• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Chỉ Thừa thấy bên ngoài yên tĩnh liền thở dài một hơi, Trương Tuấn Hào chắc đến phòng Châu Minh Nguyệt rồi, may mà lúc đầu sắp xếp phòng Châu Minh Nguyệt ở xa, nếu không sẽ nghe thấy tiếng động không nên nghe.

Không có Trương Tuấn Hào tối nay cậu vẫn có thể ngủ ngon, nhưng Mục Chỉ Thừa phát hiện ra cậu không thể nào ngủ được, toàn thân đau đớn, đầu cũng đau, cậu đứng dậy mở ngăn kéo lấy ra thuốc an thần, uống hai viên mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Trương Tuấn Hào dậy khá sớm, nhưng sau khi xuống tầng phát hiện ra có người còn dậy sớm hơn anh, đi đến phòng ăn liền ngửi được mùi cháo.

Đẩy cửa phòng bếp ra, thấy một bóng người đứng đó, trong đầu anh chợt hiện lên câu nói kinh điển.

– Là ai đến từ núi sông hồ biển, nhưng bị bó buộc bởi ngày và đêm, phòng bếp và tình yêu.

Lòng anh chợt cảm thấy ấm áp, nó an ủi từng bộ phận trong cơ thể anh, Trương Tuấn Hào không đi vào phòng bếp luôn mà đứng ngoài nhìn bóng lưng bận rộn kia.

Nhưng đúng lúc này, cửa mở ra, Trương Tuấn Hào nhìn thấy vẻ mặt của người ở trong liền sững sờ, bất giác nói: “Sao lại là em”.

Châu Minh Nguyệt cũng sững sờ, có điều phản ứng lại rất nhanh, bốn chữ này lập tức khiến cô ta hiểu ra Trương Tuấn Hào tưởng cô ta là Mục Chỉ Thừa.

“Em lo Mục Chỉ Thừa dậy trước nấu đồ ăn sáng không hợp khẩu vị anh, nên dậy sớm nấu…”

Trương Tuấn Hào phản ứng lại, trong lòng cảm thấy lúng túng, phiền não, anh không hiểu gần đây mình bị sao, tự dưng coi Châu Minh Nguyệt là Mục Chỉ Thừa.

Trương Tuấn Hào ừ một tiếng, nhìn về phía phòng bếp, sau đó chuyển chủ đề: “Em nấu món gì mà thơm thế?”

“Cháo hải sản, em nấu xong rồi đó, để em múc ra cho anh”.

Châu Minh Nguyệt quay người đi vào phòng bếp lấy cháo, nồi cháo rất nóng, vừa mở nắp nồi ra hơi nóng bốc lên nghi ngút.

“Cẩn thận bỏng”, Trương Tuấn Hào đi vào trong, lấy khăn bưng nồi cháo: “Để anh bưng cho, em tránh xa chút, không lại bị bỏng”.

Trương Tuấn Hào đưa cho Châu Minh Nguyệt tất cả sự dịu dàng của bản thân, còn những thứ tồi tệ xấu xa đổ hết lên người Mục Chỉ Thừa.

Trương Tuấn Hào bưng nồi cháo nóng, bảo Châu Minh Nguyệt ngồi xa chút, sợ khiến cô ta bị bỏng.

Châu Minh Nguyệt mở tủ khử trùng ra lấy hai cái bát, Trương Tuấn Hào nhận lấy cái bát.

Châu Minh Nguyệt nhìn lên nhà hỏi: “Có phải gọi Mục Chỉ Thừa xuống ăn không?”

“ Cậu ta đang ngủ, không cần gọi đâu”, sắc mặt Trương Tuấn Hào thực sự khó đoán.

Cuối cùng Trương Tuấn Hào nói thêm một câu: “Khi chúng ta ở bên nhau không cần nhắc đến cậu ta, nhắc đến em liền khó chịu”.

Trương Tuấn Hào hiểu rõ, người này dù có rộng lượng đến đâu cũng không thích kẻ thứ ba.

Châu Minh Nguyệt dịu dàng, hai người lớn lên cùng nhau, lại thêm ơn cứu mạng, trở thành người yêu, mặc dù không kết hôn nhưng quan hệ của họ còn tốt hơn người thân.

Trương Tuấn Hào thích Châu Minh Nguyệt, kiểu thích này là thích trên tinh thần, muốn đối tốt với cô ta, muốn dịu dàng với cô ta.

Tình cảm như vậy chỉ có đúng một thiếu sót, đó là “tình dục”, anh chưa bao giờ muốn thứ đó ở Châu Minh Nguyệt, lúc trước hai người ở bên nhau cũng không phải là chưa từng thân mật, nhưng khi làm tiếp thấy không đúng lắm.

Trương Tuấn Hào tưởng rằng mình lạnh lùng nên với ai cũng như nhau, nhưng ngoại lệ lại xuất hiện.

– Mục Chỉ Thừa.

Cậu như một con yêu tinh, liếc mắt một cái, mỉm cười một tiếng cũng khiến người ta động lòng, cậu như một cơn lũ phá vỡ cánh cửa đóng chặt của anh, nước lũ mãnh liệt dâng trào, không thể chống đỡ.

Trương Tuấn Hào cũng tự thấy mình sai, cảm thấy có lỗi với Châu Minh Nguyệt, nên chỉ cần là cô ta muốn anh đều sẽ thỏa mãn cô ta.

Phương thức sống chung của hai người rất thoải mái, cảm giác như đôi vợ chồng già vậy, Châu Minh Nguyệt rất thích khoảng thời gian ở bên anh, chẳng qua tiếc rằng Mục Chỉ Thừa lại không ở đây nhìn.

Trương Tuấn Hào nhận được điện thoại phải đến công ty, lúc đi ra cửa Châu Minh Nguyệt vội vàng đưa dù tới: “Thời tiết gần đây thất thường, anh mang dù đi, nhỡ may mưa thì có cái mà dùng”.

Khi cô ta nói ra câu này, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào Trương Tuấn Hào, trong đôi mắt long lanh to tròn đều là hình ảnh của anh.

Tướng mạo của Châu Minh Nguyệt không sánh bằng Mục Chỉ Thừa, ngũ quan cùng lắm chỉ được coi là thanh tú, ở cái Thành Đô coi trọng nhan sắc này, vứt cô ta vào đám người liền không ai nhận ra cô ta.

Có điều đôi mắt của cô ta rất đẹp, nhìn kỹ phát hiện ra hơi giống mắt Mục Chỉ Thừa, nhưng giống ở đâu thì không nói rõ được.

“Ừm”, Trương Tuấn Hào cầm ô rời đi.

Châu Minh Nguyệt đứng ở cửa đưa mắt nhìn bóng lưng anh, tay phải cô ta đặt trên cổ tay, Trương Tuấn Hào rời đi càng xa, cô ta bóp càng chặt cổ tay, cho đến khi cổ tay đỏ ửng lên.

Mục Chỉ Thừa bị đói tỉnh, cậu ngồi dậy duỗi người, sau đó lấy điện thoại ra đặt đồ ăn sáng.

Sau khi tắm rửa xong, Mục Chỉ Thừa nghe thấy trong phòng khách vang lên tiếng tivi, bước chân của cậu chợt dừng lại, cậu phát hiện ra bây giờ trong căn nhà này ngoài cậu ra còn có Châu Minh Nguyệt nữa.

Châu Minh Nguyệt nhìn thấy Mục Chỉ Thừa đi xuống, mỉm cười nói: “ Mục Chỉ Thừa tối qua cậu ngủ ngon không?”

…—————-…

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK