• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu Minh Nguyệt trốn trên lầu cả buổi sáng không xuống, Mục Chỉ Thừa xem tivi một lúc có hơi mệt nên lên tầng nhìn về phía phòng Châu Minh Nguyệt.

Giống như học sinh tiểu học mách cậu xong liền trốn trong mai rùa.

Mục Chỉ Thừa hy vọng hai cái tát của cậu có thể khiến Châu Minh Nguyệt bớt giương oai diễu võ trước mắt cậu, nhưng nghĩ đến tính cách của cô ta, chắc không có chuyện đó đâu.

Hôm qua chịu oan một lần, hôm nay không chừng lại phóng đại, nói không thành có.

Mục Chỉ Thừa về phòng, nhìn ảnh cưới trên tường, lồng ngực như có một ngọn lửa vô danh, cậu nhìn qua chiếc ghế đặt ở ngoài ban công.

Cậu lấy ảnh cưới trên tường xuống đập, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, ảnh cưới vẫn không vỡ.

Mục Chỉ Thừa vứt ghế đi, hai tay nắm chặt bức ảnh, cố gắng đập nó xuống đất.

Lúc trước không biết dùng loại thủy tinh gì, cậu đập mãi không vỡ.

Mục Chỉ Thừa nổi giận, nhìn gương mặt của Trương Tuấn Hào trong ảnh, nhấc chân nghiền nát, coi Trương Tuấn Hào như sâu bọ, đạp liên tiếp, vết nứt từ từ lan ra.

Mục Chỉ Thừa thấy vậy, cúi người nhấc bức ảnh ra vứt lên tường, choang một tiếng, bức ảnh cưới vỡ nát.

Mục Chỉ Thừa há miệng, lộ ra nụ cười đầy thỏa mãn, nhưng ánh mắt đẫm lệ.

Cậu và Trương Tuấn Hào giống như bức ảnh cưới vỡ nát này, lúc đầu vứt đi, ném đi, cho dù ghép lại thế nào vẫn không được bức ảnh cũ.

Mục Chỉ Thừa ôm miệng ho, cơn ho không ngừng lại được, cơn co thắt dạ dày kịch liệt kèm theo cơn đau không chỉ khiến cậu ho đến chảy nước mắt, mà máu cũng chảy ra.

Xuất viện nửa tháng, lâu lắm rồi cậu không nôn ra máu, lần này nôn ra, máu nhuốm đỏ tay cậu, tay phải dính dính khó chịu, Mục Chỉ Thừa ôm bụng vào nhà vệ sinh rửa tay, dùng nước rửa tay rửa sạch sẽ, sau đó còn đánh răng, rửa sạch vết máu trong miệng.

Mục Chỉ Thừa uống thuốc, sau đó lại uống ít nước ấm, dạ dày mới ổn hơn chút, cậu cũng uống hết một nửa chỗ thuốc rồi, chỗ còn lại chẳng đủ mấy ngày.

Tiền của cậu bây giờ chắc còn chẳng đủ để mua thuốc.

Ung thư dạ dày phải kiểm tra định kỳ, Trương Tuấn Hào không cho cậu đến bệnh viện của Đặng Giai Hâm, nhưng nếu đến bệnh khác thì cậu lại lo bí mật bị lộ.

Mục Chỉ Thừa vứt thuốc vào ngăn kéo, chui vào chăn nghỉ ngơi một lúc.

Cậu ngủ một lúc, không ngờ đến trưa Trương Tuấn Hào lại trở về, Mục Chỉ Thừa bị tiếng xe làm tỉnh, cậu ngồi dậy nhìn ra cửa sổ chỉ thấy bóng người vội vàng ở dưới lầu.

Mục Chỉ Thừa chưa bao giờ là người ngồi đó chờ chết.

Cậu mở cửa dựa vào tường, không bao lâu đã nhìn thấy Trương Tuấn Hào lên tầng, đi qua cậu lạnh lùng nhìn cậu rồi đi thẳng đến phòng Châu Minh Nguyệt.

Mục Chỉ Thừa sững sờ, cậu cứ tưởng Trương Tuấn Hào sẽ vội vàng ra mặt thay Châu Minh Nguyệt, nhưng sắc mặt lo lắng của anh không phải thứ cậu ngờ đến.

Mục Chỉ Thừa không nhìn theo, trong lòng chợt có dự cảm không tốt…

Cửa phòng Châu Minh Nguyệt không khóa, khẽ đẩy cửa ra, chỉ thấy Châu Minh Nguyệt nằm trên giường, dưới đất có một lọ thuốc ngủ.

Cô ta đã hôn mê rồi, Trương Tuấn Hào gọi cô ta hai tiếng cô ta vẫn không phản ứng lại, anh vội vàng ôm người chạy đến bệnh viện.

Cả quá trình, Mục Chỉ Thừa chỉ bàng quan lạnh lùng đứng xem.

Châu Minh Nguyệt thường mắc bệnh nên da dẻ tái nhợt, hai cái tát của cậu ban sáng để lại dấu tay vô cùng rõ.

Trương Tuấn Hào ôm Châu Minh Nguyệt đi qua Mục Chỉ Thừa, ánh mắt như dao cứa lên da thịt cậu, nếu ánh mắt có thể làm người ta bị thương, chắc bây giờ cậu chết rồi.

“Nếu như Minh Nguyệt gặp chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng cậu!”

Mục Chỉ Thừa nhìn bóng lưng của Trương Tuấn Hào, lẩm bẩm nói: “Tôi đang đợi đây”.

Châu Minh Nguyệt là người có dã tâm, không đạt được thứ cô ta muốn, sao cô ta chết được?

Còn cả… Trương Tuấn Hào trong thời gian ngắn thế biết Châu Minh Nguyệt tự sát nên quay về, rõ ràng Châu Minh Nguyệt đã cược nửa cái mạng của mình, tính toán khoảng thời gian phù hợp để lộ tin tức.

Uống thuốc an thần chết rất chậm, một người nếu muốn chết sẽ tìm nơi nào không ai biết, hoặc là nhảy lầu như bố cậu.

Một tiếng trước Châu Minh Nguyệt uống thuốc ngủ, khi đến bệnh viện cấp cứu, rửa ruột xong liền tỉnh, cô ta không nói gì lặng lẽ nhìn Trương Tuấn Hào rồi rơi lệ.

Trương Tuấn Hào không biết làm thế nào khi phụ nữ khóc, chỉ hỏi: “Có phải Mục Chỉ Thừa nói gì với em không?”

Nghe xong lời này, mắt Châu Minh Nguyệt như bật công tắc, nước mắt ào ra, Châu Minh Nguyệt òa khóc.

…—————-…

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK