Trương Tuấn Hào nằm cách cậu mấy centimet, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Mục Chỉ Thừa hoảng sợ lập tức tỉnh táo, toàn thân cứng đờ.
Đối diện với ánh mắt hung hiểm của anh, cậu không biết nên nhìn đi đâu mới phải.Đột nhiên, bàn tay to lớn của anh bóp lấy cằm cậu, ép cậu phải ngẩng đầu.
Cậu kinh hãi nhìn anh.
“ Tuấn Hào, sao anh lại về vào lúc này?”
“Tôi thích về thì về, không lẽ còn phải báo cáo cho cậu nữa sao?”, anh quỳ trên giường, cưỡng chế đè lên người cậu, không thèm để ý đến sự phản kháng của cậu.
Động tác của anh rất thô bạo, không chút thương tiếc nắm chặt cổ tay nhỏ bé gầy guộc của cậu.
Anh cảm nhận được người con trai dưới thân mình từ thả lỏng đến cứng ngắc, cuối cùng giãy giụa chống cự, bị anh đè chặt hai chân.
Cậu vô cùng khiếp đảm, bởi cậu chưa từng nhìn thấy anh như vậy, tựa như một con sói hoang muốn cắn xé cậu nuốt vào bụng, ngay cả khúc xương cũng không chừa lại.
Cậu rất sợ bộ dạng này của anh.
Người đàn ông nho nhã của quá khứ ngày càng mơ hồ trong ký ức của cậu.
Cậu vô thức cất giọng cầu xin: “ Tuấn Hào, em đau lắm…”
“ Mục Chỉ Thừa, cậu khiến tôi rất ghê tởm.Cho dù là gương mặt hay cơ thể của cậu đều làm tôi thấy buồn nôn”, dường như đối với anh, loại người như Mục Chỉ Thừa không xứng được anh đối tốt, thậm chí một chút kiên nhẫn cũng trở thành thừa thãi.
Cả người cậu cứng đờ, bờ môi mím chặt, gương mặt tái mét dưới ánh đèn lờ mờ càng thêm thiếu sức sống.
Đáng lẽ cậu nên quen với sự sỉ nhục của anh từ lâu rồi.
Thế nhưng không hiểu tại sao trái tim vẫn đau như dao cắt, như bị người ta bóp nát trong lòng bàn tay.
Trương Tuấn Hào rất ít khi trở về nhà.
Anh coi cậu như người dưng, rảnh rỗi mới về nhà nằm một lúc rồi lại đi, cứ như chỉ là để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với cậu mà thôi.
Hôm nay Châu Minh Nguyệt bị thương, theo lý mà nói lẽ ra anh nên ở lại bệnh viện chăm sóc người phụ nữ anh yêu mới phải.
Vậy mà nửa đêm nửa hôm, anh lại xuất hiện trong phòng ngủ của cậu… Mục Chỉ Thừa nghĩ một lát liền hiểu được, chắc chắn là anh đã cãi nhau với cô ta, nếu không làm gì đến lượt cậu?
Nhưng đêm nay cậu thực sự quá mệt mỏi, không còn một chút sức lực nào để đối phó với anh nữa.
Cậu dùng sức đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra, tìm kiếm khe hở hòng trốn đi.
Thế nhưng cậu vừa mới ngồi dậy đã bị anh túm tóc kéo trở về.
“Á…”, Mục Chỉ Thừa đau đớn ngửa cổ ra sau, nức nở van nài: “ Trương Tuấn Hào, hôm nay đã muộn lắm rồi.Em không muốn…”
Không biết câu nói này chọc phải vảy ngược nào của anh, khiến sắc mặt anh tối sầm lại, trông rất khủng bố.
Anh tóm chặt tay cậu lại, cưỡng chế đặt đầu cậu lên gối.
“ Mục Chỉ Thừa, đến giờ phút này cậu còn giả bộ ngây thơ trong trắng cái nỗi gì? Chẳng lẽ tôi còn không biết cậu thèm ngủ với tôi đến mức nào sao? Cậu ép tôi phải kết hôn với cậu, bây giờ còn cấm tôi không được chạm vào cậu à?”
Thật khó nghe… Cậu cảm thấy hít thở không thông, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, nước mắt chực trào.
Cuối cùng cậu vẫn không nén được rơi nước mắt, thấm ướt gối đầu.
Đây chính là người đàn ông cậu một lòng muốn lấy làm chồng.
Anh dùng những từ ngữ ác độc nhất để làm tổn thương cậu đến tận cùng.
Trương Tuấn Hào nhìn thấy khóe mi cậu ươn ướt, trái tim bỗng siết lại.
Anh bực bội giật cà vạt trên cổ áo xuống, trói hai tay cậu lên đầu giường.
Cậu cố gắng chịu đựng cơn đau do căn bệnh ung thư dạ dày đem lại, cắn chặt đầu lưỡi đè nén tiếng rên rỉ, liều mạng nuốt xuống ngụm máu tươi đang chực trào trong cổ họng.
Cậu thực sự rất đau, đau đến chết đi sống lại.
Anh nhìn người con trai co rúm trong đệm chăn như một con mèo nhỏ, cả người run nhè nhẹ, trông có vẻ đáng thương.
Anh chưa từng đặt cậu vào mắt, đương nhiên cũng chẳng bao giờ để tâm đến cậu.
Trước giờ sức khỏe của cậu vẫn luôn tốt, tăng ca suốt đêm nhưng sáng hôm sau vẫn có thể đi làm đúng giờ.
Hai người sống với nhau lâu như vậy nhưng anh chưa từng thấy cậu đau ốm lần nào.
Sau lưng cậu rất gầy, khi cậu cong người lên, hai khối xương bả vai nhưng cánh bướm sắp tung bay.
Anh không nhịn được chạm nhẹ tay vào.
Giây phút đầu ngón tay anh chạm vào người cậu, cậu giật nảy mình như bị thứ gì đó dọa sợ, vội vàng né sang bên cạnh.
Trong đôi mắt của anh hiện lên vẻ ngoan độc, cảm xúc khó chịu dâng trào.
“Bình thường ở trên giường cậu như một con cá chết không nhúc nhích, hôm nay còn định chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi hả? Nhưng tôi nói cho cậu biết, vô dụng thôi”, tận sâu trong nội tâm của anh tự dưng dâng lên một luồng lửa nóng không tan, ngay cả bản thân anh cũng không biết phải dập tắt nó như thế nào.
Anh không muốn thừa nhận ngọn lửa này là do Mục Chỉ Thừa gây ra.
Anh chỉ có thể tập trung tinh thần nghĩ về Châu Minh Nguyệt, nghĩ tới câu cô ta hỏi anh ở bệnh viện, khi nào ly hôn với cậu.
Tâm trạng của anh lập tức trở nên cáu kỉnh.
Anh nghiến răng ken két, không hiểu Mục Chỉ Thừa đáng để anh và Châu Minh Nguyệt cãi vã ở chỗ nào.
Cậu ôm chặt lấy mình, như một con rùa đen rúc vào trong lớp vỏ cứng cáp, lộ ra vẻ cảnh giác tự bảo vệ.
Toàn thân cậu rét lạnh như ở trong hầm băng.
Rõ ràng cậu đã bật điều hòa sưởi ấm, cũng che kín chăn lên người mà vẫn không tài nào chống nổi cái lạnh thấu xương ấy.
Tựa như trái tim bị rạch ra một lỗ hổng, vết thương nhiễm trùng lan ra khắp các cơ quan nội tạng trong cơ thể.
Cậu nhịn đau rất giỏi, trước giờ đều cắn răng chịu đựng.
Nhưng lần này cô thật sự không chịu nổi nữa.
Một khi trong đầu đã xuất hiện ý nghĩ ly hôn thì nó sẽ không ngừng quẩn quanh tâm trí cậu.
Chờ đến khi lấy lại được sức lực, cậu sẽ đi nói chuyện ly hôn với Trương Tuấn Hào.
Cậu sắp chết rồi, không còn thời gian để lấy lòng anh nữa.
Ngay khi cậu sắp chìm vào hôn mê lại nghe thấy câu nói thì thầm của anh.
“Nếu không phải cậu có cùng nhóm máu với Minh Nguyệt, cậu nghĩ tôi sẽ nhìn trúng cậu sao? Nhưng mà cậu sắp hết giá trị với tôi rồi”.
…
Đợi đến khi Mục Chỉ Thừa tỉnh lại, bên cạnh đã trống trơn, không thấy bóng dáng của anh đâu cả.
Cậu yếu ớt chống tay ngồi dậy.
Lớp chăn ấm áp trượt xuống, để lộ phần cổ và vai chi chít vết thương.
Cậu khó nhọc quay người bước xuống giường.
Hai chân vừa chạm đất, đầu óc đã trở nên choáng váng, hai mắt tối sầm lại.
Cậu loạng choạng đi vào nhà tắm, nhìn bản thân trong gương.
Trên người dày đặc những vết bầm tím, khiến người ta không khỏi thương xót.
Mục Chỉ Thừa cũng không ngoại lệ.
Cậu tự thấy đáng thương chính mình, trái tim cậu nhỏ bé có chừng đó thôi, chỉ chứa được mỗi Trương Tuấn Hào.
Cậu cố gắng lấy lòng anh suốt bốn năm trời, thế nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục chia tay.
Nếu trên đời này, chỉ cần cố gắng là sẽ có được tình yêu thì tốt biết mấy!
Cậu đứng đó đánh răng rửa mặt.
Cổ họng vốn đã khàn đặc, lại trải qua một đêm khóc lóc van xin, giờ đây đau nhức vô cùng.
Kem đánh răng lọt xuống cổ họng kích thích dạ dày nhộn nhạo.
Cậu cúi đầu nôn khan một tiếng, phun ra bọt kem đánh răng xen lẫn máu tươi.
Trước giờ khả năng thích ứng của cậu đều rất mạnh.
Đến cả chuyện nôn ra máu cũng có thể nhanh chóng làm quen, không còn cảm xúc.
Cậu xả nước cọ rửa sạch sẽ vết máu trong bồn rửa mặt.
Đợi đến khi cậu chuẩn bị xong xuôi, đã là bảy rưỡi sáng.
Cậu không có khẩu vị gì, nhưng lại nghĩ tới phần dạ dày dị dạng vì bệnh tật của mình, bèn đi hâm nóng một cốc sữa bò uống hết sạch.
Cậu đến công ty xử lý công việc.
Khi nhìn thấy báo cáo lợi nhuận mấy tháng gần đây của Mục Thị, cậu tựa như nhìn thấy cái ngày Mục Thị sụp đổ ấy.
Cậu đã biết chuyện Trương Tuấn Hào âm thầm chèn ép công ty của mình.
Để trả thù cậu, anh có thể không từ thủ đoạn.
Anh vẫn luôn là một người có thù tất báo, phong cách làm việc dứt khoát mạnh bạo.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có thể kéo Mục Thị từ vị trí đứng đầu thành phố A xuống tình trạng như bây giờ.
Rốt cuộc cậu vẫn không thể thắng được anh…
Sợ là cả đời này, cậu cũng không thể học được thủ đoạn đáng sợ của anh.
Sau khi xem hết một tập tài liệu, cậu ngửa người dựa vào ghế, cầm cốc cà phê đã nguội lạnh trên bàn nhấp một ngụm.
Vị cà phê đắng chát len lỏi trong cổ họng sưng nhức của cậu.
Mục Thị cho dù yếu đến mấy thì cũng từng có thời điểm huy hoàng, không dễ dàng sụp đổ như vậy được.
Mục Chỉ Thừa đứng dậy đi tới cửa sổ, nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, thầm nghĩ cũng nên chuẩn bị hậu sự cho chính mình rồi.
Chỉ có điều, cả một tập đoàn lớn như vậy, tâm huyết mấy chục năm của cả nhà cậu, sau khi cậu chết nên để ai quản lý đây?
Bố của cậu? Hay là anh trai cậu? Hai người bọn họ đều chỉ biết ăn chơi trác táng không lo sự nghiệp.
Nếu giao lại Mục Thị cho bọn họ, e là chỉ vài năm sẽ táng gia bại sản.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại một hồi, buồn bã phát hiện người phù hợp tiếp quản Mục Thị nhất lại chính là người chồng trên danh nghĩa của cậu, người đàn ông vẫn luôn muốn khiến Mục Thị phá sản.
Hai đầu lông mày cậu như bị một sự ảm đạm bao phủ.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của cậu trở nên sâu hun hút, tựa như một giọt mực đen tuyền hòa tan.
Cậu áp tay trái lên mặt cửa kính lạnh lẽo, đầu ngón tay trắng bệch gõ theo nhịp lên đó.
Trong văn phòng yên tĩnh, tiếng gõ của cậu trở nên rất rõ ràng.
Khó có lúc cậu không suy nghĩ vẩn vơ.
Cậu thích ngẩn người, yên lặng nhìn vào một điểm vô định.
Dường như chỉ có như vậy mới giúp cậu quên đi thực tại tàn nhẫn chỉ đem lại đau khổ cho cậu trong vài giây phút ngắn ngủi.
Điện thoại trên bàn làm việc bỗng reo lên.
Cậu giật mình nhìn sang.
Dù đứng cách xa ba mét, cậu vẫn nhìn thấy rõ ràng chữ “bố” trên màn hình.
Lẽ ra bố phải là danh xưng thân mật nhất trong đời, thế nhưng đối với cậu mà nói, đây chỉ là một tiếng xưng hô lạnh lẽo.
Cậu đi tới ấn nghe máy.
“ Mục Chỉ Thừa, mày mau chuyển cho tao hai triệu”, giọng nói của Mục Văn Nam hơi trầm xuống, giọng điệu thờ ơ.
Cậu nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cắn răng hỏi: “Bố gọi cho con chỉ là vì tiền thôi sao?”
Ông ta nghe thấy thế, mất kiên nhẫn mắng chửi: “ Con trai gửi tiền cho bố là chuyện đương nhiên.Nếu không phải mày được quản lý Mục Thị, mày nghĩ tao sẽ gọi điện đòi tiền mày chắc? Mày không muốn đưa tiền cho tao thì chia cổ phần cho tao đi”.
Cậu tinh tế nghe thấy hai chữ “con trai” trong lời nói của ông ta.
Không ngờ ông ta vẫn còn nhớ cậu là con của ông ta, chứ không phải là một máy ATM không cảm xúc.
Nhưng tại sao ông ta còn nhớ được mà chưa từng quan tâm tới cậu?
Cậu cũng không đòi hỏi ông ta phải đối xử tốt với mình đến mức nào, chỉ cần thỉnh thoảng ông ta hỏi han cậu vài câu, ăn cơm chưa? Dạo này sức khỏe thế nào? Công việc có mệt lắm không? Là đủ lắm rồi… Thật ra cậu rất dễ mềm lòng, chỉ cần một chút quan tâm vụn vặn là có thể dỗ ngọt được cậu.
“Mày có nghe không hả?”, Mục Văn Nam quát ầm lên trong điện thoại.
Cậu đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, cố giữ bình tĩnh nói: “Tuần trước con đã gửi bố một triệu rồi còn gì? Mới có mấy ngày mà bố đã tiêu hết rồi sao?”
“Có chút tiền đấy thì làm được trò trống gì?”, Mục Văn Nam chột dạ đáp, nhưng nghĩ tới Mục Chỉ Thừa đang quản lý cả một công ty to tướng, có khi một ngày còn thu về được mấy triệu, ông ta lại tìm thấy can đảm.
“Mau chuyển tiền cho tao đi.Nếu không tao sẽ tự tới công ty tìm mày, để xem lúc đó người mất mặt là mày hay tao”.
“Bố muốn con gửi tiền cũng được.Nhưng bố phải nói cho con biết, bố cần tiền làm gì?”, hai triệu không phải là một con số nhỏ.
Thấy cậu có ý nhân nhượng, Mục Văn Nam cũng hạ giọng nói: “Dạo này tao đang muốn đầu tư vào một dự án, bị thiếu hai triệu.Chờ tao kiếm được tiền rồi sẽ không đòi của mày nữa”.
…****************…
\_ Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_