Mục Chỉ Thừa nói nhiều như vậy, Trương Tuấn Hào chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm cậu.
Cậu không khỏi nhìn sang anh rồi dứt khoát đi dọn phòng ngủ.
Vừa làm, cậu vừa tự an ủi mình: “Bỏ đi, không cần nói nhiều với chó, dù sao cũng có nghe hiểu đâu?”
Anh thấy cậu dọn dẹp phòng ốc cũng rất có tâm, chỉ là không hiểu tại sao cậu vẫn khó chịu với những lời mình vừa nói.
Anh đã hứa từ nay về sau sẽ ở bên cậu rồi, đây chẳng phải là ước vọng xa vời trước kia cậu vẫn luôn ôm ấp sao?
Trương Tuấn Hào chỉ đơn thuần cho là cậu giận dỗi mình nên mới nói không thích mình nữa.
Cậu giận dỗi thì chỉ cần dỗ dành là được.
Bọn họ không ly hôn, chỉ cần sau này anh đối tốt với cậu một chút, anh tin chắc chắn cậu sẽ lại yêu anh không màng tất cả như trước kia.
Trương Tuấn Hào tràn đầy lòng tự tin với chính mình.
Cũng phải thôi, giá trị bản thân hàng chục tỷ, tuổi trẻ tài cao, lại có gương mặt điển trai tuấn tú khiến mọi phụ nữ đều thèm muốn điên cuồng.
Ngoại trừ tính cách tàn nhẫn ác liệt, dường như anh chẳng còn khuyết điểm nào khác.
Người như anh không tự tin thì còn ai dám tự tin nữa?
Thế nhưng tình cảm không phải là thứ chỉ cần tự tin là sẽ đạt được, giống như Mục Chỉ Thừa đã từng đem lòng yêu anh suốt mười sáu năm.
Anh ở lại đến tận tối mới chịu rời đi.
Vốn dĩ anh định ở lại ăn bữa tối, nào ngờ cậu lại gọi đồ ăn ngoài về.
Cậu bê hộp đồ ăn đến chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, chậm rãi thưởng thức, chẳng mảy may để ý tới ánh mắt u oán của người đàn ông đằng sau vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm.
Sau khi anh đi, nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cậu mới buông đũa xuống, đứng dậy rót một cốc nước ấm.
Cậu đứng cạnh cửa sổ dõi theo bóng lưng rời đi của anh.
Ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống, cái bóng của anh trên mặt đất dài lê thê.
Dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, Trương Tuấn Hào bất chợt quay đầu lại.
Cậu vô thức tránh đi, sau đó mới kịp phản ứng lại, cửa kính này có tác dụng khiến người ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Cậu uống một ngụm nước.
Đến khi đặt cốc nước xuống thì anh đã biến mất hút trong màn đêm.
Tình cảm phụ thuộc vào duyên phận.
Nếu duyên đã không có thì phận cũng không còn.
Nhiều năm như vậy, cậu cũng đã đóng băng thứ tình yêu mãnh liệt đó lại rồi.
Mầm độc mang tên Trương Tuấn Hào này quá độc hại.
Cậu cố chấp nhiều năm như vậy mới chịu nhận ra kết cục.
Cậu thầm nghĩ, có lẽ là vì từ nhỏ cậu đã thiếu thốn tình yêu thương nên mới khát khao tìm kiếm thứ tình cảm không thuộc về mình ở trên người anh.
Nhiều lúc cậu thấy hâm mộ Châu Minh Nguyệt.
Tình cảm thanh mai trúc mã của cô ta quá dễ dàng, chỉ cần dùng thời gian là có thể đạt được như ước muốn.
Không giống như cậu thích anh mười sáu năm trời, moi hết tim phổi kiên trì theo đuổi anh suốt sáu năm, kết quả ngoại trừ căn bệnh ung thự dạ dày và gia tộc sụp đổ, người nhà gặp nạn ra, cậu chẳng đạt được gì.
Chuyện tình cảm này đến từ một phía, cậu không theo đuổi được anh là do cậu không đủ khả năng.
Trước đây, cậu cứ nghĩ từ bỏ anh thật khó khăn, nhưng đến ngày hôm nay, tình cảm nóng bỏng cũng đã trở nên nguội lạnh, đóng băng cả thời gian.
Từ bỏ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Thậm chí cậu còn cảm thấy khó hiểu, tại sao bản thân lại có thể thích loại đàn ông khốn nạn như anh?
Sau khi suy tư một hồi, cậu cũng lờ mờ hiểu được.
Nói thẳng ra, chẳng qua sáu năm này cậu đã coi Trương Tuấn Hào là người đóng thế Trương Tuấn Hào của mười sáu năm trước mà thôi.
Nếu không vì ký ức từ mười sáu năm trước, đối với cậu mà nói, anh chẳng là cái thá gì.
