• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Chỉ Thừa như bị sét đánh ngang tai, toàn thân run rẩy, cổ họng như bị nghẹn cây kim, không nuốt xuống được cũng chẳng nhổ ra được, tắc ở đây khiến cổ họng cậu đau đớn.

Trên tòa, mọi người ngồi kín chỗ, họ hàng ít khi gặp mặt hôm nay cũng đến đủ, trên mặt họ là đủ vẻ mặt khác nhau, Mục Chỉ Thừa vội vàng nhìn qua, chỉ nhìn thấy sự chế giễu.

Mục Thiên Lập ngồi trên đầu nhìn thấy Mục Chỉ Thừa đi vào, ánh mắt hung ác hiện lên hận ý, hắn đứng lên, xông đến cho Mục Chỉ Thừa một cái tát.

Cái tát này vô cùng mạnh, Mục Chỉ Thừa bị tát nghiêng đầu, đầu ong ong lên, thần trí không biết bay đi đâu rồi.

“ Mục Chỉ Thừa, bốn ngày nay mày đi đâu? Bây giờ mày còn có mặt mũi đến đây sao! Là mày hại bố! Mày hại chết mẹ không đủ còn muốn hại chết bố tao!”

Cái tát này thu hút sự chú ý của bao người, mấy chục cặp mắt nhìn chằm chằm vào cậu khiến cậu không thể lẩn trốn.

Mục Chỉ Thừa cảm giác được ánh mắt kia như sắp hóa thành dao găm lóc xương lóc thịt cậu.

Khóe mắt Mục Thiên Lập ửng đỏ, hắn rống lên: “Thằng khốn nạn, đồ nặng nợ, đồ sao chổi! Năm xưa mẹ không nên sinh mày ra, cho dù có sinh ra tao cũng nên bảo bố bóp chết mày! Mục Chỉ Thừa, mày cướp tất cả của tao!”

Từng câu nói thâm độc nhắm trúng Mục Chỉ Thừa, đầu Mục Chỉ Thừa trống rỗng, đôi mắt mất đi tiêu cự, cậu cảm thấy hoảng loạn, cuối cùng cậu chỉ có thể nhìn thấy gương mặt hung dữ của Mục Thiên Lập.

Thấy bàn tay kia lại vung lên, Trương Tuấn Hào kéo Mục Chỉ Thừa tránh ra: “Đánh người ta bị thương anh có bồi thường được không?”

Trương Tuấn Hào vẫn mỉm cười, gương mặt ôn hòa, nhưng trên đó bắt đầu xuất hiện vẻ âm u.

Mục Thiên Lập là một tên nhát gan, chỉ có gan đánh Mục Chỉ Thừa chứ không có gan chọc Trương Tuấn Hào.

Hắn giận dữ trừng mắt nhìn Mục Chỉ Thừa, dường như người trước mặt không phải em trai ruột của hắn mà là kẻ thù của hắn vậy.

Trương Tuấn Hào kéo Mục Chỉ Thừa mất hết hồn vía ngồi lên hàng ghế đầu, nơi đây dễ nghe dễ thấy nhất, Mục Chỉ Thừa cuộn chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, khiến cậu đau đến thấu tim, cậu biết bây giờ mới chỉ là bắt đầu.

Thẩm phán lần lượt ngồi vào vị trí, Mục Văn Nam bị đưa vào, nhìn thấy Mục Chỉ Thừa, mắt ông ta thoáng lóe lên hy vọng, ông ta mặt kệ tất cả chỉ biết gào lên: “ Chỉ Thừa, con trai, con nhất định phải cứu bố, bố bị oan, người ta lừa bố…”

Thẩm phán nghiêm túc gõ búa: “Yên lặng!”

Nơi đây lập tức trở nên yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thẩm phán lật giấy tờ.

Sau đó chuyện gì xảy ra, họ nói cái gì Mục Chỉ Thừa cũng không biết, giống như linh hồn cậu đã bay ra khỏi xác, cậu đờ đẫn nhìn Mục Văn Nam.

Đây là bố cậu sao?

Đúng không?

Nhưng sao cậu lại cảm thấy xa lạ thế?

Mục Văn Nam cúi đầu, tóc bị cắt ngắn ngủn, nhưng Mục Chỉ Thừa vẫn có thể nhìn thấy mấy sợi tóc trắng xen lẫn, nếp nhăn cũng sâu hơn.

Lúc này Mục Chỉ Thừa mới biết người cha sống với cô 24 năm đã già rồi.

Phán quyết được đưa ra, Mục Văn Nam khóc lớn, Mục Chỉ Thừa hoảng hốt kéo tay Trương Tuấn Hào: “Kết quả xét xử thế nào?”

“Cậu không nghe thấy sao?”, Trương Tuấn Hào đột nhiên lại gần bên tai Mục Chỉ Thừa, cúi đầu nói: “Bố cậu tiêu đời rồi, dính đến mạng người không chỉ phải đền tiền mà còn phải đền mạng”.

