Cô y tá lùi một bước, lưng ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy thật sự rất sợ.
Làm việc ở bệnh viện đã lâu, cô y tá này đã từng nhìn thấy người ta nổi giận, thậm chí còn gặp phải trường hợp gây rối, nhưng không có lần nào kinh khủng hơn lần này.
Vì không nghỉ ngơi nên đôi mắt của Trương Tuấn Hào có rất nhiều tơ máu, bây giờ chúng bị lửa giận thiêu đốt, trông hệt như đang sung huyết vậy.
Cô y tá đang tìm một cái cớ để chạy đi, thì chợt nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt nhếch môi cười.
Có điều nụ cười ấy chỉ lướt qua khoé miệng rồi tắt ngấm, ánh mắt vẫn lạnh lùng, cả gương mặt đều lộ vẻ hung tợn, hệt như ma quỷ bò ra từ địa ngục đang chuẩn bị đòi mạng vậy.
Y tá vội lấy điện thoại ra, vờ điềm tĩnh nhìn vào màn hình: “Anh vào với vợ nhé.Tôi có việc, xin phép đi trước.Nếu xảy ra tình huống nguy cấp, anh cứ ấn chuông ở đầu giường ạ”.
Dứt lời, cô y tá vội vàng “chạy trốn” khỏi nơi này, thầm nghĩ: Xem ra đúng như lời bác sĩ Đặng đã nói, Trương Tuấn Hào chẳng hề quan tâm đến Mục Chỉ Thừa.
Nếu không thì sao lại dễ dàng định “tội” Mục Chỉ Thừa mà không phát hiện ra nhiều sơ hở như thế chứ.
Phải nhanh chóng báo lại chuyện này với bác sĩ Đặng để tránh trường hợp bệnh nhân bị thương thôi.
Nghĩ vậy, cô y tá bèn chạy nhanh hơn.
Trương Tuấn Hào nắm chặt bản kết quả trong tay.
Một lúc lâu sau đó, anh mới nhếch mép cười gằn, sự lạnh lẽo toát ra ngày một rõ ràng hơn.
Anh đẩy cửa phòng bệnh ra, trông thì rất nhẹ nhàng, nhưng khớp ngón tay đang bấu vào cửa đã trắng bệch, gân xanh nổi lên.
Nghe thấy tiếng động, Mục Chỉ Thừa bèn đưa mắt nhìn sang.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh như nước ấy của Trương Tuấn Hào, cậu bất giác rùng mình.
Trực giác mách bảo cậu rằng Trương Tuấn Hào đang kìm nén cơn thịnh nộ.
Dẫu sao cậu cũng đã chung sống với Trương Tuấn Hào nhiều năm nay, cậu hiểu rất rõ tính cách của anh, chỉ là không biết tại sao đối phương lại nổi giận.
Cậu quan sát anh một lúc, cuối cùng ánh mắt lại dừng lại ở tài liệu trên tay anh.
Thị lực của Mục Chỉ Thừa rất tốt, vừa lờ mờ nhìn thấy chữ “chẩn bệnh”, cậu nghĩ ngợi một chút đã hiểu ra ngay.
Xem ra anh đã tin vào bản kết quả chẩn bệnh mà Đặng Mặc làm giả.
Mục Chỉ Thừa hé môi: “Đã giải quyết chuyện của bố tôi chưa?”
“Trừ bố cậu ra, cậu không còn chuyện gì khác để nói với tôi nữa sao?”,
Trương Tuấn Hào sải vài bước đã đến trước giường Mục Chỉ Thừa.
“Chuyện khác?”, Mục Chỉ Thừa ra chiều khó hiểu nhìn anh, sau đó tỏ vẻ ngộ ra, “Khi nào chúng ta làm thủ tục ly hôn?”
Ánh mắt Trương Tuấn Hào lại sâu hơn một chút.
Mục Chỉ Thừa dời mắt nhìn lên trần nhà, vẻ mỉa mai thấp thoáng nơi khoé môi: “ Trương Tuấn Hào, đừng nói là anh cho rằng cặp vợ chồng trên danh nghĩa như chúng ta vẫn có thể chung sống hoà bình đấy nhé?”
“Anh hại bố tôi vào tù, hại nhà họ Mục của tôi phá sản, hại tôi mất sạch thể diện trước công chúng, huỷ hoại lòng tự tôn của tôi, muốn tôi quỳ gối trước giới truyền thông, còn hại tôi suýt chết trong phòng phẫu thuật…”, Mục Chỉ Thừa liệt kê từng điều một.
Rõ ràng cậu nói vậy để khiêu khích Trương Tuấn Hào, nhưng trong lòng lại đau đớn vô cùng.
Vành mắt Mục Chỉ Thừa bất giác đỏ hoe.
Không muốn để Trương Tuấn Hào nhìn thấy, cậu bèn nhắm mắt lại.
Thái độ ấy của Mục Chỉ Thừa lại khiến Trương Tuấn Hào nghĩ rằng cậu không muốn nhìn thấy anh, quyết tâm ly hôn với anh.
Cả đời Trương Tuấn Hào ghét nhất là bị người ta ép buộc, bỡn cợt, lừa gạt.
Mà Mục Chỉ Thừa lại có tất cả.
Cậu cứ liên tục đạp lên giới hạn kiên nhẫn của anh.
Trương Tuấn Hào nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Mục Chỉ Thừa, trong lòng chẳng còn cảm giác thương xót như trước nữa.
Mục Chỉ Thừa lừa anh về việc bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, hẳn vì muốn ly hôn với anh.
Nhưng anh cứ không làm theo ý cậu đấy.
Ban đầu chính cậu là người muốn kết hôn, thế thì bây giờ anh không thể thuận theo ý cậu trong chuyện ly hôn.
Dù có chết, anh cũng phải trói cậu ở bên cạnh mình, không liên quan gì đến tình cảm, mà chỉ là trên danh nghĩa.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_