Mục Chỉ Thừa bị nhốt trong phòng ngủ ba ngày, cậu không ra ngoài được, điện thoại để ngoài nên không liên lạc được ai ứng cứu.
Ngày đầu tiên còn chịu được, nhưng càng về sau càng không chịu nổi.
Nước trong nhà vệ sinh không được lọc, khát không chịu được cậu mới uống một chút, đói chỉ vào thể vào nhà vệ sinh nuốt giấy vệ sinh, đau chỉ có thể uống thuốc giảm đau và thuốc dạ dày.
Vì để giữ thể lực Mục Chỉ Thừa luôn nằm trên giường, mồ hôi trên người ướt rồi khô, lặp lại không ngừng, khuôn mặt tái mét của cậu cùng cơ thể chẳng khác gì bức tường phía sau, bị ánh sáng mặt trời rọi vào, cảm giác cả người trong suốt.
Ba ngày dài quá, Mục Chỉ Thừa chưa bao giờ cảm thấy khó sống thế này, đặc biệt là vào ban đêm, thời gian như ngừng lại.
Cậu tê dại nhắm mắt lại, đầu óc mơ hồ, bệnh nhân ung thư sức khỏe yếu, không cẩn thận là sẽ sốt, cậu sờ đầu mình, không cần nhiệt kế chỉ sờ bằng tay, nhiệt độ đã tăng lên rồi.
Mắt khô đến đau rát, mở ra rồi đóng lại do không ngủ được, thời gian dần trôi, đầu óc Mục Chỉ Thừa càng ngày càng trì trệ, giống như cỗ máy không linh hoạt.
Thứ duy nhất có thể khiến cậu chống chọi đến bây giờ là câu nói của Trương Tuấn Hào, chỉ cần qua được ba ngày, cậu sẽ được ra ngoài.
Chỉ là bao giờ mới đến lúc đó?
Cậu đắp chăn lên người, rúc vào chăn, bao bọc cơ thể, co người lại, trông rất kỳ quái, rõ ràng đang nằm trong chăn nhưng vẫn rét run, lỗ chân lông cả cơ thể như thấm khí lạnh khiến cậu rét đến mức ngay cả ngón chân cũng cuộn lại.
Dạ dày khó chịu, ngay cả những bộ phận khác trên cơ thể cũng đau quặn lại, như bị tế bao ung thư lây lan, cùng dạ dày thối rữa, Mục Chỉ Thừa nghiến răng nghiến lợi, miệng phát ra tiếng rầm rì.
…
Lúc này Mục Chỉ Thừa đang dùng hết sức lực của bản thân để đấu tranh cùng căn bệnh, cậu không biết bên ngoài mọi chuyện đã thay đổ.
Mục Thị gặp nguy cơ lớn nhất từ trước đến giờ, cổ phiếu tụt dốc, Mục Chỉ Thừa biến mất làm cho mọi người hoảng hốt.
Mục Văn Nam tiêu đời rồi, dự án bất động sản ông ta đầu tư biến thành mỏ than, núi than bị sập, chôn sống 32 công nhân, 10 người thương nhẹ, 15 người trọng thương, 7 người chết.
Đào mỏ trái phép cộng thêm ảnh hưởng đến tính mạng của người khác, Mục Văn Nam không bị tử hình cũng phải ngồi tù mọt gông.
Cho dù dùng cả Mục Thị để cứu ông ta thì cũng chẳng cứu được, Mục Chỉ Thừa bị giam ba ngày từ một thiếu gia của nhà họ Mục biến thành con trai tội phạm, ai ai cũng mắng cậu.
Sự cố xảy ra trong một ngày ngắn ngủi, ai ai cũng biết, Trương Tuấn Hào thấy mọi chuyện xảy ra hết, chuẩn bị đi đón Mục Chỉ Thừa xem kịch hay.
Thời gian tòa án phán quyết Mục Văn Nam là vào sáng ngày mùng mười, anh muốn Mục Chỉ Thừa đích thân nhìn bố mình bị phán án tử hình, anh nghĩ vẻ mặt của Mục Chỉ Thừa lúc ấy sẽ đặc sắc lắm.
Vốn bảo nhốt Mục Chỉ Thừa ba ngày, kết quả đến bảy giờ sáng ngày thứ tư mới đi đón cậu.
Tâm tình của Trương Tuấn Hào không tồi, lái xe còn mỉm cười.
