Cảnh sát cũng không đành lòng, không biết nên nói với cậu rằng bố cậu đã chết như thế nào.
Trương Tuấn Hào đứng sau lưng Mục Chỉ Thừa nói: “Mở cửa ra”.
Cảnh sát gật đầu, tay ấn chốt cửa, cạch một cái, cửa mở ra.
Một khe hở hé ra, mùi máu tanh xộc lên, cảnh sát đi cạnh nhường chỗ cho họ đi vào.
Mục Chỉ Thừa lần đầu sợ phải bước vào một căn phòng như vậy, cậu không thấy được bên trong, trong đầu liên tục xuất hiện hình ảnh Mục Văn Nam nói chuyện với cậu.
Trương Tuấn Hào đẩy cậu đi rất chậm, sau khi tiến vào bỗng ngừng lại, trong góc cách đó bốn mét, một cái cáng cứu thương đang được phủ bạt trắng.
Mục Chỉ Thừa nhìn thấy cảnh này, hai tay nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, vết thương trên mu bàn tay lại vỡ ra.
Cậu muốn đứng lên, nhưng chưa kịp cử động đã bị Trương Tuấn Hào ấn xuống: “Đừng cử động, tôi đẩy cậu qua”.
Mục Chỉ Thừa lắc đầu, cậu không tin người bên dưới lớp vải trắng kia là Mục Văn Nam, miệng cậu lẩm bẩm: “Không đâu, không thể nào là ông ấy”.
Cậu không tin người nằm đó là Mục Văn Nam, người đàn ông từng mắng cậu là đồ nặng nợ.
Đúng như những gì cậu nói, Mục Văn Nam không xứng làm bố, tính cách tồi tệ, toàn trút giận lên đầu con trai.
Nhưng thực ra Mục Chỉ Thừa biết lúc còn nhỏ, ông ta từng ôm cậu, đừng bón sữa cho cậu, từng thay tã cho cậu…
Tại sao lại trở nên như vậy?
Mục Chỉ Thừa há miệng gọi “bố”, nhưng không thể nào phát ra được âm thành.
Trương Tuấn Hào đẩy Mục Chỉ Thừa qua, khi đến cách đó một mét, anh liền dừng lại, mùi máu nồng quá.
Mục Chỉ Thừa trợn tròn đôi mắt đờ đẫn, từ từ di chuyển tầm mắt, cuối cùng dừng lại trên ngón áp út của bàn tay trái, nơi đó đeo một chiếc nhẫn.
Đó là nhẫn của Mục Văn Nam, là chiếc nhẫn của của ông ta và mẹ, ông ta đã đeo 27 năm, chưa từng lấy xuống.
“Bố”, cậu cuối cùng cũng phát ra tiếng, nhưng đó là tiếng khóc nghẹn ngào không thành tiếng.
Mục Chỉ Thừa cảm giác trời đất quay cuồng, cậu lảo đảo chống tay vịn xe lăn đứng lên, Trương Tuấn Hào đỡ cậu, cậu đẩy anh ra, dùng sức mình đi về trước, đi được hai bước đã ngã xuống đất.
Trương Tuấn Hào đứng sau lưng đưa tay ôm lấy cậu, Mục Chỉ Thừa nằm trong lòng anh, vẻ mặt run rẩy đau khổ.
Cậu che mắt, nước mắt không kìm được chảy ra từ kẽ ngón tay, sự tuyệt vọng ùn ùn kéo đến như muốn đè bẹp cậu.
Mục Chỉ Thừa quỳ xuống đất, dùng đầu gối từ từ bò đến trước tấm vải trắng, cậu giờ tay kéo tấm vải trắng xuống.
Khi nhìn thấy Mục Văn Nam mặt biến dạng đầy máu, cậu như bị rút hết sức lực nằm liệt trong lòng Trương Tuấn Hào.
Thực ra từ đầu cậu đã biết Mục Văn Nam chết rồi, nhảy từ trên tầng ba mươi xuống sao có thể sống được chứ? Hơn nữa cậu vẫn nhớ rõ cảnh tượng cuối đoạn video, cũng y hệt với giờ, người đàn ông mặt mày đầy máu, đầu vỡ toác…
Cậu chỉ là không dám tin, không dám chấp nhận nhìn người đàn ông nuôi cậu lớn chết thôi.