Thời gian qua đi, tình cảm có sâu sắc tới mức nào cũng sẽ bị mài mòn.
Cho dù anh thấy vui hay buồn cũng mặc kệ, hai năm cuối đời của cậu sẽ không bị anh ảnh hưởng nữa.
Chỉ cần nhắm mắt lại, tim ngừng đập, chết rồi thì mọi thứ đều tan thành mây khói.
Cậu chợt thở dài, bỗng cảm thấy cuộc đời này của mình rất uất ức.
Hiện giờ cậu không có cảm giác thèm ăn, khẩu vị cực kém.
Cậu gắng gượng ăn một nửa rồi ném cả hộp cơm vào thùng rác.
…
Sau khi trả hết nợ nần, Mục Chỉ Thừa vẫn còn ba triệu.
Cậu gọi điện cho luật sư thuê hỗ trợ làm thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu của căn nhà này cho Trương Tuấn Hào.
Cậu ký xong giấy tờ liền đưa hết cho luật sư, kể cả giấy chứng nhận quyền sở hữu, ủy thác cho luật sư đưa lại cho anh.
Thủ tục chuyển nhượng bất động sản không phức tạp như ly hôn, cũng sẽ không có tranh chấp nên chỉ cần ký vào đóng dấu là được.
Tối đến, Trương Tuấn Hào hiếm khi gọi điện thoại cho cậu.
“Tôi đã ký hợp đồng chuyển nhượng bất động sản rồi”.
“Ừ”, Mục Chỉ Thừa hời hợt đáp lại, chân mày hơi nhíu.
Cậu không nghĩ anh sẽ rảnh rỗi đến mức chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà gọi cho mình.
Cậu không nói gì thêm, lặng lẽ chờ đợi đối phương lên tiếng.
Quả nhiên, vài giây sau, anh dè dặt lên tiếng: “Mai là cuối tuần, tôi sẽ dẫn Minh Nguyệt về.Cô ấy nói muốn ăn cơm cậu nấu…”
“Không nấu”.
Anh lại không thèm để tâm, vô tư nói tiếp: “Sức khỏe của cô ấy không tốt lắm, không quen ăn đồ ăn ngoài.Cậu nấu mấy món thanh đạm, cứ như trước kia là được”.
“ Trương Tuấn Hào, anh không nghe hiểu tiếng người sao? Tôi nói là tôi không nấu!”, cậu rất tức giận.
Đêm hôm khuya khoắt anh còn gọi điện chọc tức cậu.
Hai ngày nay cậu đã không ngủ yên giấc, bây giờ bị anh gọi xong sợ là sẽ lại mất ngủ suốt đêm.
Nói xong, cậu lại bực bội bồi thêm một câu: “Lại còn nói là như trước kia.Anh có biết trước kia tôi nấu như thế nào không? Anh nhìn thấy bao giờ chưa? Đã ăn miếng nào chưa?”
Lệ Cảnh Minh từ tốn đáp: “Ngày mai tôi sẽ về ăn”.
Giọng điệu bình thản của anh suýt chọc cậu tức điên lên.
Cậu nghĩ trên đời này sẽ chẳng có ai giỏi chọc giận người khác được như anh.
Chỉ cần tùy tiện nói một câu đã khiến cậu tức sôi máu.
Cậu bật cười giễu cợt: “ Trương Tuấn Hào, tôi không phải đồ ngu ngốc chỉ biết nấu cơm thật ngon chờ anh về ăn như trước kia nữa rồi.Muốn tôi nấu cho người khác ăn cũng được, nhưng bảo tôi nấu cho súc sinh ăn, tôi không làm nổi”.
Sắc mặt của anh trở nên lạnh lùng.
Anh cảm thấy dạo gần đây cậu ngày càng phách lối, chắc hẳn là vì đã trả hết nợ nần nên không còn kiêng dè gì nữa.
Tại sao trước kia anh không phát hiện ra cậu là loại người lật mặt nhanh như bánh tráng cơ chứ?
” Mục Chỉ Thừa, cậu to gan thật đấy, dám ăn nói với tôi như vậy”, giọng điệu lạnh lùng của anh truyền ra ngoài điện thoại, khiến người ta không khỏi rùng mình một cái.
“Nói cho cậu biết, bây giờ tôi muốn nghiền chết anh trai cậu cũng chỉ như giẫm một con kiến thôi”.
Mặc dù anh nói là anh trai cậu, không phải cậu nhưng thủ đoạn đe dọa này lại hữu dụng hơn bất kỳ phương pháp nào.
Mục Chỉ Thừa nghiến răng nghiến lợi không lên tiếng.
Anh lại nói tiếp: “Mười hai giờ trưa mai, tôi về là phải nấu xong cơm.
Nghe lời đi, đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai”.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_