Trương Tuấn Hào về biệt thự đi thẳng đến phòng ngủ, cả căn biệt thự yên lặng không tiếng động, khiến cho người ta cảm giác ở đây không có ai.
Chìa khóa trên tay vang lên tiếng lách cách, Trương Tuấn Hào cúi đầu lo lắng nhìn, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa của phòng ngủ.
Anh vặn chìa khóa hai vòng ngược chiều kim đồng hồ, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, cửa mở ra, Trương Tuấn Hào mở cửa từ từ đi vào.
Trong căn phòng rất tối, rèm cửa che hết tất cả cửa sổ, khiến căn phòng tối thui, Trương Tuấn Hào nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn thấy Mục Chỉ Thừa nằm co người trong góc giường.
Anh bật đèn, tiếng động khẽ khàng khiến người con trai trên giường hơi run, Trương Tuấn Hào nhíu mày.
Mục Chỉ Thừa làm gì vậy? Anh vào rồi sao không phản ứng gì?
“ Mục Chỉ Thừa”, Trương Tuấn Hào đi vào mở chăn ra, Mục Chỉ Thừa bị nhốt bốn ngày, gương mặt tái nhợt tiều tụy, môi xanh xao màu ngó sen, cả người như món đồ dễ vỡ, như chỉ cần đụng vào thì sẽ vỡ.
Trương Tuấn Hào chưa từng nhìn thấy Mục Chỉ Thừa yếu đuối như vậy, tim không khỏi nhói lên, đau quá.
“Đứng lên cho tôi, giả chết làm gì!”, vừa động đến tay cậu, anh mới phát hiện ra tay cậu lạnh như băng vậy.
Trương Tuấn Hào hoảng loạn, cúi người bế Mục Chỉ Thừa gầy trơ xương vào lòng, người này nhẹ hơn ba ngày trước nhiều, hóa ra ba ngày không ăn cơm sẽ gầy như vậy.
Ôm vào ngực anh cảm giác như đang ôm một đứa bé, cả người chỉ còn da bọc xương, chạm vào hơn cộm.
Ánh sáng bên ngoài hơi chói mắt, Mục Chỉ Thừa run rẩy mở mắt, con ngươi xinh đẹp lờ đờ, trống rỗng, không hề tức giận.
Rốt cuộc cậu cũng vượt qua rồi.
Mục Chỉ Thừa hơi ngửa đầu nhìn Trương Tuấn Hào, nhìn đôi môi mỏng, lỗ mũi, ánh mắt của anh.
Nước mắt nhịn ba ngày tuôn ra, Trương Tuấn Hào cảm nhận được, anh cúi đầu thấy Mục Chỉ Thừa hai mắt ngấn lệ đang nhìn mình.
Mục Chỉ Thừa thường xuyên không chớp mắt nhìn anh, bên trong là vẻ thâm tình, trước kia Trương Tuấn Hào cảm thấy ánh mắt thâm tình này rất đáng ghét, nhưng hôm nay thấy mắt Mục Chỉ Thừa như mất đi ánh sáng, bên trong đen nhánh, dù thế nào anh cũng không tìm lại được chút thâm tình kia.
Trương Tuấn Hào cảm thấy hơi đau lòng, như bị cây chùy đánh trúng, buồn bực vô cùng.
Mục Chỉ Thừa thiếu nước nghiêm trọng, cộng thêm cơn đau hành hạ, trông cậu như một bông hoa khô, nói chuyện cũng không có sức, cậu cố gân giọng khó khăn nói ra hai chữ: “Đi đâu?”
Trương Tuấn Hào ôm cậu ra bãi đậu xe: “Đến bệnh viện”.
“Tôi không đi viện”, từ nhỏ cậu đã không thích vào viện, đối với cậu bệnh viện chính là nơi bi kịch bắt đầu, mẹ cậu chết trong viện, mà bệnh của cậu nếu như đi viện chắc chắn không lừa được Trương Tuấn Hào.
Trương Tuấn Hào lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu: “Không đi viện, cậu muốn chết phải không?”
Tôi vốn sắp chết mà, Mục Chỉ Thừa ho khan mấy tiếng, cậu ấn chặt vùng bụng, hốc mắt đẫm nước: “Chúng ta… ra tòa làm thủ tục ly hôn đi”.
“Cậu còn muốn ly hôn với tôi?”
Sắc mặt Trương Tuấn Hào lúc này lạnh lùng tựa trời đông giá rét, ánh mắt nhìn qua mặt Mục Chỉ Thừa, hung ác như vô số con dao.
Mục Chỉ Thừa biết mình không thể tránh né, cậu nuốt nước miếng, để cổ họng ướt hơn chút, sau đó khàn giọng nói: “Nếu không thì sao? Tôi cũng đâu phải không có anh thì không sống được, Trương Tuấn Hào anh nhốt tôi bốn ngày, chẳng phải tôi vẫn sống đó sao?”
Trương Tuấn Hào mím chặt đôi môi mỏng, anh vốn đang đứng sau cửa xe bên cạnh, nghe thấy mấy lời này của Mục Chỉ Thừa, đôi chân dài đi thẳng đến ghế phó lái, một tay ôm lấy Mục Chỉ Thừa, tay còn lại kéo cửa xe đặt người vào trong.
“Nếu không sao thì đi cùng tôi đến một nơi”, anh vốn định đưa cậu đi viện, có điều nhìn thấy cậu không sao, tinh thần cũng minh mẫn!
Động tác của anh thô lỗ, chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của Mục Chỉ Thừa, nói là đặt vào chẳng bằng nói là vứt vào, đầu Mục Chỉ Thừa va vào vô lăng, ông ông lên.
Trương Tuấn Hào đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, tiếng đóng cửa vang lên rất to, chiếc xe cũng rung lên.
Mục Chỉ Thừa ngồi trên xe co người lại, nơi nào trên người cậu cũng đau, sắc mặt trắng bệnh, vẻ mặt hơi dữ tợn.
Trương Tuấn Hào nghiêng người qua, không quan tâm đến việc cậu đã ngồi thẳng chữa, vòng qua đeo dây an toàn cho cậu, sau đó đạp chân ga lao đi.
Mục Chỉ Thừa không biết Trương Tuấn Hào muốn đưa cậu đi đâu, chiếc xe lao đi rất nhanh, cảnh tượng bên đường lao vun vút, cậu lớn lên ở Dung Thành, nên vô cùng quen thuộc với đường ở nơi đây, nhìn tên đường.
Trương Tuấn Hào đang muốn đi đến tòa án hình sự sao?
Anh đưa cậu đến đó làm gì? Chẳng nhẽ muốn kiện tụng để ly hôn? Nhưng án ly hôn cứ đưa ra tòa là được, chỉ là vợ chồng ly hôn cần gì tòa án hình sự?
Mục Chỉ Thừa hoang mang, nghĩ một hồi, nghĩ đến mức đau đầu mà chẳng nghĩ được gì.
Cậu nghiêng đầu nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, tầng mây dày che phủ trên đỉnh đầu, cứ như trời sắp sập xuống đến nơi vậy.
Vì có thể khiến Mục Chỉ Thừa có đủ sức lực để xem hết màn kịch, Trương Tuấn Hào dừng xe tại một tiệm đồ ăn sáng, xuống xe không quên khóa cửa xe lại.
Mục Chỉ Thừa cười gượng, với cơ thể của cậu, có cho cậu chạy cậu cũng không chạy được, Trương Tuấn Hào tự tin về cậu quá rồi.
Nhìn Trương Tuấn Hào mang cốc chè về, Mục Chỉ Thừa hoang mang, đến khi đối phương nói câu “Ăn đi”, cậu mới hoàn hồn.
Mục Chỉ Thừa duỗi tay ra bưng cốc chè, hơi ấm trên cốc giấy truyền vào tay cậu, cậu cúi đầu cố gắng dùng ống hút hút từng ngụm chè.
Không thể không thừa nhận, đây là món chè ngon nhất đời cậu, vừa ấm vừa ngọt.
Nước mắt cậu đong đầy khóe mắt, Mục Chỉ Thừa khịt mũi, thầm mắng bản thân: Mục Chỉ Thừa mày đúng chẳng khá lên được? Mày quên mất Trương Tuấn Hào đã sỉ nhục mày thế nào không? Nhốt mày trong phòng ngủ suốt bốn ngày? Chỉ có thế này mà mày cũng cảm động sao?
Nhưng đó là Trương Tuấn Hào, là Trương Tuấn Hào cậu đã thích suốt mười sáu năm… cậu chỉ có vậy, một viên kẹo hổ lô cũng có thể đổi lấy trái tim cậu, nếu không sao cậu có thể nhớ mãi không quên suốt nhiều năm như vậy.
