• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm đó cậu từ bỏ lòng tự tôn của mình quỳ xuống mặt mọi người nửa giờ trong cơn mưa, cuối cùng lại trở thành trò hề.

Từng giọt nước mắt của Mục Chỉ Thừa tuôn rơi, rơi xuống quần áo Trương Tuấn Hào, ướt sũng một mảng, cậu quá hận anh, nhưng kẻ khiến cậu hận hơn chính là bản thân mình.

Cái chết của Mục Văn Nam khiến cậu không thể nào tha thứ cho Trương Tuấn càng không thể nào tha thứ cho bản thân mình.

Trương Tuấn Hào như cảm nhận được hận ý trong lòng cậu, tay anh run rẩy, trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ, Mục Văn Nam chết thật rồi thì sao Mục Chỉ Thừa cam tâm tình nguyện ở cạnh anh chứ.

Anh không thể để cậu rời đi, không thể nào!

Chuông điện thoại vang lên, Trương Tuấn Hào bình tĩnh lại, một tay anh ôm Mục Chỉ Thừa, một tay lấy điện thoại ra xem.

Triệu Tiền gọi tới, vừa bắt máy, bên trong vang lên giọng nói gấp gáp.

“Sếp Trương, Mục Văn Nam trên đường đến tòa đã nhảy lầu tự sát, chết ngay tại chỗ, xử lý thi thể này thế nào?”

Trương Tuấn Hào hoảng hốt, cảm giác khủng hoảng lóe lên từ đáy mắt, đây là lần đầu anh rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như này, không biết phải trả lời Triệu Tiền như nào.

Anh không kìm được đưa điện thoại ra xa, Mục Chỉ Thừa nghe được.

“Sếp Trương, anh trả lời tôi đi, có nên nói chuyện Mục Văn Nam chết cho cậu Mục nghe không?”, người trong điện thoại không nhận được câu trả lời nên hỏi dồn dập.

“Chờ một lúc, tí nữa tôi sẽ qua, cậu xử lý trước đi”, Trương Tuấn Hào hít sâu một hơi, tắt máy.

Cơ thể Mục Chỉ Thừa nằm liệt trong ngực Trương Tuấn Hào, giống như đã chết rồi, cậu nhắm mắt, nước mắt không ngừng lăn xuống.

Trương Tuấn Hào đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, ngón tay chạm lên khóe mắt cậu, Mục Chỉ Thừa mở mắt ra, con ngươi đỏ ửng.

“Tôi muốn đi xem ông ấy”.

Trương Tuấn Hào trả lời: “Được tôi dẫn cậu đi xem”.

Máu trên tay Mục Chỉ Thừa rơi xuống quần áo Trương Tuấn Hào, vị rỉ sét ngập tràn, Trương Tuấn Hào mắc bệnh sạch sẽ, nhìn thấy liền nhíu mày.

Đang nghĩ không biết nên xử lý thế nào, y tá đã xử lý xong thủ tục.

Thấy tình huống ở đây, cậu vội vàng chạy tới, mặt mày áy náy đi kèm với vẻ bất an: “ Cậu Mục, cậu không sao chứ? Đều do tôi, tôi nên để cậu nằm ở phòng bệnh”.

Mục Chỉ Thừa vùi mặt trong lòng Trương Tuấn Hào nên y tá không thể nhìn thấy mặt cậu, nhưng từ cơ thể run rẩy của cậu, có thể thấy được lúc này Mục Chỉ Thừa vô cùng đau đớn.

Y tá không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn sắc mặt người đàn ông âm trầm, cùng mặt đất hỗn loạn, cô đoán được hai người họ đang gây gổ.

Y tá cảm thấy sợ Trương Tuấn Hào, người đàn ông này luôn đứng trên đỉnh cao địa vị nên mang trong mình cảm giác chèn ép, gương mặt lanh tanh không nói lời nào đủ để khiến người ta không thở nổi, mặt anh lúc này âm trầm, con người đen nhánh phủ đầy băng giá.

“Thu dọn sạch sẽ, tôi đưa cậu ấy đi một chuyến, sau đó sẽ quay về”.

“Nhưng bác sĩ Đặng bảo phải truyền nước”.

“ Cô bảo anh ta, trong vòng ba tiếng tôi sẽ đưa Mục Chỉ Thừa về bệnh viện, nếu anh ta không yên tâm có thể gọi điện cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ cho người đến viện lấy thuốc”.

Đã nói vậy rồi, cô ấy còn nói được gì nữa? Y tá tự trách bản thân, nhanh chóng thu dọn xe lăn cùng túi nước thuốc và dây truyền.

Trước mặt người đàn ông này, trông ai cũng vô dụng cả, Trương Tuấn Hào đỡ Mục Chỉ Thừa lên xe lăn, lấy bông gạc và thuốc khử trùng trong tay y tá để xử lý qua vết thương cho Mục Chỉ Thừa.

Vết rạch do kim truyền nước dài chừng sáu centimet, da bị lật ra, máu chảy ròng ròng, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.

Mục Chỉ Thừa rất sợ đau, nhưng bây giờ cậu không nhíu mày lấy một cái.

…—————-…

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK