Mục Chỉ Thừa trở lại Bán Thành, định tranh thủ dọn dẹp sạch sẽ phòng ở trong hai ngày này rồi mau chóng bán nó đi.
Mục Chỉ Thừa thu dọn nhà cửa, tấm ảnh cưới ngày trước nhét trong đống đồ cũ cũng bị lôi ra, mặt kính của ảnh cưới đã phủ đầy bụi.
Cậu và Trương Tuấn Hào kết hôn đã mấy năm, nhưng đến một tấm ảnh cưới ra hồn cũng không có, đây là tấm hình do phóng viên chụp trong ngày tổ chức hôn lễ để làm hình minh họa đăng báo, khi ấy cậu còn bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để mua lại ảnh gốc, phóng ra và đóng khung để treo trong phòng ngủ.
Nhưng mới treo được mấy ngày, Trương Tuấn Hào về nhà nhìn thấy liền tức giận giật xuống ném vỡ.
Mục Chỉ Thừa quét dọn sạch sẽ những mảnh vụn thủy tinh, sau đó đặt ảnh vào khung kính mới, bỏ vào trong kho đồ cũ, những lúc rảnh rỗi sẽ vào đó ngắm nhìn, đối với Trương Tuấn Hào, tấm hình đó ghi lại khoảnh khắc nhục nhã trong đời anh, nhưng với Mục Chỉ Thừa, đó lại là một giấc mộng đẹp nhất trong mười sáu năm ròng.
Mục Chỉ Thừa lấy tay lau bụi bặm bám trên khung kính, ánh mắt đầy châm chọc, nhưng ngoài châm chọc còn lẫn thật nhiều bi thương, nhìn mà xem, trước đây mình cười trông mới ngu xuẩn làm sao.
Mục Chỉ Thừa nhấc ảnh chụp ném vào đống phế phẩm, đứng lên gọi điện cho ông già thu mua phế phẩm dưới lầu, bảo ông lão đến dọn những thứ này đi.
Bận rộn tới trưa, Mục Chỉ Thừa đã vã mồ hôi ướt người, nay thân thể cậu không chịu lạnh được, cậu sợ ra mồ hôi nhiều quá, lát sẽ bị cảm.
Mục Chỉ Thừa vội đi thay đồ, tiện thể liếc nhìn đồng hồ, đã sắp 12 giờ rồi.
Người bị ung thư dạ dày thường không có cảm giác đói, chỉ cảm thấy dạ dày trào từng cơn nóng như lửa thiêu, vô cùng khó chịu.
Mục Chỉ Thừa đứng lên, vào bếp nấu một nồi mỳ.
Vừa nấu xong mỳ, chuông cửa chợt reo vang, Mục Chỉ Thừa tưởng ông lão thu phế liệu tới bèn đi ra mở cửa, ai ngờ cửa vừa mở ra, khuôn mặt của Trương Tuấn Hào đã ập vào mắt.
Đã ba ngày nay hai người chưa gặp mặt, anh bận rộn làm bạn với Châu Minh Nguyệt, mà cậu cũng tất bật dọn dẹp thanh lí nhà ở để trả nợ.
Trương Tuấn Hào vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thức ăn bay ra, anh nhìn Mục Chỉ Thừa, cậu vẫn còn đeo tạp dề chưa kịp cởi.
Hơi bất ngờ, Trương Tuấn Hào thầm nhủ: Chẳng lẽ Mục Chỉ Thừa biết hôm nay mình sẽ tới nên mới cố tình làm cơm?
Mục Chỉ Thừa mỗi khi xuất hiện trước mặt anh luôn thật gọn gàng xinh đẹp, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu trong bộ dạng một bà chủ gia đình thế này.
“Sao anh lại tới đây?”
“Cậu không biết tôi sẽ tới à?”, lòng anh thoáng chấn động, bầu không khí an bình yên ả vừa rồi đã biến mất sạch sẽ.