Trong bụng cậu toàn giấy vệ sinh, trương lên, bây giờ uống được chút chè liền sôi lên sùng sục, như mấy cây gậy đang gõ vào nhau, Mục Chỉ Thừa nghiến răng nghiến lợi hút hết sạch.
Trương Tuấn Hào đang lái xe liếc mắt nhìn cậu: “Sao vậy, không hợp khẩu vị của thiếu gia nhà họ Mục sao?”
Giọng điệu chế giễu, Mục Chỉ Thừa nghiến răng nghiến lợi bụm miệng, cố gắng nuốt xuống chỗ thức ăn đang trào lên khỏi cổ họng, cả khoang miệng của cậu toàn dịch chua, cậu thậm chí không dám mở miệng, sợ chỉ cần hé môi là mình sẽ nôn ra.
Đau quá…
Mục Chỉ Thừa không thể không từ từ dựa vào ghế sau, nhắm mặt lại, mím chặt môi.
Cốc chè trong tay ngày càng lạnh, người thực sự quan tâm bạn, khi nôn khan sẽ không hỏi về chè, mà sẽ hỏi sức khỏe của bạn.
Mục Chỉ Thừa ôm cốc chè vào lòng, chỉ mình cốc chè lạnh lẽo không thể sửa ấm bản thân cậu.
Đến tòa án, Trương Tuấn Hào dừng xe ở bãi đỗ xe.
Mục Chỉ Thừa duỗi tay ra mở cửa xe, mở một lúc mà không được, cuối cùng Trương Tuấn Hào phải mở cửa kéo cậu xuống xe.
“Vô dụng!”
Mục Chỉ Thừa mím môi không nói gì.
Lần này thấy cậu ngoan ngoãn, Trương Tuấn Hào vươn tay cầm cốc chè trong tay cậu, tìm thùng rác vứt vào đó.
Mục Chỉ Thừa nhìn qua, bất giác cúi đầu, mái tóc dài che nửa bên mặt khiến người ta không thể nhìn rõ tâm tình của cậu.
Cũng không biết hôm nay tòa phán án gì, cửa tòa án có rất nhiều người đến hóng hớt, hơn mười chiếc xe cảnh sát đỗ trước cửa khiến mọi người không dám lại gần.
Ngoại trừ xe cảnh sát ra, Mục Chỉ Thừa còn nhìn thấy phóng viên, trong lòng bất giác cảm thấy càng ngày càng lo lắng.
Hai chân Mục Chỉ Thừa không có sức, Trương Tuấn Hào kéo lấy eo cậu, nhìn gần, trông anh như đang kéo cậu đi vào vậy.
Có mấy người nhận ra Mục Chỉ Thừa, chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, nói những điều rất khó nghe.
Mục Chỉ Thừa đứng xa không nghe rõ, chỉ có thể nghe được một câu.
“Bố mình sắp bị bắn, mà còn có thời gian dính sát lấy đàn ông, đúng là không biết xấu hổ!”
Nguồn sức lực còn sót lại đột nhiên bị rút hết, cậu dường như nằm liệt trên người Trương Tuấn Hào, chân như bị rút gân, run lên cầm cập.
Cậu đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Trương Tuấn Hào, anh nhếch môi cười nhạt, ánh mắt vẫn là vẻ khinh thường lạnh lẽo mà cậu chẳng chẳng bao giờ hiểu được.
“Anh đưa tôi đến đây rốt cuộc để làm gì?”, Mục Chỉ Thừa nghiến răng nghiến lợi, thực ra trong lòng cậu đã có đáp án rồi, chỉ là đáp án đó khiến cậu rét run.
“Đi vào chẳng phải liền biết sao, hoảng cái gì?”
“Tôi không đi vào! Trương Tuấn Hào anh thả tôi ra, tôi không đi vào, tôi muốn về nhà!”
Ban nãy trông cậu như sắp chết giờ lại điên cuồng giãy giụa, sắc mặt hoảng loạn, ánh mắt sợ hãi, giống như một kẻ điên.
“ Mục Chỉ Thừa, cậu đoán đúng rồi đó”, Trương Tuấn Hào túm mạnh lấy eo cậu, bước đi nhanh hơn, nụ cười giễu cợt ngày càng tươi hơn: “Bây giờ không chịu được, tí nữa cậu phải làm sao đây?”
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_