• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tuấn Hào cất hành lý xong xuôi liền xuống dưới.

Mục Chỉ Thừa đã ngồi ăn một mình trước, ngoan ngoãn ngồi ở ghế chủ nhà uống từng hớp canh chân giò.

Châu Minh Nguyệt thì ngược lại.

Cô ta ngồi ở ghế ngoài cùng, cúi gằm đầu xuống, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đùi, trông như đứa trẻ đang bị mắng.

Trước mặt cô ta có hai cái bát đều đã được xới đầy cơm.

Thấy anh đi xuống, đôi mắt đen láy của cô ta sáng bừng lên: “ Tuấn Hào, ăn cơm thôi”

Anh khẽ gật đầu đi tới ngồi vào ghế bên cạnh cô ta, hành động cực kỳ tự nhiên.

Anh cầm đũa lên, nhìn thấy cả một bàn toàn thức ăn cay thì không biết nên gắp món nào, không khỏi cau mày nhìn về phía Mục Chỉ Thừa đang say sưa ăn ngon lành.

Anh nghi ngờ cậu đang cố ý.

Cả một bàn đầy ắp thức ăn lại chẳng có lấy một món hợp khẩu vị của anh.

Huống hồ… dạ dày của Mục Chỉ Thừa không tốt, bình thường bác sĩ đều dặn dò phải hạn chế ăn đồ dầu mỡ, cay nóng.

Cậu lại chẳng thèm nghe lọt tai.

Đầu óc của Châu Minh Nguyệt không đặt lên bàn cơm.

Lúc cô ta cúi xuống ăn có liếc nhìn về phía Mục Chỉ Thừa, thầm cười nhạo trên nỗi đau của người khác.

Cô ta biết Trương Tuấn Hào rất kén ăn.

Trong mấy món cậu nấu không có món nào anh thích ăn cả, xem ra cậu cũng không hiểu gì về anh.

Trương Tuấn Hào mặt nặng mày nhẹ, bực bội chất vấn: “ Cậu quên lời bác sĩ dặn rồi à? Dạ dày của cậu như vậy còn ăn được mấy thứ này sao?”

Anh vừa dứt lời, không chỉ có Châu Minh Nguyệt mà đến cả Mục Chỉ Thừa cũng không khỏi kinh ngạc.

Hai người cứ tưởng anh sẽ nổi giận đùng đùng quát mắng cậu nấu đồ ăn không hợp khẩu vị của anh, nào ngờ câu nói đầu tiên lại là lo lắng dạ dày cậu yếu không thể ăn những món này.

Cậu buông đũa xuống, nở nụ cười sâu xa: “Không ăn được thì tôi còn nấu làm gì?”

Dứt lời, cậu còn nhiệt tình mời mọc Châu Minh Nguyệt, chỉ về đĩa gan lợn trước mặt cô ta rồi bảo: “Cô Châu cũng ăn nhiều vào.Để chào mừng cô chuyển vào đây, tôi đã nấu một đĩa gan lợn xào rất bổ máu.Cô hay bị thiếu máu, món này rất hợp với cô.Ăn gì bổ nấy, hôm khác tôi lại đi mua tiết lợn và tiết vịt về nấu canh cho cô ăn mỗi ngày luôn”.

Sắc mặt Châu Minh Nguyệt trở nên cứng đờ.

Cô ta mím môi tỏ vẻ khó chịu.

Mục Chỉ Thừa đẩy đĩa nội tạng xào thơm phức tới trước mặt anh, mỉm cười tươi rói: “Thận này, ăn gì bổ nấy”.

Trông bề ngoài cậu tươi cười lấy lòng, nhưng thực chất lại đang ngấm ngầm hại người.

Châu Minh Nguyệt nắm chặt tay lại, nhẹ giọng lên tiếng: ” Cậu Mục, tôi biết cậu không muốn tôi chuyển vào đây… Nhưng cậu không cần nấu mấy món này để chọc tức tôi”.

Mục Chỉ Thừa bật cười hỏi ngược lại cô ta: “Tôi nấu mấy món này thì sao?”

Cô ta chỉ vào bàn thức ăn, cất tiếng chê bai: “Mấy món này nhiều dầu mỡ.

…****************…

Châu Minh Nguyệt giật mình, ngây người ra, cô ta không ngờ Mục Chỉ Thừa lại ghê gớm như thế, dám đổ hết cả bàn cơm ngay trước mặt bọn họ.

Hơn nữa, động tác còn nhanh đến độ cô ta cũng chưa kịp buông đũa, cứ lúng túng cầm, đặt xuống cũng không được mà không đặt xuống cũng không xong.

“ Cậu đổ như vậy thật lãng phí đồ ăn…”

Mục Chỉ Thừa cười cười: “Sao lại lãng phí, đợi lát nữa tôi sẽ dọn chỗ thức ăn này mang xuống dưới lầu cho đám chó hoang, cho chó ăn thì chúng còn biết vẫy đuôi với tôi”.

Châu Minh Nguyệt sầm mặt xuống, Mục Chỉ Thừa nói thế có khác nào đang mắng cô ta còn không bằng con chó?

Trương Tuấn Hào đứng dậy, kéo chặt cổ tay Mục Chỉ Thừa: “Cố ý?”

Mục Chỉ Thừa hạ mi, giấu đi tia sáng lạnh trong đáy mắt, quay mặt đi chỗ khác, vừa vặn nhìn thẳng vào gương mặt có vẻ hả hê của Châu Minh Nguyệt: “Tôi làm thế rõ ràng là quan tâm săn sóc đến hai người còn gì, cô Châu đây đã nói bàn cơm này không hợp khẩu vị của anh, cho nên tôi đổ đi, sở thích của anh hẳn cô Châu đây đã nhớ kỹ, sau này để cô ta nấu cơm đi”.

Cậu nói rất chân thành, đó cũng là kiến nghị tự đáy lòng cậu dành cho Trương Tuấn Hào, để về sau không ai phải ngứa mắt với ai, cơm nước ai muốn làm thì đi mà làm.

Trương Tuấn Hào vừa ghé sát lại, Mục Chỉ Thừa đã ngửi thấy mùi nước hoa thanh nhã của anh.

Trước đây cậu rất thích mùi nước hoa này, thậm chí còn lén tìm mua, đem về xịt trong từng góc phòng, tự lừa bản thân rằng Trương Tuấn Hào đã về nhà.

Kết hôn bốn năm, phần lớn thời gian của cậu đều được dùng để chờ đợi Trương Tuấn Hào, người muốn chờ mãi không trở lại, cậu ngốc nghếch đến độ dùng một lọ nước hoa để an ủi bản thân.

Mà giờ đây, mùi nước hoa mà cậu đã ngửi lâu đến mức vô cùng quen thuộc này lại khiến cậu cảm thấy lợm giọng còn hơn cả thứ mùi từ ruột già của heo.

“Huống hồ, chẳng phải hai hôm trước anh đã nói với tôi là cô Châu đây chuyển tới ở là để tiện chăm sóc tôi đó sao? Sức khỏe của tôi không tốt, thực sự không thể chịu được mùi dầu mỡ nấu nướng”.

Mục Chỉ Thừa đưa mắt nhìn sang Châu Minh Nguyệt, thấy sắc mặt cô ta hệt như bảng màu pha hỗn loạn, bèn học mấy bà vợ cả trong phim, nở nụ cười khéo léo chu đáo, dịu dàng săn sóc, thấu hiểu lòng người, người hầu tự dâng lên đến tận cửa, không dùng cũng phí.

Châu Minh Nguyệt cắn răng, cô ta chỉ khách sáo ngoài miệng thế thôi, ai muốn chăm sóc kia chứ?

Lòng oán hận, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ đáng thương vô cùng: ” Tuấn Hào, cậu Mục đây không cố ý đâu, cậu ấy chỉ không biết sở thích của anh, huống hồ cậu ấy là con trai nhà giàu, đã quen có người chăm sóc rồi, về sau cứ để em làm những việc này đi”.

…—————-…

_Mn like và comment nha! Thank you ✨ _

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK