Trương Tuấn Hào dần lấy lại bình tĩnh.
Anh liếc nhìn Đặng Giai Hâm một cái rồi lập tức quay người bước tới phòng hồi sức.
Bên trong căn phòng ngập ngụa mùi thuốc khử trùng.
Anh vô thức nhăn mày, bước từng bước nặng nề về phía giường bệnh, ngắm nhìn gương mặt trắng bệch không còn chút sức sống của Mục Chỉ Thừa.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, sự cô độc bao trùm xung quanh.
Cảm giác vắng vẻ này khác hẳn ở trong nhà.
Bầu không khí chết chóc khiến người ta ở lâu một chút sẽ thấy âm u ảm đạm.
Anh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn từng giọt nước trong bình truyền dịch nhỏ xuống.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bị một nỗi sợ hãi không tên bủa vây.
Anh đang sợ điều gì?
Sợ Mục Chỉ Thừa cứ ngủ mãi như vậy, không bao giờ tỉnh lại.
Sống mũi anh cay cay, khiến khóe mắt rưng rưng.
Bàn tay run run của anh giơ ra nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay gầy yếu của cậu.
Mặc dù đã chọn bộ quần áo bệnh nhân size nhỏ nhất nhưng cậu mặc trên người vẫn rộng thùng thình.
Chỉ cần nhấc tay lên, ống tay áo sẽ trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng muốn chi chít lỗ kim tiêm, xung quanh tím đỏ và nước thuốc màu vàng khô lại.
“ Mục Chỉ Thừa, tôi không biết cậu ốm nặng như vậy”.
Anh bất chợt nhớ lại cái ngày mình tàn nhẫn nhốt cậu trong phòng ngủ.
Khi đó cậu đã vừa đập cửa vừa gào thét, nói là mình sắp chết rồi.
Anh tưởng cậu chỉ đang giả vờ, khịt mũi khinh thường rồi lạnh lùng bỏ đi.
Anh chưa từng thấy cậu ốm đau bao giờ, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ không chết.
Tại sao lúc đó anh không chịu lắng nghe lời cậu nói, thả cô ra ngoài cơ chứ?
“Mục Chỉ Thừa… Mục Chỉ Thừa…”, tầm mắt của anh trở nên mơ hồ vì nước mắt đọng lại nơi khóe mi.
Anh áp tay cậu lên má mình, không ngừng gọi tên cậu trong thổn thức, cầu mong cậu sẽ tỉnh lại.
…
Từng giây từng phút trôi qua.
Thỉnh thoảng Đặng Giai Hâm có đi vào kiểm tra tình trạng sức khỏe của cậu, các số liệu tương đối ổn định, bây giờ phải chờ xem 48 tiếng sau cậu có tỉnh lại được hay không.
Đặng Giai Hâm lạnh lùng liếc nhìn Trương Tuấn Hào.
Hiện giờ hai người đều đang sốt ruột, lo lắng cho cậu, có gặp mặt cũng coi như người xa lạ, không còn nóng nảy cãi vã như trước nữa.
Anh đã không ngủ suốt 40 tiếng đồng hồ, đáy mắt hiện đầy tơ máu, cả người đều mỏi mệt.
Nhưng đó chỉ là bản năng của cơ thể, tinh thần của anh vẫn căng như dây đàn.
Anh không dám ngủ, sợ là nếu mình đi chợp mắt, lỡ cậu tỉnh dậy sẽ hoảng sợ, sẽ khát nước…
Trương Tuấn Hào chạm nhẹ vào vết thương trên đầu cậu,ngón tay khẽ run lên.
Bây giờ cậu như một con búp bê bằng thủy tinh chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối có thể sống được bao lâu?
Anh không dám hỏi, cũng không dám tìm hiểu, sợ sẽ biết được kết quả bản thân không thể chấp nhận.
Thật ra cũng có thể dễ dàng đoán ra, đó là căn bệnh nan y.
Chắc chắn cậu sẽ không thể nào chết già như người bình thường.
Bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối giống như một phiến lá khô trên nhánh cây lúc thu sang vậy, có thể rụng xuống bất cứ lúc nào.
Mục Chỉ Thừa truyền dịch nguyên một ngày.
Hai túi dịch dinh dưỡng, mỗi túi bốn tiếng, cộng thêm các loại thuốc khác, tính sơ qua cũng phải hơn mười hai mười ba tiếng truyền dịch.
Trên mu bàn tay của cậu vẫn còn cắm kim truyền, lỗ kim rất nhỏ, nước cũng chảy cực chậm, không hề đau nhức.
Thế nhưng vẫn khiến mu bàn tay của cậu sưng phồng lên, bàn tay lạnh như băng.
Ngay từ năm 18 tuổi cậu đã phải tiếp quản Mục Thị.
Khi đó cậu vẫn chỉ mà một cậu bé mới lớn nhưng đã phải gồng gánh tất cả, vừa phải chèo chống công ty, vừa phải nuôi sống hai kẻ tham lam hút máu người đội lốt người nhà kia của cậu.
Còn trẻ đã phải gánh vác nhiều như vậy, gần như không một ai nhận ra cậu còn chưa đầy 24 tuổi.
Y tá lại đi vào thay thuốc của cậu.
Trương Tuấn Hào nhìn chằm chằm động tác thành thục của y tế, không nhịn được dò hỏi một câu: “Cậu ấy sẽ tỉnh lại chứ?”
Y tá thay thuốc xong mới lơ đãng quay sang, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của anh.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ, khóe mắt thâm sì, chi chít tơ máu, râu ria mọc lún phún.
Có thể dễ dàng nhìn ra được anh đã thức suốt hai ngày hai đêm.
Y tá không nhìn ra được cảm xúc hiện giờ của anh.
Hai ngày trước video và ảnh chụp Mục Chỉ Thừa quỳ xuống trước đám phóng viên đã bị lan truyền khắp các trang mạng xã hội.
Hầu như toàn bộ người trong Thành Đô đều biết đến chuyện này.
Cô y tá từng thấy trong video của một người đi đường, Trương Tuấn Hào đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng trơ mắt đứng nhìn một mình cậu bị đám phóng viên làm khó dễ, bị gia đình người bị hại mắng chửi sỉ nhục mà không hề có ý định tới giúp một tay.
Theo như tin đồn trên mạng, khi đó Mục Chỉ Thừa đã phải quỳ trong mưa suốt ròng rã nửa tiếng.
Người bình thường quỳ như vậy đã không chịu nổi, chứ đừng nói tới quỳ trong làn mưa tầm tã, lại còn là người đang mắc bệnh nan y như cậu… Thảo nào hôm đó cậu lại bị ép tới mức nôn ra máu, bệnh dạ dày phát tác.
Bây giờ vẫn còn sống sót đã là kỳ tích lắm rồi.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_