Mục Chỉ Thừa nhíu mày, giọng điệu cực kì mất kiên nhẫn: “Tôi là con giun trong bụng anh chắc? Sao tôi biết được anh muốn đi đâu?”
Thời gian này, cậu còn phải lo rao bán nhà, thu dọn hành lý, dọn nhà, … Mục Chỉ Thừa bận tối tăm mặt mũi, thật sự không có sức đi để tâm đến Trương Tuấn Hào, con người quả nhiên giỏi thay đổi, trước đây chỉ mong mỗi giờ mỗi khắc đều nhìn thấy người ấy, vậy mà giờ đây chỉ nhìn một giây đã thấy bực bội.
Mục Chỉ Thừa nghĩ đến bát mỳ trên bàn, không muốn trò chuyện với Trương Tuấn Hào thêm nữa, cậu quay lưng quay vào trong bếp, gắp một đũa mỳ nóng hổi lên ăn.
Trương Tuấn Hào đã quen cửa nẻo, tự lấy dép đi trong nhà từ trong tủ giày dép ra, còn chưa kịp thay giày đã nghe thấy tiếp húp mỳ xì xụp bên trong, anh đi vào, thấy Mục Chỉ Thừa đang ăn mỳ, không biết vì sao cũng thấy bụng hơi đói.
Mục Chỉ Thừa đang bưng bát mỳ còn to hơn cả mặt mình, gắp miếng rau bỏ vào miệng nhấm nháp, trông hệt con thỏ nhỏ đang ngấu nghiến đồ ăn, ngây thơ đáng yêu đến độ khiến người ta muốn ôm vào lòng xoa nắn.
Anh đi tới, đứng ở cạnh bàn, yết hầu lên xuống liên tục: “Tôi cũng đói rồi”.
“Đói thì gọi cơm hộp đi”, Mục Chỉ Thừa không buồn ngẩng đầu, vốn cậu đang không muốn ăn uống, chỉ đôi ba đũa mỳ đã thấy no rồi, ăn thêm vài cọng rau, uống mấy hớp nước mỳ liền dừng đũa.
Thấy Trương Tuấn Hào vẫn cứ nhìn chằm chằm mình, lòng cũng hiểu được, người này muốn cậu đi chuẩn bị đồ ăn cho anh.
Trước đây cậu dốc hết tâm tư lấy lòng anh, thường căn cứ theo khẩu vị của anh để chuẩn bị cả một bàn đồ ăn, chờ anh về nhà ăn, anh lại chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái, nay cậu không muốn làm nữa, anh lại đứng đó kêu đói, vậy rốt cuộc, hai người, ai mới ti tiện?
Cậu tự nhận mình chẳng bao giờ đoán được suy nghĩ của Trương Tuấn Hào, lúc này, cậu chỉ hơi cười nhạt, nói: “Nếu anh không quen ăn cơm hộp thì có thể về chỗ Châu Minh Nguyệt bảo cô ta làm cho anh”.
“ Mục Chỉ Thừa, chẳng mấy khi tôi về nhà, cậu đừng có chọc giận tôi nữa”.
“Làm như có ai mong anh về lắm vậy”, Mục Chỉ Thừa bưng bát vào bếp.
Trương Tuấn Hào lúng túng đứng ngây người ở phòng khách, anh không hiểu sao người này lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, trước đây còn tỏ ra yêu anh đến chết đi sống lại, vậy mà giờ lại nói những lời châm chọc như vậy, không biết đó chỉ là nói lẫy hay thật sự trong lòng cậu không còn chỗ cho anh?
Nghĩ đến đó, lòng anh đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng, trống rỗng và chao đảo bất ổn, anh quét mắt nhìn quanh, phát hiện căn phòng này trở nên trống trải hẳn, thiếu vắng rất nhiều đồ vật trang hoàng.
Giữa phòng khách còn chất một đống đồ trông như phế phẩm, anh bước tới, tùy tiện nhặt lên một món.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_