với anh”.
Cậu ngẩng đầu lên, không nhìn anh ấy mà nhìn về phía chậu cây đã héo khô ở bên cạnh, mấp máy môi đáp: “Đến đó làm gì?”
“Kiểm tra lại thật kỹ, xác định phác đồ điều trị rồi nhập viện”.
Đặng Giai Hâm quan sát cậu tỉ mỉ.
Mới chỉ một tháng không gặp nhau mà cậu đã gầy sọp đi.
Anh ấy không thể tưởng tượng nổi một người con trai nhát gan tới mức bị ốm phải tiêm cũng sợ phát khóc như cậu lại có thể chịu được cơn đau do bệnh ung thư dạ dày phát tác.
Cậu khẽ lắc đầu, mấy sợi tóc lưa thưa rủ xuống trán che khuất cảm xúc trên mặt cậu: “ Đặng Giai Hâm, bệnh của em cũng giống chậu cây này.Đã khô héo rồi thì còn chữa thế nào được?”
“ Thừa nhi, không thử thì làm sao em biết có chữa được hay không? Em có thể làm việc không kể ngày đêm, có thể bỏ ra bao nhiêu công sức lấy lòng một người đàn ông không yêu mình suốt bốn năm trời.Vậy thì tại sao em không thể bỏ ra chút xíu thời gian quan tâm tới sức khỏe của chính mình?”, Đặng Giai Hâm cảm thấy không đáng thay cho cậu.
Năm nay cậu còn chưa đầy hai mươi tư tuổi.
Lẽ ra cậu phải sống thật khỏe mạnh, thật vui vẻ, tràn trề sức sống, hưởng thụ những điều đẹp đẽ nhất của đời người.
Chứ không phải bị nhốt trong một cuộc hôn nhân tẻ nhạt, tự trói buộc mình bằng công việc, lại càng không nên chịu sự tra tấn từ căn bệnh quái ác kia.
Anh ấy đi tới bên cạnh cậu, dịu dàng xoa đầu cậu như hồi nhỏ: “Bây giờ y học phát triển, chỉ cần em không từ bỏ, kiên trì chữa trị là có thể…”, nói tới đây, anh ấy bỗng im bặt.
Bởi vì anh ấy đã trông thấy khóe mắt hơi ửng đỏ của cậu.
Mục Chỉ Thừa vuốt ve chiếc lá héo úa, khẽ lẩm bẩm: “Thế anh nói cho em biết đi, tỷ lệ chữa khỏi là bao nhiêu? 50% hay là 20%, thậm chí là 0,1% sao?”
Đặng Giai Hâm mím chặt môi, không biết nên nói gì cho phải.
“Thôi bỏ đi”, Mục Chỉ Thừa mím lại bờ môi khô nứt nẻ, nhoẻn miệng cười nhìn anh ấy: “Anh đừng nói gì thêm nữa.Nếu chỉ chút hi vọng nhỏ nhoi như vậy, thà rằng không có còn hơn”.
Thực ra cậu rất hiểu ý của anh ấy.
Có ai không muốn sống, có ai không muốn có một cơ thể khỏe mạnh đâu? Nhưng cậu chưa từng nghe nói có người mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối còn có thể sống tiếp được…
Cậu hơi dùng sức bóp chặt phiến lá khô trong tay, khiến nó nhàu nát thành từng mảnh nhỏ, xuyên ra kẽ ngón tay của cậu rơi lả tả xuống đất.
…—————-…
\_ Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_