Ánh mắt Mục Chỉ Thừa lạnh lẽo âm u, đáy mắt như tẩm độc, đối mặt với một Mục Chỉ Thừa như thế, Trương Tuấn Hào quả thực không biết phải làm sao, tính tình anh vốn không được dễ chịu lắm, ai không phục thì sẽ đánh cho đến phục mới thôi, thủ đoạn vô cùng tàn độc, cho đến nay, còn chưa có ai dám cãi tay đôi với anh như thế.
Đánh người khác còn dễ, nhưng đánh Mục Chỉ Thừa, anh chỉ mới vung tay một cái, cậu đã ngã gục rồi, còn đánh nữa, người này sẽ như búp bê thủy tinh vỡ nát mất.
Trương Tuấn Hào nói: “Nếu là người khác thì đã chết bao nhiêu lần rồi đấy, chỉ có câu mới dám như vậy với tôi”.
Mục Chỉ Thừa giận dữ cười khẩy: “Thế nên tôi còn phải cảm ơn anh vì đã không giết tôi? Cảm ơn anh từ bi cho tôi sống thêm mấy ngày?”
Mặt đau đến độ tê rần cả đi, hơi động khóe miệng cũng đã đau dữ dội, Mục Chỉ Thừa dùng đầu lưỡi đảo thử một chút, quả nhiên đã nếm được vị tanh mặn của máu tươi.
Cậu vốn chỉ còn chưa đến hai năm, nếu tiếp tục bị Trương Tuấn Hào đánh như thế này, có lẽ sẽ chết về tay anh trước mất.
Mục Chỉ Thừa gian nan bò dậy, lập tức đuổi người: “Nếu không có chuyện gì nữa, anh nên qua mà an ủi Châu Minh Nguyệt của anh đi thôi, chỗ này của tôi nhỏ quá, thật sự chứa không nổi khách quý như anh”.
“Muốn đuổi tôi đi?”
“Chẳng lẽ tôi nói còn chưa đủ rõ ý?”, không thể không thừa nhận, Trương Tuấn Hào và Châu Minh Nguyệt quả đúng là cặp đôi trời sinh, một mù một điếc.
“Chuyện giữa chúng ta còn chưa xong, cậu đã muốn đuổi tôi đi?”, Trương Tuấn Hào giơ tay nới lỏng cà vạt.
Động tác này của anh khiến Mục Chỉ Thừa thoáng run rẩy, lập tức quay người muốn chạy trốn, nhưng vừa đặt chân lên tấm thảm trải phòng, Trương Tuấn Hào đã túm được đuôi tóc dài của cậu, kéo giật về lòng mình.
Tay anh lần xuống tóm lấy eo thon, cơn đau khiến Mục Chỉ Thừa nhũn cả tay chân, cậu cố gắng né người, lại bị người đàn ông kia giữ chặt gáy, ấn xuống một nụ hôn bạo ngược hung ác.
Mục Chỉ Thừa trắng bệch cả mặt mày, càng giãy giụa càng bị đối xử tàn nhẫn và thô bạo, nước mắt cậu không ngừng trào ra.
Trương Tuấn Hào liếc thấy nước mắt cậu đã ướt mi, chỉ cười lạnh một tiếng, cởi dây lưng: “Giữ lại nước mắt đợi lúc lên giường hẵng khóc đi”.
Anh bóp chặt hông cậu, ném cậu lên giường, đè người xuống.
Khi tay Trương Tuấn Hào trờ tới gần cổ cô, Mục Chỉ Thừa quay đầu hung hăng cắn mạnh một cái.
Trương Tuấn Hào nhíu chặt mày, nhưng anh không né, cứ mặc Mục Chỉ Thừa phát tiết cơn giận trong lòng.
Mục Chỉ Thừa vốn đã mệt mỏi kiệt quệ, cộng thêm căn bệnh trầm kha và tác dụng của thuốc, cậu không cam lòng nhìn người đàn ông bình thản ung dung kia, xương hàm ngày càng mỏi, cổ họng cuộn liên tục.
Trương Tuấn Hào lúc này mới giữ chặt cằm cậu, dễ dàng rút tay ra, nhìn dấu răng dính máu trên tay.
Mục Chỉ Thừa vừa chứng minh cho anh thấy, mặc dù là con thỏ nhát gan, chọc cho nóng nảy cũng sẽ cắn người, Trương Tuấn Hào bóp miệng cậu, khêu lên bọt máu bên khóe miệng, khàn khàn hỏi: “Cáu giận đủ chưa? Đủ rồi thì đến lượt tôi”.
Hàm dưới của Mục Chỉ Thừa đã tê mỏi không nói ra lời, chỉ có thể hung ác nhìn anh chằm chằm.
Trương Tuấn Hào cười nhạo: “ Mục Chỉ Thừa, cái bộ dạng giận dữ này của cậu làm tôi thấy có hứng thú hơn kiểu trầm lặng như chết trôi trước đây đấy! Vốn còn định đợi cậu khá lên chút rồi mới xử lý cậu, nhưng giờ nhìn tinh thần cậu tốt lắm, hẳn là không cần chờ thêm nữa”.
Dứt lời, anh xé rách áo của cậu, nút áo bắn ra rơi xuống sàn nhà leng keng.
Sự kháng cự của Mục Chỉ Thừa dưới thân Trương Tuấn Hào đều chỉ là vô dụng, cậu thật sự hận sự bất lực này của mình, hận mình dễ dàng bị Trương Tuấn Hào khống chế.
Khi Trương Tuấn Hào hôn cậu, Mục Chỉ Thừa lại cố gắng cắn anh mấy lần, cổ họng đầy mùi máu tươi, cả trong yết hầu cũng toàn vị tanh nồng, cậu ngoảnh mặt đi, phun ra một búng máu.
Máu tươi trào ra từ khóe miệng chạy dài tới vành tai, rơi xuống chiếc gối trắng tinh khôi sau đầu, trông như một đóa mai hồng nở rộ trong tuyết.
Máu của Mục Chỉ Thừa quả thực cũng có tác dụng gây kinh sợ nhất định cho Trương Tuấn Hào, cơn bạo ngược biến mất nhanh chóng, anh nắm chặt cằm cậu, mạnh mẽ bắt Mục Chỉ Thừa há miệng, cưỡng chế thăm dò khoang miệng cậu.
Anh cho rằng Mục Chỉ Thừa cắn lưỡi, nhưng đầu lưỡi câu không bị thương, máu cũng không trào lên từ cổ họng, thấy thế, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Mục Chỉ Thừa như là đã nhìn thấu ý nghĩ của anh, cậu nhổ một ngụm nước bọt dính máu xuống sàn: “Sao hả… anh tưởng tôi cắn lưỡi tự sát à…”
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_