• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tuấn Hào vòng ra thùng xe, một tay nhận ô, tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đã lạnh như băng của Mục Chỉ Thừa.

Vào khu nghĩa trang, phóng mắt nhìn xa chỉ toàn mộ bia, bầu trời âm u phía trên như đè xuống, làm người ta có cảm giác thật ngột ngạt.

Mục Văn Nam được hạ táng mới mấy ngày nay, tấm bia sạch sẽ nhất chính là mộ ông ta.

Trước mộ bia có đặt một bó hoa bách hợp, cánh hoa bị nước mưa giày vò đã tả tơi điêu tàn, Mục Chỉ Thừa ngồi xổm xuống, dọn sạch bó hoa bị dập, sau đó kéo tay áo xoa lên ảnh chụp gắn trên tấm bia đá, đó là một tấm hình Mục Văn Nam lúc còn trẻ, mặc bộ lễ phục, mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt lóe lên sắc bén, trông cực kì có tinh thần.

Đây là ảnh chụp khi kết hôn, ảnh chụp trên mộ mẹ cũng là ảnh cưới, đặt gần nhau nhìn rất hợp, tựa hồ như thời gian chợt đảo trở về hai mươi tám năm trước.

Mục Văn Nam không phải một người bố tốt nhưng lại là một người chồng tốt, mẹ cậu đã qua đời được hai mươi ba năm, bố cậu không hề đi bước nữa, thậm chí đã đặt mua phần mộ cạnh mộ mẹ từ rất sớm.

Ông ta sợ chết, nhưng có lẽ ông ta lại càng mong muốn được gặp lại mẹ cậu, lúc này, rốt cuộc cũng đã được như mong muốn.

Mục Văn Nam hận thù Mục Chỉ Thừa đến thế, có thể là vì sự ra đời của cậu đã hại chết người phụ nữ mà ông ta yêu nhất, nhưng ông ta lại không thể làm được gì, thậm chí còn phải tự tay nuôi dưỡng, “hung thủ giết vợ” này đến lớn, ngày ngày nhìn gương mặt càng lúc càng giống vợ mình.

Giọt mưa theo gió chạm xuống mặt Mục Chỉ Thừa, cậu giơ tay lau đi, mặt đã ướt đẫm, không biết là nước mưa hay nước mắt.

Mục Chỉ Thừa quỳ gối trước hai ngôi mộ, dập đầu lạy, thời tiết âm u lạnh lẽo, đầu gối đau buốt như bị kim đâm, nhưng Mục Chỉ Thừa lại không cảm nhận được cơn đau này.

Cậu thẫn thờ như một cậu hồn bơ vơ, tưởng chừng chỉ một cơn gió thổi qua là sẽ tan biến: “Mẹ, con xin lỗi, đã lâu như vậy mới đến đây thăm mẹ, con trai không tốt, không bảo vệ được gia đình mình, cũng không bảo vệ được bố…”

Giọng nói của cậu dường như cũng bị gió thổi tan, chỉ nghe được từng tiếng nức nở nghẹn ngào.

Run rẩy nói xong, Mục Chỉ Thừa quỳ mọp xuống đất dập đầu sáu cái thật mạnh, sau đó quay sang phía mộ bia của Mục Văn Nam, nói: “Bố, con sẽ ghi nhớ lời bố”.

Lời này bị Trương Tuấn Hào đứng phía sau nghe thấy, anh khẽ mím môi, ánh mắt tối tăm không rõ đang nghĩ gì, một ngày trước khi Mục Văn Nam tự sát, anh có tới nhà tù thăm ông ta, nói với ông ta vài chuyện về Mục Chỉ Thừa.

Anh làm thế với mong muốn sau này Mục Văn Nam có thể đối xử tốt với Mục Chỉ Thừa hơn một chút, nhưng thật không ngờ, Mục Văn Nam lại nghĩ quẫn, nhảy lầu tự sát.

Mục Chỉ Thừa dập đầu xong mới lảo đảo đứng lên, cậu ngước mắt nhìn tán ô che trên đỉnh đầu rồi lại quay đầu nhìn người đàn ông đang che ô cho cậu.

Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ!

Trong đầu cậu chợt hiện ra một câu nói, người có thể che gió chắn mưa cho bạn, cũng có thể khiến bạn không nhìn thấy mặt trời.

Trương Tuấn Hào giục: “Đi thôi”.

“ Thừa nhi!”, Mục Chỉ Thừa cúi đầu, ngay trước khi quay người, cậu loáng thoáng nghe thấy có ai đó gọi tên mình sau lưng, lòng cậu chợt run lên, một cảm xúc tủi thân và ấm ức khó tả trào dâng trong ngực, đôi mắt đẫm lệ, cậu cố nén nước mắt, quay đầu nhìn sang.

Cuối cùng, khi nhìn thoáng qua mộ bia của bố mẹ, cậu đột nhiên nhận ra, từ lúc chào đời cậu đã không có mẹ, giờ đây bố cũng rời bỏ cậu rồi, cậu chỉ còn một mình.

Trương Tuấn Hào nói cậu ti tiện, cậu cũng thấy thế, bởi vì giờ đây, cậu đang ao ước được nghe thấy tiếng Mục Văn Nam tiếp tục chửi mắng mình.

Mục Văn Nam đã chết, nhưng nơi nào nên bồi thường thì vẫn phải bồi thường, Mục Chỉ Thừa bán sạch tài sản, gom chỗ nọ góp chỗ kia mới tạm đủ tiền bồi thường.

Về phần tập đoàn Mục Thị, Trương Tuấn Hào đã thu mua được, Mục Chỉ Thừa bán cổ phần trong tay, hiện giờ chỉ còn 3%, cái ghế tổng giám đốc của cậu giờ này đã chỉ có danh mà không có thực quyền, Trương Tuấn Hào chỉ cần khoát tay là cậu sẽ mất trắng.

Mục Chỉ Thừa cũng từng thử đi vay hoặc tìm những đối tác cũ để vay tiền, nhưng thời gian này, họa vô đơn chí thì dễ thấy, nâng đỡ nhau qua cơn hoạn nạn thật quá khó tìm, lại thêm có Trương Tuấn Hào “cố ý” dặn trước, những người đó vừa nghe đến tên cậu liền lùi bước từ chối.

Ngân hàng thì càng không cần nhắc đến, muốn vay tiền từ ngân hàng cần phải trình ra được tài sản tương đương, mà nay Mục Chỉ Thừa đã tay trắng, ngân hàng nào dám cho cậu vay tiền.

Mục Chỉ Thừa cứ thế lặng nhìn tài sản nhà họ Mục từng bước bị bán đi, ngay cả nhà tổ cũng không giữ nổi.

…—————-…

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK