Mục Chỉ Thừa rất yêu Trương Tuấn Hào.
Cậu đã cẩn thận cất giữ bóng hình anh trong tim mình suốt mười sáu năm, đây là bí mật mà không một ai hay biết.
Thế rồi Mục Chỉ Thừa ngửa đầu lên, vừa cười vừa khóc thật to.
Cậu bỗng vươn tay về phía Trương Tuấn Hào, nhưng còn chưa chạm được vào anh, thì người đàn ông trước mặt đã lùi đi với vẻ ghét bỏ, né tránh bàn tay cậu.
Mục Chỉ Thừa muốn nắm lấy anh, nhưng chỉ nắm được hư không.
Giọt mưa rơi xuống tay cậu, lạnh đến tận tâm can.
Vào giây phút ấy, Mục Chỉ Thừa cảm thấy hai người họ cách xa vời vợi, chẳng thể chạm đến, dẫu cậu có dùng cả cuộc đời này cũng không nắm giữ được Trương Tuấn Hào.
Tựa như giọt mưa chảy qua tay vậy…
Cậu ngước nhìn gương mặt lạnh lùng ấy của Trương Tuấn Hào, nghẹn ngào nấc lên từng chữ, “ Trương Tuấn Hào à, em đau lắm…”
Song Trương Tuấn Hào chỉ nhíu chặt mày.
Anh không tin lời Mục Chỉ Thừa.
Thật ra thì chung sống với nhau đã nhiều năm rồi, Trương Tuấn Hào rất hiểu Mục Chỉ Thừa, anh biết cậu sợ đau sợ khổ.
Nhưng chỉ quỳ có nửa giờ đồng hồ, không gây chết người được.
“ Cậu đừng vờ vịt nữa, Mục Chỉ Thừa.Bảo cậu quỳ nửa giờ thôi mà đã ra cái vẻ sắp chết thế kia.Yên tâm đi, bố cậu không chết được đâu, cậu có thể đứng dậy rồi đấy”.
Khắp cơ thể như đang bị kim đâm, nơi nào cũng nhói đau, mà nơi đau nhất chính là trái tim, vùng da thịt ấy tưởng như đã thối rữa mà chết đi.
Mục Chỉ Thừa vẫn đang cười.
Nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc.
Trương Tuấn Hào không rõ tại sao Mục Chỉ Thừa lại cười.
Nhưng chẳng hiểu sao… anh lại thấy ghét nụ cười này, nụ cười của Mục Chỉ Thừa làm anh phiền lòng.
“Đồ điên!”, Trương Tuấn Hào quát tháo.
Đến khi gạt cánh tay Mục Chỉ Thừa ra, anh mới phát hiện cơ thể cậu lạnh như băng vậy.
Tiếng cười của Mục Chỉ Thừa đột ngột dừng lại, cơ thể lảo đảo.
Trương Tuấn Hào không đỡ được cậu, chỉ biết đưa mắt nhìn đối phương ngã sang một bên, hệt như một con búp bê vải rách rưới rơi tõm vào vũng nước.
Mục Chỉ Thừa không còn cười, cũng chẳng động đậy nữa, cơ thể mềm rũ gục xuống đất, yên lặng tựa như đã chết đi…
Cậu hé môi, từng dòng máu chảy ra từ miệng, nhuộm đỏ vũng nước bên dưới gương mặt, đỏ một cách chói mắt.
Trương Tuấn Hào cứng đờ người lại, hệt như vừa bị búa giáng mạnh vào đầu.
Đầu óc anh choáng váng, khung cảnh trước mắt trở nên hư ảo.
Cuối cùng cơ thể vẫn nhanh hơn não bộ, anh ném chiếc ô trong tay đi rồi ôm Mục Chỉ Thừa dậy.
Toàn thân đang ướt sũng nước mưa, vậy mà Mục Chỉ Thừa cũng chẳng nặng hơn lúc bình thường là mấy, sắc mặt trắng bệch đến mức nhìn thấy cả những mạch máu nhỏ bên trong.
“Mục Chỉ Thừa!”, đôi mắt của Trương Tuấn Hào như muốn nứt toác ra.
Ngay cả anh cũng không nhận ra giọng nói của mình lúc này run rẩy đến nhường nào, trong lòng sợ hãi đến mức nào.
Anh không dám chậm trễ, lập tức bế cơ thể mềm oặt ấy rồi chạy nhanh lên xe.
Đôi mắt sắc bén của Triệu Tiền vừa nhìn đã biết có chuyện không ổn, lập tức chạy theo, chủ động làm tài xế.
Mục Chỉ Thừa dựa hẳn vào lòng Trương Tuấn Hào, mái tóc dài như tảo biển xoã ra che hết gương mặt, chân mày rủ xuống, đôi mắt khép hờ trong đau đớn.
Cậu chăm chú nhìn người đàn ông đang ôm mình, mí mắt ngày một trĩu nặng, nhưng không dám khép hẳn lại.
Mục Chỉ Thừa sợ rằng một khi mình nhắm mắt sẽ không còn tỉnh dậy nữa.
Dùng ý chí còn sót lại để ngắm nhìn Trương Tuấn Hào, cậu muốn khắc ghi hình ảnh cuối cùng của anh vào tim mình, rồi chầm chậm mờ đi.
“ Trương… Trương Tuấn Hào… Anh có biết không… Mục Chỉ Thừa của mười sáu năm trước… rất… rất thích anh… Thích anh suốt mười sáu năm… Bây giờ cậu ấy… không còn đủ sức để tiếp tục thích anh nữa…”, vành mắt ướt nhoè, Mục Chỉ Thừa run rẩy nói hết câu.
Người ta vẫn thường nói phá hoại hôn nhân của người khác sẽ gặp quả báo.
Trước đây cậu không tin, nhưng bây giờ điều đó đã xảy đến rồi.
Nhưng cậu cũng chẳng gây ra tội ác tày trời mà.
Cậu chỉ là quá thích một người, thích người đó suốt mười sáu năm ròng rã mà thôi.
Cậu lại nói mấy câu vớ vẩn này nữa rồi! Mục Chỉ Thừa không chỉ một lần nói với anh rằng bọn họ đã biết nhau cách đây mười sáu năm.
Nhưng rõ ràng mười sáu năm trước, anh chưa từng gặp cậu mà!
Tầm mắt của Mục Chỉ Thừa dần nhoè đi, rồi chầm chậm chìm vào bóng tối.
Cậu không thể nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Trương Tuấn Hào lúc này.
Lồng ngực đột nhiên co rút, một ngụm máu lại phun ra, nhuộm đỏ chiếc áo của Trương Tuấn Hào.
“ Mục Chỉ Thừa, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy hả?!”, Trương Tuấn Hào lo lắng vươn tay lau đi vết máu trên mặt cậu, nhưng càng lau lại càng thấy nhiều máu hơn, cả hai tay anh đều thấm đỏ mà máu vẫn chưa lau hết.
Trán đẫm mồ hôi, đôi mắt hoe đỏ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mạng sống của con người mong manh đến nhường này.
Mục Chỉ Thừa đang nằm trong vòng tay anh tựa như đang sắp lìa khỏi cõi đời này vậy.
Mục Chỉ Thừa…. Mục Chỉ Thừa….
Trong lòng Trương Tuấn Hào cứ lặp đi lặp lại ba chữ này.
Anh không thừa nhận mình quan tâm cậu, cảm thấy hoảng hốt, chẳng qua là vì cậu có cùng nhóm máu với Châu Minh Nguyệt mà thôi.
…
Khi Trương Tuấn Hào bế Mục Chỉ Thừa toàn thân bê bết máu xông vào bệnh viện, tất cả đều giật mình hoảng sợ.
Bác sĩ ở quầy lễ tân vừa thông báo qua bộ đàm, lập tức có y tá đẩy giường cấp cứu đến.
“Đưa đến phòng cấp cứu!”, nhìn Mục Chỉ Thừa đang thoi thóp, bác sĩ đưa ra quyết định ngay tức khắc.
Trương Tuấn Hào bị chặn lại bên ngoài phòng phẫu thuật.
Sau khi nhìn cánh cửa đóng lại, anh thấy tim mình đập rất mạnh, và cảm giác sợ hãi mơ hồ gần như vỡ òa trong lồng ngực.
Tay anh vẫn đang run, muốn đẩy cánh cửa trước mặt ra nhưng lại không dám.
Anh thấy rối rắm và bất an, thấy mình nhút nhát hệt như đứa trẻ con lần đầu ra khỏi nhà, lo sợ về những điều mình chưa biết.
Bệnh viện có bật điều hoà, gió thổi vù vù.
Lệ Cảnh Minh thất thần nhìn lên chiếc đèn trước phòng phẫu thuật, máu trên áo anh đã được điều hoà hong khô, trở thành những cục máu đỏ sẫm, thoang thoảng mùi gỉ sắt.
Y tá ở gần đó chưa từng gặp được người đàn ông nào điển trai đến thế.
Thấy sắc mặt anh không được tốt, y tá bèn tiến đến, nhẹ nhàng an ủi anh: “Yên tâm đi, bệnh nhân sẽ không sao đâu…”
Dường như Trương Tuấn Hào không nghe thấy.
Anh cúi đầu, xoè đôi bàn tay dính những cục máu đông kia ra, sau đó chà xát hai tay vào nhau, rồi thẫn thờ nhìn máu rơi từ lòng bàn tay xuống sàn.
Lúc này anh mới nhận ra không chỉ có bàn tay, mà ngay cả áo, quần, cánh tay anh… đều dính máu của Mục Chỉ Thừa.
Sao cậu lại nôn ra nhiều máu như vậy chứ?
Trương Tuấn Hào đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thấy cửa gió điều hoà ở cách đó không xa, chả trách “người” mình lại “lạnh” như vậy.
…
Phòng phẫu thuật.
Mục Chỉ Thừa nằm trên bàn mổ, dạ dày không ngừng co giật, từng ngụm máu liên tục phun ra từ miệng cậu, khiến tấm ga giường ướt đẫm màu đỏ.
Đau quá… Mục Chỉ Thừa rơi nước mắt, đầu óc rối loạn, cơ thể đau đớn đến mức mất đi tri giác, khiến cậu không thể phân biệt được đây là thực hay ảo.
Rất nhiều hình ảnh hiện ra trước mặt cậu tựa như một chiếc đèn lồng xoay tròn, đó là bóng dáng của Trương Tuấn Hào, Trương Tuấn Hào khi tức giận, Trương Tuấn Hào khi ôm cậu, Trương Tuấn Hào gọi tên cậu, Trương Tuấn Hào tát vào mặt cậu, Trương Tuấn Hào sỉ nhục cậu…
Chúng lần lượt biến thành bong bóng, lấp đầy tâm trí, vỡ vụn từng chút, cuối cùng tan thành một vũng nước, tạo thành hình ảnh cuối cùng.
Hình ảnh Trương Tuấn Hào của mười sáu năm về trước.
Mục Chỉ Thừa không còn nhớ được Trương Tuấn Hào của mười sáu năm trước trông như thế nào, chỉ mơ hồ nhớ rằng cậu trai trẻ ấy cao hơn cậu một cái đầu, nụ cười rạng ngời trên gương mặt, cánh tay rất gầy nhưng lúc cõng cậu lại mạnh mẽ vô cùng, mang đến cho cậu một cảm giác rất đỗi an toàn.
Mùa xuân năm ấy, Mục Chỉ Thừa năm bảy tuổi bị Mục Thiên Lập đưa đến khu vui chơi rồi vứt ở đó.
Là Trương Tuấn Hào đã “nhặt” được cậu và cõng cậu về.
Trên đường đi, Trương Tuấn Hào còn mua một xâu kẹo hồ lô cho cậu, vừa cười vừa dỗ dành: “Bé khóc nhè, mời em một xâu kẹo hồ lô này, ngọt lắm, ăn xong thì đừng khóc nữa nhé”.
Cậu nếm thử kẹo, bị lừa mất rồi, bên ngoài thì ngọt nhưng bên trong thì chua đến ê cả răng.
Nhưng đó lại là hương vị ngon nhất mà cậu từng được nếm trong đời, đến nay vẫn không quên được.
Sau khi về đến nhà, Mục Chỉ Thừa nổi mẩn đỏ khắp người, sau khi đi khám mới biết mình dị ứng với quả táo gai.
Kể từ khi ấy, cậu không còn động vào kẹo hồ lô nữa.
Cậu thích Trương Tuấn Hào cũng giống hệt như việc xâu kẹo hồ lô đã khiến cậu nổi mẩn dị ứng vậy.
Biết rõ mình không thể chạm vào, nhưng cậu vẫn bất chấp tất cả để chạm đến.
Cuộc đời như một vở kịch.
Mười sáu năm thấm thoát trôi qua, biến cậu trai dịu dàng năm nào trở nên lạnh lùng vô tình, hệt như một người hoàn toàn khác vậy.
Anh không còn là người dùng kẹo hồ lô để dỗ ngọt cậu bé khóc nhè nữa rồi.
Cậu dùng hết bốn năm để cược rằng Trương Tuấn Hào sẽ yêu mình, cược rằng anh sẽ nhớ đến chuyện mười sáu năm về trước.
Nhưng kết quả cuối cùng là cậu thất bại thảm hại, thua trắng ván cược này.
Tình yêu khờ dại của tuổi thiếu niên, chẳng qua chỉ là mối tình đơn phương của riêng cậu.
“Không ổn rồi.Nồng độ ô-xi trong máu đang giảm, tình trạng của bệnh nhân rất nguy hiểm!”
“Bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Phải yêu cầu gia đình ký vào giấy cam kết phẫu thuật và giấy báo bệnh tình nguy kịch, mau thông báo cho bác sĩ Đặng sang đây làm phẫu thuật!”
“Tít…”, máy móc phát ra âm thanh lạnh lẽo …
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_