Mục Chỉ Thừa nghẹn ngào nói: “Bố… con đồng ý mọi điều với bố… con sẽ đưa công ty cho bố cùng anh, con không cần gì, bố… bốn ngày bố xảy ra chuyện con không cố ý mặc kệ bố đâu, con bị nhốt nên không biết bố xảy ra chuyện, bố đừng trách con, bố đứng dậy mắng con đi… bố… bố đừng mặc kệ con… những lời con nói lúc trước là giả, con không ghét bố đâu…”
Nụ cười trên mặt Mục Chỉ Thừa còn khó coi hơn là khóc: “Bố nhìn lại mình đi, bố vốn là người rất để ý hình tượng của mình, sao lại làm mình bị thương như vậy? Quần áo bẩn hết rồi…”
Cậu lầm bầm nói: “Bố, ở đây lạnh quá, bố mau đứng dậy về với con… bố cần bao nhiêu tiền, con đều đưa cho bố…”
Cảnh sát đứng không xa, nghe thấy lời của cậu, không kìm được cắt lời cậu: “ Cậu Mục, bố cậu chết rồi, nhảy từ trên tầng ba mươi xuống, chết ngay tại chỗ, bố cậu không tỉnh lại được đâu”.
Mục Chỉ Thừa lắc đầu, lầm bầm: “Không thể nào… bố chỉ đang nổi giận thôi, ông ấy mỗi lần nổi giận đều vậy, giả vờ ngủ không quan tâm đến tôi… ông ấy thường nổi giận với tôi…”, cậu quay đầu nhìn Trương Tuấn Hào, nghẹn ngào hỏi anh: “Anh nói xem ông ấy có phải đang nổi giận với tôi không nên mới cố ý không quan tâm tôi?”
Trương Tuấn Hào không lên tiếng, con ngươi lạnh lùng nhìn cậu, như đang mỉm cười chế giễu cậu.
Mục Chỉ Thừa luống cuống, cậu không kìm được nghẹn ngào, nước mắt như ngọc trai rơi xuống đất.
Giọng Trương Tuấn Hào hơi khàn: “Mục Chỉ Thừa, bố cậu thực sự chết rồi, khi cậu ở bệnh viện cậu cũng biết rồi”.
“Không, tôi không biết! Ông ấy không chết!”
“ Trương Tuấn Hào, bố tôi không chết!”
“Bố tôi tức vì tôi lấy đi nhà họ Mục, tức vì tôi kết hôn với anh, bây giờ tôi đưa nhà họ Mục cho ông ấy và ly dị với anh, ông ấy sẽ tỉnh dậy”.
Trương Tuấn Hào nghe thấy hai chữ “ly dị”, liền đau lòng, anh sợ nhất hai chữ này trong miệng Mục Chỉ Thừa.
Đừng hòng ly dị, cho dù Mục Văn Nam chết anh cũng sẽ trói buộc cậu, để cậu không thể nào ly dị anh.
Trương Tuấn Hào tóm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cậu, ngăn cậu cử động: “ Mục Chỉ Thừa cậu đủ rồi! Tôi đã bảo cậu rằng bố cậu chết rồi, cho dù cậu lấy nhà họ Mục ra, ly hôn với tôi, bố cậu cũng không tỉnh lại đâu”.
“ Trương Tuấn Hào, anh thả tôi ra!”, cũng không biết có phải nhìn thấy máu nhiều quá không, đôi mắt của Mục Chỉ Thừa như nhuốm máu, cậu trút toàn bộ oán hận lên người Trương Tuấn Hào.
Trương Tuấn Hào không chịu nổi ánh mắt của cậu, nhìn anh như kẻ thù, mắt anh hiện lên vẻ nguy hiểm: “Sao? Muốn gây sự với tôi sao?”
Gây sự? Trương Tuấn Hào không hổ là Trương Tuấn Hào, luôn coi những tiếng hét khản cổ của cậu là hành vi gây sự vô lý, chẳng ngại rắc muối lên vết thương của cậu.
…—————-…
Tgiả : Thông Báo! bộ truyện “Trương Tổng Lại Phát Điên Rồi” mai mình mới ra chap lại nha, hôm nay nhiều bài tập quá nên chưa viết được, mai mình bù sau nhé✨
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_