Không thể nào… không thể như vậy được, cậu không tin Trương Tuấn Hào, nhưng tại sao bố cậu lại khóc?

“Tại sao?”, kết hôn với Trương Tuấn Hào bốn năm, điều cậu nghĩ nhiều nhất là tại sao, tại sao anh không yêu cậu? Tại sao không về nhà ăn cơm cậu nấu? Tại sao không nhớ đến cậu.”

“Làm gì có nhiều tại sao như vậy?”, Trương Tuấn Hào dựa vào sau ghế, miệng mỉm cười, như vừa xem xong một bộ phim hay, tinh thần vô cùng thỏa mãn.

“Bố tôi bị như vậy là do anh nhúng tay vào sao?”

Vẫn có chút thông minh, không biết mọi chuyện xảy ra nhưng vẫn đoán được điểm chính.

Trương Tuấn Hào mỉm cười chế giễu: “Hợp đồng mà ông ta ký là do tôi ép ông ta ký sao? Khoản tiền ba triệu là do tôi bắt ông ta đầu tư sao? Bố cậu đâu có bị oan, người oan là bảy mạng người kia, một mạng ông ta đền bảy mạng người kia, ông ta lời to rồi”.

“Thật ra nếu cậu không chuyển ba triệu kia cho bố cậu, ông ta sẽ không đi ký hợp đồng”.

“Nói đi nói lại, cậu mới là người gián tiếp hại bố mình, anh trai cậu nói không sai đâu”.

Cổ họng anh phun ra mấy lời lạnh lẽo, lọt vào tai cậu khiến lục phủ ngũ tạng của cậu đông cứng lại, mắt Mục Chỉ Thừa càng ngày càng đỏ giống như sắp khóc ra máu vậy.

Hai tay cậu cuộn chặt trên đầu gối, nhưng vẫn lạnh như vậy, cả người đều run rẩy.

Trương Tuấn Hào như không thấy được sự đau đớn của cậu, anh ôm cậu vào lòng, sờ bàn tay bị đâm của cậu: “ Mục Chỉ Thừa, cậu có thể cầu xin tôi, trong tay tôi có chứng cứ, tuy không có mấy tác dụng, nhưng có thể giúp bố cậu sống nửa quãng đời còn lại ở trong ngục, không đến mức tuần sau sẽ bị tử hình, cậu có muốn cân nhắc không?”

Anh đang ép cậu.

Mục Chỉ Thừa cắn chặt môi dưới, mặt mũi tái nhợt nhìn anh, cậu đã từng ảo tưởng ngày nào đó Trương Tuấn Hào sẽ đối xử dịu dàng với cậu, dù là sự dịu dàng giả tạo cũng được, không ngờ khi ngày này đến cậu lại thấy kinh tởm buồn nôn như vậy.

Cậu không tin chuyện này không liên quan đến Trương Tuấn Hào, giấy tờ lúc trước Mục Văn Nam đưa cho cậu là giấy tờ đầu tư bất động sản, tại sao lại biến thành mỏ than?

Còn có… hôm nay Trương Tuấn Hào đưa cậu đến tòa, rõ ràng muốn sỉ nhục cậu!

Cậu không hiểu tại sao Trương Tuấn Hào hận cậu như vậy.

Cho dù lúc trước cậu ép anh kết hôn với mình, nhưng cậu cũng phải trả cái giá tương xứng, bây giờ cậu muốn trả sự tự do cho anh, thậm chí cho anh Mục Thị, nhưng anh lại dùng tình yêu của cậu, sự chịu đựng của cậu, hết lần này đến lần khác đẩy cậu xuống địa ngục.

Mục Chỉ Thừa vẫn là Mục Chỉ Thừa cứng cỏi kia, sự kiêu ngạo trong xương cốt sao có thể bị một hai câu nói của anh phá hủy được.

Mắt Trương Tuấn Hào tối sầm xuống: “Có vẻ như cậu không cần cơ hội lần này rồi”.

Mục Văn Nam hồn bay phách lạc bị đưa đi, nhân viên trong tòa cũng lần lượt rời đi, sự ồn ào trong căn phòng lớn vẫn tiếp tục, nhưng Mục Chỉ Thừa chẳng hề nghe thấy.

Mục Văn Nam xong đời rồi, nhà họ Mục lần này phải đền bảy mạng, đủ để táng gia bại sản, không ít nhân viên công tác trong công ty và mấy kẻ kiếm lời nhờ cổ phần không thể chấp nhận nổi kết quả này.

Bọn họ trút tất cả oán hận lên người Mục Chỉ Thừa, mắng cậu là đồ chó má vô dụng, là đồ xui xẻo, làm vạ lây cả nhà họ Mục.

Mục Chỉ Thừa biến mất bốn ngày trở thành nguyên cớ để họ công kích, họ cho rằng kết quả như hôm nay là do cậu mặc kệ bố mình, đi yêu đương với người đàn ông khác.

Mà người căm thù cậu nhất chính là anh trai ruột Mục Thiên Lập, mấy lời mắng chửi khó nghe ấy như sợi dây thừng thắt chặt trái tim cậu, Mục Chỉ Thừa ôm tim mình, nghiêng người về trước.

Trương Tuấn Hào không phát hiện ra sự khác lạ của cậu, khi anh kéo Mục Chỉ Thừa ra ngoài, phóng viên vây kín, nhìn thấy Mục Chỉ Thừa và Trương Tuấn Hào ra ngoài họ lập tức giơ mic lên.

Trương Tuấn Hào đứng ở cổng gọi điện thoại cho Triệu Tiền bảo hắn phái người qua đây.

Sau khi cúp máy, anh nhìn người con trai bên cạnh, thấy cậu đang nhìn về một phía.

Anh nhìn về phía cậu nhìn, nhìn thấy Mục Văn Nam bị một chiếc xe cảnh sát đưa đi, bóng lưng hơi còng, trông như một con chó già vậy.

“ Cậu xem, chỉ mới hai ngày mà bố cậu đã già đi rồi, cậu thật sự nhẫn tâm để ông ta chết sao?”

Mi mắt cậu ươn ướt, cậu chớp mắt, lầm bầm: “Vậy anh muốn tôi làm gì?”, cậu không tin chỉ một câu nói của cậu có thể khiến Trương Tuấn Hào tha cho bố cậu, cậu biết giá trị của mình đến đâu.

Trương Tuấn Hào nhìn đám phóng viên trước mặt, ngẫm nghĩ một lúc, anh muốn phá hủy tất cả mọi thứ trên người Mục Chỉ Thừa.

Thứ nhất là Mục Thị.

Thứ hai là người thân của cậu.

Thứ ba là tự tôn cùng lòng kiêu ngạo của cậu.

Hủy hoại tất cả thứ này, Mục Chỉ Thừa sẽ chỉ là một kẻ không có năng lực sinh tồn chỉ có thể dựa vào người ta mà sống.

Mà Trương Tuấn Hào làm tất cả mọi việc này chỉ để thỏa mãn ham muốn biến thái của anh, anh muốn nắm Mục Chỉ Thừa trong tay, không để cậu đối đầu với mình, muốn ly dị với mình nữa.

Trương Tuấn Hào bỗng nhiên nhớ ra, anh cười khẩy, chỉ vào đám phóng viên kia: “ Cậu quỳ trước mặt họ nửa tiếng, tôi sẽ giúp bố cậu thoát khỏi tội tử hình”.

“Chỉ cần tôi quỳ nửa tiếng, anh sẽ giúp bố tôi sống?”, Mục Chỉ Thừa mặt mày vô cảm.

Trương Tuấn Hào có hơi kinh ngạc, anh tưởng nói xong yêu cầu này, Mục Chỉ Thừa sẽ gây chuyện, dù sao cậu cũng là thiếu gia nhà họ Mục, lòng tự tôn vẫn là quan trọng nhất.

Trương Tuấn Hào không cười nữa: “Ừ”.

“Được, tôi quỳ”.

Mục Chỉ Thừa nói xong, đến Trương Tuấn Hào cũng phải kéo tay cậu lại, trong đôi mắt anh đang che giấu sự buồn phiền.

“ Mục Chỉ Thừa, bố cậu coi cậu là công cụ kiếm tiền, còn mắng cậu là đồ nặng nợ, là con khốn, còn bảo năm xưa khi sinh cậu ra đáng nhẽ phải bóp chết cậu, mà cậu còn cầu cứu cho ông ta, sau này ông ta cũng không nhìn cậu bằng con mắt khác đâu, cậu thật sự muốn từ bỏ sự tự tôn của mình để quỳ xuống cứu ông ta sao?”

Mục Chỉ Thừa nhìn cánh tay đang kéo lấy tay mình, lẩm bẩm: “Nhưng tôi làm được gì chứ? Dù sao ông ấy cũng là bố tôi, là người thân của tôi, khi tôi còn bé, cũng từng ôm tôi…”

Nghĩ đến những việc này, Mục Chỉ Thừa đẩy anh ra, đi ra chỗ đám phóng viên.

Mục Chỉ Thừa từng mặc bộ lễ phục đặt may giá cao bây giờ như mất đi ánh sáng rực rỡ, bóng người gầy gò gần như trong suốt dưới ánh đèn flash.

Kiêu ngạo là gì chứ? Có thể đổi lại mạng người không.

Đôi mắt cậu mất đi sức sống, như bị bóng tối nuốt chửng hy vọng, rút đi linh hồn, phá hủy cố gắng duy trì sinh mạng.

…—————-…

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK