Mục Chỉ Thừa run rẩy, cậu phải dựa vào tường mới đứng vững nổi.
Cậu đoán được cái chết của bố mình có liên quan đến Trương Tuấn Hào, nhưng không ngờ sự thật lại tàn khốc đến vậy.
Vật hy sinh, cái giá này quá lớn, vì một ván cược mà cậu đã mất đi tất cả.
Châu Minh Nguyệt cười trên nỗi đau khổ của người khác, tiếp tục giễu cợt nói: ” Mục Chỉ Thừa, cậu nói xem cậu có đúng là thứ nặng nợ không? Cậu đúng là đáng đời! Bây giờ không còn nhà họ Mục, cậu còn chẳng bằng một con ăn mày, cậu chỉ là một con chó hoang thôi”.
Mục Chỉ Thừa nhìn gương mặt cao ngạo của cô ta, giơ tay tát cho cô ta một cái, trong căn phòng khách trống không, cái tát vô cùng vang dội, cậu dùng tất cả sức lực của mình, Châu Minh Nguyệt không chuẩn bị kịp nên ngã xuống đất.
Cô ta ôm mặt, không tin nổi nói: “ Cậu đánh tôi, cậu có tin tôi nói cho…”
“Bốp!”, cô ta còn chưa nói xong, nửa mặt bên kia đã ăn tát.
Mục Chỉ Thừa dùng rất nhiều sức, đánh đến mức tay mình đỏ lên, ánh mắt cậu lạnh như băng, thâm độc vô cùng: “Đánh cô thì sao? Hôm qua tôi còn chịu hai cái tát thay cô, cô hại tôi chịu oan”.
Nước mắt Châu Minh Nguyệt chực rơi, đau đớn vô cùng, cũng có thể là vì tức quá nên khóc, cô ta ngồi bệt xuống đất chỉ vào Mục Chỉ Thừa mà mắng: “ Mục Chỉ Thừa, cậu là đồ tiện nhân”.
Châu Minh Nguyệt khóc lóc trông cực kỳ đáng thương, Mục Chỉ Thừa nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng cười nói: “ Châu Minh Nguyệt, cô đừng khóc nữa, chiêu này chỉ dùng được với Trương Tuấn Hào thôi, với tôi thì còn lâu!”
Châu Minh Nguyệt giận điên lên, nhào qua muốn đánh Mục Chỉ Thừa, kết quả còn chưa đánh được đã bị Mục Chỉ Thừa đạp cho một phát.
“Chó ngoan không chắn đường”, Mục Chỉ Thừa đi lấy đồ ăn.
Khi Mục Chỉ Thừa đi còn không quên chế giễu Châu Minh Nguyệt: “Vịt mà tưởng mình là thiên nga hả?”
Mục Chỉ Thừa cậu cho dù sa sút như ngày nay, cũng không đến lượt Châu Minh Nguyệt chỉ chỉ trỏ trỏ, dù sao cậu cũng chỉ còn sống được hai năm, cùng lắm là chết cùng nhau thôi.
Châu Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, bị Mục Chỉ Thừa chế giễu xong, cô ta tức đến mức lồng ngực đau đớn.
Khi Mục Chỉ Thừa đi lấy đồ ăn còn nghĩ, với bộ dạng yếu đuối nhu nhược kia của Châu Minh Nguyệt, chắc Trương Tuấn Hào chỉ làm mấy giây cô ta đã tiêu đời rồi, nghĩ đến đây Mục Chỉ Thừa thấy thật buồn cười, Châu Minh Nguyệt là bảo bối của Trương Tuấn Hào, chắc một sợi tóc anh cũng không dám chạm vào.
Mục Chỉ Thừa gọi cháo thịt heo trứng bắc thảo, khi cậu xách đồ ăn đi vào nhà, Châu Minh Nguyệt đã không còn ở đây, cậu vui vẻ ngồi đây, chỉ là khi nghĩ đến những lời ban nãy mình nói, trong lòng buồn bực, bát cháo ngon vào miệng cậu lại chẳng nếm được vị gì.
Cho Châu Minh Nguyệt hai cái tát, cô ta nhất định không bỏ qua, quả nhiên vừa ăn xong bát cháo, Trương Tuấn Hào liền gọi điện thoại đến.
Cậu bắt máy, vừa đưa điện thoại ghé sát tai, giọng nói lạnh như băng của Trương Tuấn Hào đã vang lên: “ Cậu đánh cô ấy?”
Người này ngày thường không gọi điện cho cậu, có gọi cũng chỉ để lấy máu cậu, Mục Chỉ Thừa mỉm cười bi thương.
“Cô ta đáng đời”.
“ Mục Chỉ Thừa, xem ra hôm qua tôi dạy dỗ chưa đủ nhỉ! Cậu là người hiểu rõ sức khỏe của cô ấy nhất, cô ấy mắc chứng khó đông máu…”
“Vậy cô ta chết chưa?”, Mục Chỉ Thừa hỏi: “ Trương Tuấn Hào, chẳng phải anh cũng hiểu rõ cơ thể tôi sao, tối qua anh làm vậy với tôi, tôi còn không sao, tôi đánh cô ta hai cái, cô ta liền kêu sắp chết?”
Trương Tuấn Hào cố nén lửa giận: “Đây là lý do cậu đánh người sao?”
“Lý do tôi đánh cô ta chỉ đơn giản là cô ta đáng ăn đòn, tự cô ta gây sự, nếu không nể tình là tình nhân của anh, bây giờ cô ta không có sức để gọi điện cho anh đâu”.
Trương Tuấn Hào hung ác nổi giận: “ Cậu còn già mồm, Mục Chỉ Thừa, có phải cậu quên bố cậu chết thế nào rồi sao?”
Anh không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến Mục Chỉ Thừa liền nhớ đến lời Châu Minh Nguyệt nói, bộ dạng bố cậu nhảy lầu chết thảm, hốc mắt cậu đỏ ửng, há miệng không thở được, nước mắt không ngừng lăn dài, cô khịt mũi.
“ Trương Tuấn Hào cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi, tôi không quên được bố tôi chết thế nào đâu, càng không quên được anh là người ép ông ấy chết”.
Đầu dây bên kia bỗng yên lặng, Mục Chỉ Thừa lặng lẽ chờ anh đáp, nhưng cuối cùng chỉ đợi được một câu nói lạnh lẽo: “Chờ tôi quay lại hẵng nói”.
“Nói đéo gì!”, Mục Chỉ Thừa cúp máy luôn.
Trương Tuấn Hào nói được gì chứ? Anh sẽ giải thích vì một vật hy sinh sao? Không, loại người ngông cuồng như anh, làm thì làm, anh sẽ không nhận sai, cũng không bao giờ giải thích.
Huống chi… giải thích có tác dụng sao?
Mục Chỉ Thừa ngồi trong phòng khách, cuối cùng không chịu nổi sự yên tĩnh này, bật âm lượng lên mức to nhất.
Cậu tùy tiện cho một bộ phim hài, nhìn cách diễn làm lố của diễn viên, ai cũng diễn vai chú hề, trước kia cậu vừa xem vừa cười, bây giờ khóe miệng không nhếch lên nổi, từ lúc nào cậu không thể cười được nữa rồi?
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_